Quân Mặc Ảnh cúi đầu cười, ôm thắt lưng nàng, mũi chân nhún một chút, phi thân lên. Đột nhiên Phượng Thiển cách mặt đất vẫn chưa kịp phản ứng lại, trong tiếng đinh đinh đang đang của chuông gió, hai người đã vững vàng dừng ở bên cửa sổ.
“Hô, thật nhanh!”
Thật mạo hiểm!
Phượng Thiển hút ngụm khí, vỗ trái tim nhỏ của mình.
Qua cửa sổ, ngủ!
“Sao ngươi còn không đi?” Nàng xoay người lại, kinh ngạc nhìn nam nhân ngồi ở bên giường nàng còn chưa rời đi, một bên cầm chuông gió trong tay treo ở màn giường.
Quân Mặc Ảnh đứng im, trong lúc đó ánh mắt mang theo vài phần vô tội, vài phần mờ mịt, còn có vài phần không thể tin: “Sao Thiển Thiển vô tình như vậy, dùng xong liền tính bỏ rơi trẫm?”
“...”
Phượng Thiển mở lớn miệng, thiếu chút nữa cằm rơi xuống.
Dùng xong liền bỏ?
A a a, vì cái gì biểu tình nam nhân này giống như làm nũng? Khiến cho nàng giống như làm chuyện tội ác tày trời... Rõ ràng nàng chỉ thuận miệng hỏi một câu, nào có dùng xong liền bỏ!
Hơn nữa đã trễ thế này, sao hắn còn muốn ở lại chỗ này?
“Ngươi không quay về ngủ sao?” Phượng Thiển khó hiểu hỏi.
Mắt phượng của Quân Mặc Ảnh híp lại, liền cười như không nhìn nàng, ánh mắt thật sâu.
Tuy rằng hắn ngồi, nàng đứng, nhưng cố tình trên người hắn sinh ra khí thế đế vương làm cho hắn dễ dàng áp đảo Phượng Thiển.
Phượng Thiển nuốt nước miếng một cái, từng bước lui về phía sau.
Vì cái gì nam nhân này nhìn nàng như vậy? Nàng nói sai cái gì sao?
“Có phải ngươi...”
Phượng Thiển vốn muốn hỏi, có phải ngươi muốn ngủ với ta không, nhưng nghĩ đến ban ngày nam nhân này nói với Hi phi câu kia, nàng liền cảm thấy không đúng! Kết quả là, lời nói một nửa bị nàng nuốt vào trong bụng.
“Có phải cái gì?” Quân Mặc Ảnh nhíu mày.
Phượng Thiển buồn rầu nhìn trời, đột nhiên như là nghĩ đến cái gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: “Ta cảm tạ đêm nay ngươi đi chơi với ta, rất cảm tạ! Nhưng lúc trước ngươi lừa ta, cho nên ưu bù khuyết, ngươi đừng muốn lừa được từ ta cái gì!”
Nói được một lời hoàn chỉnh.
“...” Quân Mặc Ảnh thở dài, quả nhiên không thể trông cậy vào vật nhỏ.
“Trẫm không lừa ngươi.”
Hắn kéo nàng về phía mình, liền ôm nàng ngồi trên đùi, một bên xoa tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, một bên giải thích nói: “Tối hôm qua lúc rời đi, quả thật trẫm không tính mang Hi phi theo. Sau mẫu hậu gọi trẫm đi qua, ngươi cũng biết đấy? Nếu mẫu hậu muốn trẫm mang theo nàng, vậy mang theo đi, nên để mẫu hậu an tâm. Sở dĩ không nói trước với ngươi, không phải tối hôm qua lúc trở về ngươi đã ngủ, sáng nay lúc đi ra ngoài ngươi còn không để ta giải thích sao?”
Phượng Thiển hừ hai tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhìn hắn, trong lòng lại thoải mái rất nhiều.
Quân Mặc Ảnh không buông nàng, ôm chặt người nàng, tay kéo mặt nàng lại, đối diện với chính mình, trong ánh mắt tràn đầy sự chân thực.
“Đó là nàng ta, thì như thế nào?” Hắn nói: “Đối với trẫm mà nói, nàng ta và Lý Đức Thông, Ảnh Nguyệt, đều không có gì khác nhau. Vì sao Thiển Thiển phải để ý một người không thể cùng chung sống?”
Đối với hắn mà nói, chỉ có vật nhỏ là đặc biệt.
Mi mắt Phượng Thiển run lên, giật giật miệng, nửa ngày không nghĩ ra được muốn trả lời hắn như thế nào.
Người không thể chung sống sao?
Nhưng Lý Đức Thông là nội thị, Ảnh Nguyệt là nam nhân, bọn họ không giống với Hi phi.
Nếu Hi phi là tiểu thiếp của Đoan vương, hoặc là nha đầu như Bạch Lộ Bạch Sương, nàng sẽ không để ý. Cố tình đó là phi tử của hoàng đế, là nữ nhân của Quân Mặc Ảnh hắn!
Để ý?
Phượng Thiển bị mình dùng từ mà hoảng sợ, sở dĩ dọc đường đi đều bất ngờ như vậy, dĩ nhiên là bởi vì để ý?
Không hiểu sao trên mặt nóng lên.
“Ai để ý!” Phượng Thiển ngẩng đầu, mạnh miệng nói: “Ta muốn đi ngủ, ngươi mau đi ra đi!”
Quân Mặc Ảnh nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, vừa lòng nhìn nàng thẹn quá thành giận: “Thiển Thiển buồn ngủ, trẫm cũng buồn ngủ, vì sao trẫm phải đi ra ngoài?”
Phượng Thiển kinh ngạc nhìn hắn: “Cái gì mà ngươi cũng buồn ngủ? Đây là phòng ta, ngươi buồn ngủ đương nhiên là về phòng ngươi, không phải Lý công công sắp xếp phòng cho ngươi tốt lắm rồi sao?”
“Nhưng trẫm muốn ngủ cùng nàng.” Dừng một chút, lại nói: “Không phải ở trong cung cũng ngủ cùng nhau sao?”
Khóe miệng Phượng Thiển giựt giựt, cười nhạo: “Không phải ngươi ngại phòng nhỏ, ngại giường chật sao?”
“Ôm chặt chút sẽ không chật.” Đáy mắt Quân Mặc Ảnh đầy ý cười, chỉ giường nói: “Nhìn giường rộng như vậy, một Thiển Thiển nhỏ như vậy, thêm vài Thiển Thiển nằm cũng không chật.”
“...”
Một?
Đến tột cùng nàng là giống gì?
Phượng Thiển hơi thừa lời: “Ngươi còn muốn nhiều người cùng nằm sao? Vậy sao không mang Thân phi Liên phi gì đó trong cung đi theo? Đến lúc đó chẳng những có thể trái ôm phải ấp, mỹ nữ vây quanh, còn có thể...” Từ trên xuống dưới chơi vui vẻ!