Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 34: Chương 34: Ngươi chính là bình dấm chua!




Phượng Thiển chỉ vào vài món quần áo và đồ ăn, ra vẻ bình tĩnh nói: “Ta cảm thấy đại khái là tới đưa quần áo và cơm chiều.”

Nàng bĩu môi, không nhìn hắn: “Nếu hiện tại đã đưa xong rồi, vậy ngươi cũng có thể đi rồi!”

Nghe vậy, Quân Mặc Ảnh chẳng những không có dấu hiệu rời khỏi, ngược lại bước tới chỗ nàng nhanh hơn, cuối cùng đứng ở trước mặt nàng. Từ trên cao nhìn xuống nàng, một tay hắn nắm cằm nàng, buộc nàng đối diện với mình, lực đạo không lớn, nhưng cũng hàm chứa cảm giác mạnh mẽ.

“Ngươi coi trẫm là gã sai vặt sao?” Hắn trầm giọng.

Đầu Phượng Thiển run lên, lại không chịu yếu thế: “Ta lại không cho ngươi đến!”

Nàng ngạnh cổ trừng mắt hắn, thầm nghĩ cùng lắm thì đánh hai cái, dù sao đã ra cung, cô nãi nãi trốn chạy còn không thành sao?

Quân Mặc Ảnh nhíu mày, khóe miệng từ từ giơ lên: “Đi, ngươi không bảo trẫm đến. Là trẫm luyến tiếc vật nhỏ không lương tâm là ngươi, không nên đến, vậy sắp xếp đi?”

Phượng Thiển vừa nghe liền tức, luyến tiếc? Hắn còn không biết xấu hổ nói luyến tiếc?

Rõ ràng hắn tới khi dễ nàng!

Nàng cầm chặt cái tay đang nắm cằm mình, cắn mạnh một ngụm, dưới ánh mắt kinh ngạc của nam nhân, mi mắt nàng khẽ run lên, lực đạo cũng dần yếu đi, trong lòng lại ủy khuất.

“Ngươi mới không có lương tâm, có tiểu phu nhân đã quên nương, ngươi chính là người như thế!” Phượng Thiển ủy khuất mếu máo: “Ta nhìn dáng vẻ nữ nhân kia cũng không tuyệt sắc, dựa vào cái gì ngươi vì nàng không cho ta ăn cơm? Dựa vào cái gì ngươi vì nàng bắt ta làm nha hoàn? Ngươi là đồ lừa đảo, tên lừa đảo!”

Quân Mặc Ảnh dở khóc dở cười.

Sao mỗi lần vật nhỏ tức giận liền thích nói loạn?

Cái gì là “Có tiểu phu nhân đã quên nương”? Đầu tiên, nàng không phải nương hắn, dùng so sánh này là không đúng; tiếp theo, hắn cũng không có khả năng quên nàng!

Hơn nữa hắn không cho nàng ăn cơm lúc nào? Rõ ràng chính là vật nhỏ tức giận đi lên đây, hắn còn sợ nàng bị đói, nếu không việc gì phải mang đồ ăn lên cho nàng.

Còn về bắt nàng làm nha hoàn, vậy lại càng không là ý của hắn. Lúc ấy hắn còn chưa kịp nói gì, vật nhỏ liền vô cùng lo lắng muốn làm phu nhân của lục đệ, hắn có thể không tức giận sao? Cả đời, cũng không nói hai câu sao?

Lòng Quân Mặc Ảnh đầy bất đắc dĩ, vật nhỏ này, thật sự là...

“Nàng khó coi. Nàng đâu đẹp bằng Thiển Thiển, đúng không?” Quân Mặc Ảnh cũng bất chấp dấu răng không tính đau trên mu bàn tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, ôn nhu vuốt đầu của nàng.

“Không nên suy nghĩ bậy bạ, không phải trẫm không cho ngươi ăn cơm, cũng không bắt ngươi làm nha hoàn, không lừa ngươi, thật sự. Hi phi đến, ngươi cũng nói, không thể có tiểu phu nhân đã quên nương không phải sao? Nhưng trẫm còn chưa kịp giải thích với ngươi, ngươi mà bắt đầu tức giận, ngay cả cơm cũng không ăn. Nháo đến tình hình này, ngươi cũng mệt rồi. Cho nên chúng ta không tức giận, được không?”

Dựa vào!

Hi phi?!

Đó không phải là tỷ tỷ của bà béo sao?

Trách không được cả hai đều chanh chua khiến người ghét như vậy!

“Dựa vào cái gì, ngươi nói không tức giận ta liền không tức giận?” Đầu Phượng Thiển bị bắt chôn ở trước ngực Quân Mặc Ảnh, buồn bực nói: “Ta đói bụng lâu như vậy, đến bây giờ ngươi mới đưa thức ăn đến cho ta, rõ ràng đã quên ta! Khẳng định là ngươi nhìn ta còn thiếu ngươi một chút cơm, cho nên mới nhớ kỹ không thể khiến ta chết đói, nếu không ta còn không biết bị ngươi bỏ quên ở cái góc nào rồi!”

