Thái hậu lạnh lùng hừ một tiếng: “Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi cho rằng một câu chưa từng làm của ngươi, là có thể xóa được tội của ngươi sao?”
Khóe miệng Phượng Thiển nhếch lên, vẻ lạnh như băng, rõ ràng là đang cười, nhưng ngay cả nhiệt độ mang theo ánh mặt trời chung quanh cũng chợt giảm xuống, dính vào một tia lạnh giá đặc biệt.
“Như vậy xin hỏi Thái hậu, nhân chứng vật chứng ở chỗ nào?”
“Đến tận lúc này, ngươi còn muốn khăng khăng một mực! Ai gia xem ngươi chính là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!” Thái hậu gầm lên một tiếng, giơ tay phân phó người bên cạnh: “Người tới, dẫn Lâm Lang tới cho ai gia!”
Phượng Thiển hơi chấn động một cái.
Lâm Lang…. nha đầu cung Phượng Ương?
Thái hậu hài lòng nhìn mặt nàng khẽ biến, đáy mắt ủ trột thoáng qua một đạo nhẹ nhõm.
Lúc Lâm Lang bị dẫn tới, dáng vẻ không rõ chân tướng.
Cho đến khi nhìn thấy một sân đầy người, nàng mới hình như có chút phản ứng, bỗng nhiên liền mềm chân, sắc mặt trắng bệch.
Thái hậu rõ ràng đồng ý nàng, chỉ cần thả thư kia vào cung Phượng Ương, thì sẽ thả nàng xuất cung. Nhưng tại sao, nàng đã làm xong chuyện này, Thái hậu lại cho người mang nàng tới đây?
“Bùm” một tiếng, Lâm Lang nặng nề té quỵ xuống đất, đôi môi mấp máy mấy lần, tuy nhiên cũng lầm bầm không thể thành công mở miệng.
“Nói, có phải ngươi thấy Thiển phi tiếp xúc với một con chim xanh không?”
Lâm Lang cảm thấy giọng nói mình hỏng, tắc nhẹn rồi, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào. Ngẩn ngơ nhìn Phượng Thiển một cái, chống lại vẻ mặt lạnh lẽo không có một chút tình cảm của nàng, Lâm Lang chấn động mạnh một cái.
Hồi lâu, mới nhắm mắt lại, gật đầu một cái: “Vâng”
Quả nhiên nàng quá ngây thơ, làm sao Thái hậu có thể đơn giản để nàng đi như vậy, không triệt để lợi dụng nàng xong, làm sao Thái hậu có thể thả nàng đi?
Cùng thời khắc đó, sắc mặt Khinh phi cũng thay đổi lần, tầm mắt rơi vào trên mặt Phượng Thiển đã sớm không rõ ý tứ.
Chim xanh?
Là con chim nàng đã từng thả vào cung Phượng Ương sao?
Nếu thật vậy, hôm nay Phượng Thiển có cảnh ngộ này, có phải cũng không thoát khỏi liên quan tới nàng không?
Phượng Thiển lại nói: “Thái hậu, ta giống như không rõ ý của các ngươi. Tạm thời không nói đến có phải Lâm Lang bị người mua chuộc hãm hại ta không, chỉ một nói con chim xanh, ta cũng chỉ ở trong cung của mình đùa một con chim mà thôi, làm sao lại thành tư thông với địch phản quốc rồi hả?”
Lúc nàng nói chuyện với Thái hậu đã sớm không có cung kính như ngày trước, “Nô tì” cũng không hợp, dáng vẻ ngoan ngoãn cũng không có, khí thế lạnh lẽo trên mặt nhìn ra hẳn là không bị khuất phục trước Thái hậu.
Thái hậu híp mắt, cười lạnh: “Đó cũng không phải là một con chim bình thường, mà là đặc biệt dùng cho mật thám liên lạc!”
Phượng Thiển giễu cợt: “Nói như thật vậy, chẳng lẽ Thái hậu tận mắt nhìn thấy hay sao?”
“Ngươi......” Thái hậu nhất thời không thể tin được có người dám nói với bà như vậy, hai mắt trợn to, một bồn lửa giận dâng lên,
“Khen cho miệng mồm lanh lợi! Ngược lại ai gia phải xem một chút, giấy trắng mực đen đặt trước mặt ngươi, ngươi còn có nguỵ biện gì!”
Bà vừa nói xong, Lâm Lang bị bà lấy ánh mắt ý bảo cung nhân dẫn xuống, mà thái giám tìm ra bức thư ở Cung Phượng Ương như một làn khói chạy đến bên cạnh Thái hậu, cung kính đưa lá thư lên.
Thái hậu “Pằng” một tiếng mở lá thư ra.
“Hoàng cung bản đồ, hoàng thượng yêu thích, về trận ám sát hai tháng trước, phương thức liên lạc giữa mật thám......” Thái hậu trầm giọng từng chữ từng câu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng.
“Về lá thư này, ngươi còn có gì để nói?”