Đi sau đế vương, lúc đi cũng giống hôm qua, đứng ở trước mặt Phượng Thiển, bỏ qua là muốn cùng nàng.
Phượng Thiển bị hắn nắm tay, cười tủm tỉm nhìn mọi người đứng dậy, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người nữ nhân có vẻ mặt vội vàng xao động.
Hi phi.
Đó là người duy nhất không đứng lên.
Mọi người vốn cũng không chú ý nàng, tuy nói phân vị của nàng không tính thấp, nhưng lúc đế vương rời đi, có ai chú ý một phi tử làm gì.
Nhưng Phượng Thiển không đi, cười tủm tỉm liền nhìn chằm chằm vào Hi phi.
Bởi vì nàng đứng ở bên cạnh đế vương, cho nên nhất cử nhất động đều được mọi người chú ý, lúc sau, tầm mắt tất cả mọi người đều chuyển dời đến trên người Hi phi.
Sắc mặt Hi phi càng đỏ, còn có một tia rõ ràng xanh trắng.
Phượng Thiển, Phượng Thiển tiểu tiện nhân chết tiệt này, nhất định là nàng ra tay.
Rõ ràng lúc mình rời đi còn rất tốt, sao chỉ có một lúc mà thành ra thế này.
Trong lúc kia, tới gần nơi này liền chỉ có nàng, trừ bỏ nàng, cũng không có người sẽ nghĩ ra chiêu này.
Quân Mặc Ảnh nhíu mi tâm, gần như là lập tức phản ứng lại.
Tuy rằng hắn còn không biết Hi phi làm ra chuyện gì, nhưng bất luận như thế nào, dù sao không có khả năng là chuyện tốt, hơn nữa tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với vật nhỏ.
Nhíu mi trừng mắt nhìn nàng một cái, mang theo vài phần bất đắc dĩ và dung túng, lại nhìn hướng Hi phi, vẻ mặt thay đổi nhưng dáng vẻ không chút thay đổi: “Hi phi ỷ vào bình thường trẫm sủng ngươi, cho nên hiện tại ngay cả quy củ cơ bản cũng không nhớ sao?”
Giọng nói bình thường, làm như không có gì, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự tức giận trong giọng nói lạnh như băng của đế vương.
Hai mắt Hi phi vừa lật, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
Sủng!
Sủng thế nào!
Hoàng Thượng chính là trợn mắt nói dối.
Phượng Thiển cố nén cười, ngay cả bả vai cũng run lên, chợt ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Hoàng Thượng, hẳn là Hi phi nương nương mới đàn một lát, cho nên mệt đi.”
Nàng vừa nói vì Hi phi giải vây, một bên mỉm cười nhìn Hi phi. Ở trong mắt mọi người, thật giống như nàng thành tâm thành ý giúp đỡ Hi phi tuy rằng lý do hơi gượng ép.
Chỉ có Quân Mặc Ảnh rõ ràng, vật nhỏ này, rõ rang đang gây chuyện.
Nam Cung Triệt buồn cười, giơ ly rượu trước mặt lên uống một ngụm.
Hắn sớm biết nữ nhân này không có khả năng bỏ qua đầu sỏ hôm qua suýt nữa hại nàng xấu mặt như vậy, ngoài miệng nói không có việc gì, không thèm để ý, kỳ thật đã sớm đổ đầy ý xấu lên người rồi.
Trên yến hội không thấy nàng có động tĩnh gì, còn tưởng rằng mình không gặp được trò hay, không nghĩ tới, rốt cuộc nàng vẫn không làm mình thất vọng.
“Mệt muốn chết rồi!” Quân Mặc Ảnh bình tĩnh, lạnh lùng hừ một cái.
“Dù gì lúc Hi phi đánh đàn cũng là ngồi, Thiển phi còn đứng, sao không thấy Thiển phi nói mệt.”
Lời còn chưa dứt, tay áo màu vàng phất một cái, bỗng dưng dừng ở bên hông Phượng Thiển, ở chỗ mọi người thấy không nhìn thấy véo nàng một cái.
“A!” Phượng Thiển hút một ngụm khí lạnh, chợt che miệng mình, vẻ mặt dữ tợn, vì sao véo nàng.
Véo thì véo, nhưng vì sao lại véo ở eo.
Phượng Thiển sợ, bị hắn ôm bằng một tay, cả người đều run sợ, thiếu chút nữa nhảy dựng ra.
Nàng quay đầu trừng mắt nhìn Quân Mặc Ảnh, đang muốn bắt lấy tay hắn, giây tiếp theo, lại lọt vào tập kích.
Chân Phượng Thiển mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ lên người hắn.