Phượng Thiển nhìn đuôi lông mày của hắn khẽ nhếch, cánh môi nhỏ bé cũng theo đó ngoắc ngoắc, dáng vẻ hình như rất là vui thích.
“Sao hôm nay khẩu vị tốt như vậy?” Quân Mặc Ảnh đi tới bên người nàng, trong tròng mắt đen phát sáng hàm chứa một tia nụ cười thản nhiên, chế nhạo nói: “Không phải là bởi vì giữa ban ngày trẫm nói câu kia, nàng cứ như vậy cố gắng ăn đến mập chứ?”
Phượng Thiển ngẩn người, mới nói: “Câu nào?”
“Nuôi thành trắng.....”
“Ngừng! Đừng bảo là!”
Phượng Thiển sợ hết hồn, vội vàng vung tay lên làm động tác ngăn lại, sắc mặt chợt sung huyết đỏ bừng.
Dưới tình thế cấp bách còn lật chén ngọc trước mặt, “Phanh” một tiếng bể nằm trên mặt đất.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Quân Mặc Ảnh, nàng bỗng chốc đứng dậy, vội vàng ôm hai tay của hắn, mặt lấy lòng ấn hắn ngồi xuống ghế, nhân tiện đập hai cái vào lưng hắn.
“Hoàng đế bệ hạ, ta cảm thấy những lời ngươi muốn nói với ta, thật sự không thích hợp nói trên bàn ăn. Cho nên chúng ta hãy ăn cơm xong sau đó mới từ từ nói chuyện, được không?”
Trên thực tế, câu nói kia nào chỉ là không thích hợp nói chuyện trên bàn ăn.
Trước mặt nhiều người như vậy, nếu thật bị hắn nói ra, Phượng Thiển cảm giác mình có thể đập đầu chết trên tường rồi!
Nuôi trắng trẻo mập mạp sau bị hắn ăn hết, mặc dù lời nói không biết xấu hổ như vậy hiếm có người có ý tốt nói, nhưng Phượng Thiển không nghi ngờ chút nào, y theo độ dày da mặt của nam nhân này, thật có thể nói ra miệng trước công chúng!
Quân Mặc Ảnh ngẩn người, sau đó liền cười.
“Hả, có cái gì không thích hợp hay sao?” Hắn nở nụ cười mị hoặc, cúi đầu hỏi.
“Cổ nhân đã nói, ăn không nói ngủ không nói!”
“Nhưng nàng vừa mới nói, chuyện trẫm muốn nói không thích hợp nói trên bàn ăn, không phải sao?”
“.....”
Phượng Thiển liếc mắt, khóe miệng nâng lên nụ cười qua loa lấy lệ: “Ngươi nói muốn nuôi ta thành một con heo, ta cảm thấy loại chuyện như vậy không thích hợp nói trên bàn ăn, nếu không lại làm hại ta bởi vì muốn giữ dáng người mà ăn không vào, ngươi cảm thấy thế nào?”
Quân Mặc Ảnh chợt nhíu mày: “Hình như rất có đạo lý.”
Phượng Thiển thiếu chút nữa muốn bóp chết hắn.
Lý Đức Thông và Đông Dương nhìn cách hai người ở chung, không khỏi cảm thấy rất kỳ quái.
Tại sao chuyện trọng đại như sắc phong quý phi, hai người lại đều ăn ý không nói ra nửa câu?
Lý Đức Thông nói quả thật chủ tử khác với người khác, có thể đó là điểm hấp dẫn của nàng! Nếu thay bằng chủ tử khác, còn không phải khấu tạ thánh ân, cảm động đến rơi nước mắt sao?
Nhưng vi tiểu chủ tử, thậm chí ngay cả nói cũng không nhắc tới.
Có lẽ, nàng đúng là bàng quang chứ?
Dù sao, hôm nay đế vương thịnh sủng nàng, đã sớm cao hơn hoàng hậu, làm sao còn quan tâm vị phần quý phi đây.
Buổi tối nằm ở trên giường, Phượng Thiển lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng vẫn còn một chuyện.
Cho đến lúc Quân Mặc Ảnh phê sổ con xong tiến vào, nàng vẫn mở mắt nhìn chằm chằm màn trướng hoa lệ đầy màu sắc, suy nghĩ mất hồn.
“Sao còn chưa ngủ?” Quân Mặc Ảnh kinh ngạc nói.
Dừng một chút, khóe miệng lại dâng lên nụ cười ưu nhã: “Hôm nay còn chưa đủ ba tháng, chẳng lẽ Thiển Thiển đã không kịp chờ đợi muốn nằm ngang chủ động hiến thân sao?”
“.....”
Phượng Thiển trừng mắt liếc hắn một cái, thân thể nghiêng, cho hắn để ngồi xuống.
Cho đến lúc nam nhân ôm chặt nàng giống như thường ngày, nghe tiếng tim đập đầy tiết tấu của hắn, nàng không nhịn được mở miệng.
“Quân Mặc Ảnh, ta có lời muốn hỏi ngươi.”