“Vật nhỏ, không cho nói bậy!” Quân Mặc Ảnh bị nàng chọc cười, hắn đường đường là một hoàng đế, còn có thể vì một bữa cơm đi lấy lòng một nữ nhân sao?

“Cũng không thể cho ngươi ăn đồ ăn thừa đúng không? Phòng bếp nấu đồ cũng mất thời gian, tính toán, thời gian cũng không dài quá. Lại nói tiếp, ai bảo ngươi không ăn cơm ở dưới?”

“Hừ!” Phượng Thiển nổi giận đùng đùng ngẩng đầu, khó khăn trừng hắn: “Có Hi phi ta ăn không được!”

Quân Mặc Ảnh nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng, cười mắng: “Ngươi chính là bình dấm chua!”

“Hừ, ngươi mới là bình dấm chua!” Cả nhà người đều là bình dấm chua!

Đương nhiên, nửa câu sau Phượng Thiển không dám nói. Nguyền rủa tổ tông hoàng đế, ngoan ngoãn, đó cần rất nhiều dũng khí...

Quân Mặc Ảnh từ chối cho ý kiến cười cười.

Trước kia, lời này hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, có lẽ còn có thể giận dữ, mình không thể làm chuyện ngây thơ nhàm chán như thế?

Nhưng trải qua hôm nay, hắn lại phát hiện, đối với vật nhỏ này, hắn không muốn để người khác mơ ước một chút nào.

Nếu nói bình dấm chua cũng đúng, bởi vì lúc nghe nàng nói làm phu nhân của Hàn Tiêu, phản ứng đầu tiên của hắn là giận, cũng không phải là tức giận phẫn nộ như ngày thường, mà là một loại cảm giác vừa chua xót lại nghiến răng nghiến lợi, có lẽ, cái loại cảm giác này chính là “Đổ dấm chua”?

Quân Mặc Ảnh bị ý nghĩ của mình làm sợ, không nghĩ nữa, sờ đầu nàng nói: “Không phải đói bụng sao, ngoan ngoãn ăn cơm được không?”

Phượng Thiển bĩu môi, nhưng không nói cự tuyệt, như vậy chỉ tự mình làm mình đau được không? Nàng đã đói lâu rồi, muốn nàng không ăn cơm vì Hi phi, hừ hừ, nằm mơ đi!

Cho nên lần này Quân Mặc Ảnh mang thức ăn đến cho nàng, tuy rằng miệng nàng nói ghét bỏ, con sâu tham ăn trong lòng cũng đã bắt đầu xôn xao.

“Ăn, đương nhiên muốn ăn!” Phượng Thiển cắn răng, oán hận nói: “Bằng không còn không phải tiện nghi cho người khác sao!”

“Ừ.” Quân Mặc Ảnh làm như thật gật đầu, khóe môi hàm chứa ý cười: “Đương nhiên không thể tiện nghi cho người khác, tuy nói đồ ăn trong tửu lâu gì đó đều bình thường, nhưng bánh hoa mai là mang từ trong cung ra, nếu ngươi không ăn, vậy có thể thật sự muốn cho người khác.”

“Bánh hoa mai?” Ánh mắt Phượng Thiển sáng ngời, nháy mắt liền quên vừa rồi còn không thoải mái, vẻ mặt kích động nói: “A a a, Lý công công đối đãi thật tốt, thời điểm này còn nhớ rõ bánh hoa mai của ta!”

“...”

Quân Mặc Ảnh yên lặng xoay người bày đồ ăn ra.

Tuy nói mấy đĩa thức ăn không phải rực rỡ muôn màu, nhưng cũng tính toán hợp lý, vừa thấy đã biết người gọi món mất bao nhiêu tâm tư vào.

Phượng Thiển đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vừa cầm lấy chiếc đũa, chỉ thấy nam nhân cũng tự giác ngồi xuống bên cạnh nàng.

Nàng kinh ngạc: “Ngươi làm gì vậy?”

Quân Mặc Ảnh khẽ nhếch lông mày, dáng vẻ tỏ rõ “Ta muốn làm gì đã rất rõ ràng”: “Vật nhỏ không có lương tâm, trẫm chuẩn bị đồ ăn cho ngươi, ngươi liền để trẫm bị đói?”

Phượng Thiển cắn chiếc đũa.

“Không phải ngươi ăn qua rồi sao?” Vì cái gì còn muốn tranh bữa ăn ít ỏi của nàng?

“Ai nói?” Quân Mặc Ảnh như là không chú ý tới sắc mặt của nàng, chiếc đũa duỗi ra, gắp đồ ăn bỏ vào miệng.

Phượng Thiển muốn khóc.

“Vừa rồi rõ ràng ngươi ăn thịt cá ở dưới lầu, sao giờ còn muốn tranh ăn với ta! Sao ngươi chán ghét như vậy!”

“Nói bậy.” Quân Mặc Ảnh gắp cho nàng miếng cà rốt: “Chỉ cho vừa rồi ngươi không muốn ăn, thì không cho phép vừa rồi khẩu vị trẫm không tốt sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.