Gần đây Phượng Thiển có chút nhàm chán, chủ yếu vẫn là trời rất lạnh, rất nhiều việc không có biện pháp làm.
Tỷ như nàng thích câu cá, nhưng hiện tại trời này, nếu chạy tới ngự hoa viên ngồi vài canh giờ, cho dù nàng hưng trí đến mức thật sự muốn làm như vậy, Quân Mặc Ảnh cũng sẽ không cho nàng dính vào.
Khiêng cái cuốc đi đào đất ít nhất có thể xem như rèn luyện thân thể, ngồi một chỗ không nhúc nhích câu cá tính là chuyện gì.
Muốn nhàn hạ thoải mái, còn không bằng nằm trên giường đi.
Cho nên Phượng Thiển thật sự buồn đến mức muốn đẻ trứng rồi.
Nhưng mà một ngày này, Quân Mặc Ảnh nói cho nàng một tin tức, nhưng thật ra làm sôi động hơn những ngày buồn chán của nàng.
“Mấy ngày nữa Hàn Tiêu muốn nạp Trắc phi.”
“Phốc!”
Phượng Thiển vừa uống trà liền phun ra ngoài như vậy, hai con mắt trừng lớn 'Cuồn cuộn': “Trắc phi là ai? Sao lại nạp Trắc phi?”
Ấn tượng của Phượng Thiển với hai chữ “Trắc phi” hoàn toàn ở trên người nữ nhân Quý Phán Tư kia, thêm một nữ nhân dã man thô bạo nữa thì làm sao Đoan vương gia chịu được, không có một người lại đi tìm một người.
Quân Mặc Ảnh bất đắc dĩ lau nước dính trên môi nàng: “Thiển Thiển cũng biết, thấy nàng nên thật vui vẻ mới đúng.”
Nàng biết!
Phượng Thiển trừng mắt nhìn, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên thầm nghĩ một tiếng đờ mờ, nhảy dựng lên: “Sẽ không phải là Long Vi chứ?”
Quân Mặc Ảnh thuận thế kéo nàng vào trong lòng: “Là Long Vi thì làm sao vậy, kinh ngạc như vậy làm cái gì, ngày sau có người bồi Thiển Thiển, không vui sao?”
“Vui mà!!” Phượng Thiển kích động nói: “Chính là ta không nghĩ tới, hai người bọn họ thành đôi nhanh như vậy. Sao lúc trước không thu được một chút tin tức, Đoan vương cũng quá không có suy nghĩ rồi, loại việc này thế nhưng đến mấy ngày trước khi thành thân mới nói. Còn có Vi Vi nữa, cũng không biết nói trước với ta một tiếng, ta còn chuẩn bị lễ vật thành thân cho bọn họ.”
Quân Mặc Ảnh nhíu mày: “Lời này đừng nói lung tung ra ngoài, chính là Trắc phi, không thể nói là thành thân.”
Phượng Thiển bị hắn hắt bồn nước lạnh, bĩu môi, hừ một tiếng.
“Chuyện lễ vật trẫm an bài tốt rồi, nàng không cần quan tâm.” Quân Mặc Ảnh lại thấp giọng dỗ nàng một câu.
Phượng Thiển lại hừ một tiếng.
“Ngươi an bài còn không phải để Lý công công tùy tiện chọn vài món châu báu lỗi thời sao! Nào có biểu đạt ta thành tâm thành ý chúc phúc.”
“Vật nhỏ.” Quân Mặc Ảnh cười: “Vậy nàng muốn như thế nào “
“Ngươi an bài của ngươi, là ngươi làm hoàng huynh đưa hạ lễ cho Đoan vương. Ta đưa của ta, đại biểu cá nhân ta tặng cho Vi Vi.”
“Sao phải phân rõ ràng với trẫm như vậy?”
“Nếu không phân biệt được rõ ràng còn không đơn giản.” Phượng Thiển nở nụ cười, đáy mắt hiện lên một tia tinh quang: “Đến lúc đó hạ lễ của ngươi đưa dưới danh nghĩa của ta, đều nói là ta đưa.”
Quân Mặc Ảnh nhíu mày: “Chủ ý này cũng được.”
“Hả?” Phượng Thiển có chút không thể tin nhìn hắn, nàng chỉ tùy tiện nói thôi, nam nhân này còn…
“Dù sao đều là từ trong cung đi ra, nói với Hàn Tiêu một tiếng thôi, người bên ngoài cũng không biết được. Một khi đã như vậy, để Hàn Tiêu nhận phần tình cảm này của nàng thế nào?”
A a a, nhà giàu chính là cái dạng không câu nệ tiểu tiết này!
Mắt Phượng Thiển sáng lấp lánh đầy phấn hồng cầm mặt nam nhân, còn kém không hôn một phát.
“Quân Mặc Ảnh, ta phát hiện ngươi càng ngày càng đáng yêu làm sao bây giờ ?”
Quân Mặc Ảnh đã quen nàng thường hồ ngôn loạn ngữ vài câu, nhất là loại từ hình dung này, sử dụng đến quả thực chẳng phân biệt được nam nữ, há mồm là nói. Nghe nói xong, hắn thản nhiên nhếch khóe miệng: “Vậy có phải Thiển Thiển cũng nên tỏ vẻ biết ơn một chút hay không?”