Ánh mắt giao nhau thật lâu, vẫn là Phượng Thiển không nhịn được ho khan một tiếng, mân mê cái miệng nhỏ nhắn: “Vậy ngươi tìm ta để làm gì?”
Không phải nam nhân này nhàm chán đến mức chạy vào ăn đậu hủ của nàng chứ.
“Đứng lên dùng bữa.” Quân Mặc Ảnh nhếch môi, giọng nói có chút khàn khàn, giọng điệu cũng không lạnh lẽo như vừa rồi, xoay người lấy y phục từ trên bình phong đưa cho nàng.
Phượng Thiển phẫn nộ mặc y phục, thời gian dùng bữa tối cũng không dám tùy tiện xằng bậy.
Ngay cả lúc Quân Mặc Ảnh kêu nàng ăn cà rốt, nàng cũng ngoan ngoãn không có chút khó chịu, gắp từng miếng bỏ vào miệng.
Nhưng mà Lý Đức Thông và Bạch Lộ Bạch Sương đều rất kinh ngạc, vì sao Phượng tiệp dư như vùi cả mặt vào trong bát, vì sao không ngẩng đầu lên.
Thật lâu sau, Bạch Lộ không nhịn được hỏi: “Phượng tiệp dư cảm thấy lạnh sao?”
“Hả” Phượng Thiển mờ mịt ngẩng đầu, đuôi lông mày khóe mắt còn lộ ý cười chưa rút.
“Nô tỳ nhìn thấy Phượng tiệp dư luôn cúi đầu, liền nghĩ Phượng tiệp dư bị lạnh.”
Phượng Thiển suýt nữa phun cơm trong miệng ra, lắc đầu cắt đứt lời nàng chưa nói xong: “Không không không, không có hay, ta không lạnh, tuyệt không lạnh.”
Bạn nhỏ Bạch Lộ, vì sao ngươi phải vạch trần ta.
Vụng trộm nhìn Quân Mặc Ảnh liế một cái, quả nhiên thấy sắc mặt hắn tối đen.
Rốt cuộc Phượng Thiển không nhịn được bật cười ra, ném chiếc đũa trong tay, ôm bụng cười đến mức chảy cả nước mắt, không hề có hình tượng.
Bạch Lộ không hiểu.
Sáng sớm hôm sau, Phượng Thiển bị Bạch Lộ Bạch Sương gọi rời giường, lại kỳ tích không bất mãn. Tuy rằng mí mắt vẫn díu lại, nhưng vì bữa trưa hôm nay có thể ăn no, nàng chỉ có thể hy sinh giấc ngủ của mình.
Tục ngữ nói đúng, nếu muốn có chỗ tốt, nhất định phải đánh đổi.
Bữa tiệc hôm nay, mọi người bàn chuyện hòa thân, nữ quyến của tất cả quan viên tam phẩm trở lên đều tham dự, ngay cả Thái Hậu cũng sớm ngồi ở phía trên.
Phượng Thiển thưởng thức hồ lô nhỏ màu xanh trong tay, đi đến chỗ hôm qua mình ngồi, cười tươi như hoa, đáy mắt còn lộ ra một tia giảo hoạt.
Tiếng đàn sáo vang lên bên tai không dứt, nhóm mỹ nhân múa trước mắt người người xinh đẹp như hoa, Phượng Thiển ở một bên bóc nho, một bên vuốt cằm suy nghĩ nên làm cái gì.
Không biết qua bao lâu, ca múa trong đại điện kết thúc.
Giọng nói lạnh nhạt của đế vương vang lên ở phía trên: “Hôm nay sở dĩ để thiên kim các phủ tiến cung, nói vậy các ngươi đều biết nguyên nhân. Phàm là người có tài hoa, đều đi lên biểu diễn một phen, đến lúc đó kết thành quan hệ thông gia giữa Đông Lan và Việt Nam, trẫm sẽ lấy lễ của quận chúa đưa gả.”
Vừa dứt lời, vui vẻ và khát khao trên mặt các tiểu thư không che dấu được.
Lần này nếu là có thể trở thành Thái tử phi Việt Nam, tương lai có thể trở thành Hoàng Hậu Việt Nam, huống chi Thái tử tuấn mỹ như vậy, khiến người khác liếc mắt một cái liền khó có thể quên.
Kết quả là, chúng tiểu thư đều xoa tay, nóng lòng muốn thử, cuối cùng Hoàng Hậu an bài thứ tự bắt đầu biểu diễn.
Trong điện từ từ vang lên tiếng đàn nhẹ nhàng, từ từ lên cao, giống như nước sông tĩnh lặng, khiến trái tim mọi người đều an tĩnh lại.
Biểu diễn là một nữ nhi của quan viên tam phẩm, tên là Tô Tương, dung mạo thanh tú, sạch sẽ thanh lệ, vừa thấy chính là danh môn khuê tú có tri thức hiểu lễ nghĩa.