Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 117: Chương 117: Người này tuyệt không đơn giản




Bên trong hoàng cung có tất cả bốn cung điện được lấy chữ “Phượng”, Phượng Minh, Phượng Y, Phượng Tê, Phượng Ương, ba cung trước phân biệt là Thái Hậu, Hoàng Hậu, Vân Quý Phi ở, cung Phượng Ương vốn để trống giờ phút này cũng có chủ nhân của nó.

Trong lòng cung nhân biết rõ ràng, tuy rằng Thiển phi nương nương còn là phi tử, nhưng đế vương sủng ái nàng tuyệt không đơn giản là như với phi tử. Không nói chuyện đi nam tuần và ngủ lại cung Càn Long, chỉ nhìn chuyện gần nhất, cung Phượng Ương luôn không có ai ở lại ban cho nàng.

Lẽ ra trước đây phi tử trong cung cũng không thiếu, Hoa phi là nữ nhi của Phiêu Kỵ tướng quân, Hi phi là nữ nhi của Quý Thượng thư, luận gia thế tất cả đều sẽ không thua Thiển phi là mỹ nhân đến từ Tây Khuyết, nhưng không ai trong các nàng có vinh hạnh có thể ở lại cung Phượng Ương.

Ai chẳng biết, lấy chữ “Phượng” đặt tên, là tượng trưng cho một loại thân phận địa vị.

Nay ở trong mắt đế vương, sợ là Thiển phi sớm đứng đầu chúng phi rồi.

Chạng vạng, cung Phượng Ương sớm bắt đầu gọi người đến thu thập, mọi đồ vật bên trong cung vốn xa hoa lãng phí đẹp đẽ quý giá, đế vương vẫn gọi người thêm rất nhiều đồ mới vào.

Phượng Thiển không phí chút tâm tư nào, thậm chí ngay cả người mà Thái Hậu phái tới cũng chưa dùng tới, tất cả mọi chuyện đều do Quân Mặc Ảnh an bài, Lý Đức Thông tự mình đốc thúc.

Giữa trưa ngày hôm sau, nàng liền dọn đi vào.

Ngự Thư Phòng.

Đại Lý tự khanh mới nhậm chức Trương Tiến thảo luận chính sự với đế vương.

“Hoàng Thượng, Đoan vương gia đã muốn truyền thư lại, không cần mấy ngày, án rối loạn kỉ cương ở Giang Nam kia có thể rõ ràng, đến lúc đó khẳng định Quý phủ không trốn thoát được liên quan. Chỉ cần Quý gia đổ, tương đương với thế lực của phía Tả tướng suy yếu một nửa.”

“Ngươi là muốn nói, thế lực bên phía Hữu tướng sẽ mạnh lên theo, cho nên trẫm nên đề phòng sớm.”

Trương Tiến gật đầu: “Hoàng Thượng anh minh.”

“Trẫm lại cảm thấy, đây hoàn toàn là cơ hội để chúng ta đưa người tiến vào phía Tả tướng.”

Từ trước thế lực Tả Hữu tướng ngang nhau, nếu muốn đưa người đi vào đúng là không dễ, nay lại không giống, thế lực Tả tướng chuyển tiếp đột ngột, đúng lúc cần dùng người hết sức, kiểm tra và yêu cầu cũng sẽ không khắc nghiệt như trước.

“Trương Tiến, chuyện này liền giao cho ngươi đi làm.”

“Vâng, vi thần tuân chỉ.”

Quân Mặc Ảnh thản nhiên “Ừ” một tiếng, lại hỏi: “Bên Vân Lạc thế nào?”

“Bẩm Hoàng Thượng, Vân tướng quân ở Nam Hải lại đánh thắng trận, nếu không có bất ngờ xảy ra, không lâu nưax, có thể lấy được toàn thắng, khải hoàn trở về.”

“Ở phương diện hành quân đánh giặc quả thật Vân Lạc vạn người không địch lại, nhưng hắn tay cầm trọng binh, lại thừa kế tước vị của Trấn Nam hầu, vẫn nên cẩn thận phòng bị chút. Ngươi đưa thư cho Nam Phong, bảo hắn để ý Vân Lạc thật tốt.”

Trương Tiến ngẩn người, mới nói: “Hoàng Thượng, Vân tướng quân thoạt nhìn trung thành và tận tâm, hẳn là không có nhị tâm.”

“Hắn có trung tâm hay không trẫm không biết, nhưng người này tuyệt không đơn giản!”

Trong triều trung thần có gian thần có, đa số vẫn là diễn kịch. Hắn nhìn nhiều người như vậy, liền ngay cả vài cụ già trà trộn trên quan trường nhiều năm, tuy nói không thể nhìn thấu hết, nhưng còn có thể đánh giá chút. Chỉ có Vân Lạc này, tuổi xấp xỉ hắn, ở mặt ngoài quả thật tận trung cương vị công tác, tuyệt không nhị tâm, nhưng hắn lại cảm thấy người này không đơn giản như vậy.

Nói hắn nghi ngờ cũng tốt, nói hắn không đủ rộng lượng cũng thế, đạo làm vua, vẫn nên cẩn thận xử sự.

Dừng một chút, Quân Mặc Ảnh lại nói: “Chuyện này ngươi không cần quản, làm theo trẫm phân phó là được.”

“Vâng, vi thần hiểu.” Trương Tiến gật đầu.

“Hoàng Thượng, vi thần còn có một chuyện…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.