Nhưng lúc lòng nàng tràn đầy vui mừng đi vào Ngự Thư Phòng, lại phát hiện bên ngoài đã có vài phi tần, còn đều tự tay mang theo hộp đựng thức ăn, vừa thấy đã biết ý đồ các nàng đến không đơn giản.
Mà Lý Đức Thông đứng ở cửa cười tủm tỉm nói: “Các vị nương nương, thật sự có lỗi, nô tài đã thông báo qua, chỉ là Hoàng Thượng đang ở bên trong bàn chính sự, thật sự không tiện gặp các vị nương nương, xin nương nương thông cảm.”
Thân phi nhíu mày, trong lòng vừa vui vừa lo.
Xem ra, những người này đến đây không phải một chốc, chính là đế vương không gặp một ai.
Vui là, lấy cớ “Việc chính sự” như vậy không chỉ dùng ở trên người nàng, mấy nữ nhân này, một người cũng đừng muốn gặp đế vương.
Buồn là, đế vương từ chối nhiều người như vậy, nếu nàng đi, có thể ở trong phạm vi “Không tiện tiếp kiến” không?
Trong chúng phi, có người chú ý tới nàng, lập tức làm ra dáng vẻ kinh ngạc khoa trương.
“A, kia không phải Thân phi tỷ tỷ sao?”
“Đúng vậy, Thân phi tỷ tỷ cũng đến đây à?”
“Không phải tỷ tỷ lại đây đưa canh chứ, vậy cũng thật vừa vặn, chúng tỷ muội bọn ta đều vì thế mà đến, nhưng mà Hoàng Thượng nói không rảnh.”
“Đó là với ngươi, Thân phi tỷ tỷ không giống, nói không chừng Hoàng Thượng lại để nàng đi vào.”
Mọi người bàn luận sôi nổi. Tiếng nói chuyện rơi vào trong tai Thân phi, có chút ghen tị, có vui sướng khi người gặp họa muốn xem kịch vui, tóm lại đều là không có ý tốt.
Thân phi không để ý các nàng, nở ra nụ cười kiều diễm, bước đi thướt tha đi đến trước mặt Lý Đức Thông.
“Lý công công, có thể truyền lời thay bản cung một tiếng không?”
Lý Đức Thông lắc đầu: “Ngại quá nương nương, Hoàng Thượng thật là có chuyện, nói không thấy bất kì kẻ nào.” Ăn nói khép nép, lại mang theo ý tứ không thương lượng: “Nô tài cũng không thể để người nào đi vào nếu không sẽ bị mắng.”
Hắn cố ý cắn chặt răng nói ba chứ “Bất kì kẻ nào”, làm cho Thân phi cảm thấy những lời này chính là nhằm vào nàng, chỉ đành lui từng bước: “Vậy có thể phiền công công đi thay bản cung hỏi một tiếng, sau khi Hoàng Thượng xong việc, có phải đến cung Thi Họa dùng bữa tối không?”
Lại không nghĩ rằng, Lý Đức Thông không cần vào hỏi, trực tiếp lắc đầu: “Hoàng Thượng nói, hôm nay sẽ không đi cung Thi Họa.”
Vừa dứt lời, lập tức có người châm chọc cười ra tiếng.
“Thật đúng là coi chính mình là vật quý rồi, hóa ra cũng không hơn gì cái này.”
“Không phải sao, dù sao sau khi Hoàng Thượng độc sủng Thiển phi lâu như vậy, duy nhất đi qua chính là cung Thi Họa, người ta đương nhiên là có tư cách cao ngạo.”
Sắc mặt Thân phi thay đổi mấy lần, rất nhanh nắm chặt bàn tay, mới miễn cưỡng duy trì tươi cười: “Đa tạ Lý công công, bản cung đã biết.”
Chúng phi tần tan rã trong không vui.
Nhưng cũng bởi vì hôm nay không ai nhìn thấy đế vương, trong lòng mỗi người đều coi như cân bằng.
Quân Mặc Ảnh đại khái là tính đến cung Phượng Ương, cách bữa tối còn một ít thời gian.
Phượng Thiển chán đến chết nằm ở tháp xem thoại bản Đông Dương tìm đến, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt nheo lại, nhìn xem cũng rất nhập thần, ngay cả hắn đến đây cũng không nhận thấy được.
Quân Mặc Ảnh bước nhẹ đi đến bên người nàng, trực tiếp ngồi xuống cạnh nàng, một tay ôm chầm lấy nàng.
Phượng Thiển hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy là hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Sao Hoàng Thượng tiến vào không truyền một tiếng?”
Nàng hấp mũi, lông mi thanh tú nhíu lại, mang theo một cỗ kiều mỵ của tiểu nữ nhi.
Nếu không phải sau khi nàng nhìn thoáng qua tư thế giữa hai người mày nhíu càng nhanh, Quân Mặc Ảnh suýt nữa liền nghĩ nàng lại mất trí nhớ.
“Là Thiển Thiển xuất thần, không nhìn thấy trẫm.”
Quân Mặc Ảnh sờ gáy nàng, ánh mắt chăm chú: “Có chuyện gì hay để xem không?”