Quân Mặc Ảnh lập tức đoán được Thái Hậu muốn nói cái gì.
Nói thật ra, từ khi hắn tự mình chấp chính, mẫu hậu chưa từng tái nhúng tay vào việc triều chính. Ngay cả chuyện hậu cung, cũng đều giao cho Hoàng Hậu và Vân Quý Phi để ý. Mà hắn cũng kính trọng mẫu hậu, cho nên giờ phút này cũng không có khả năng ngăn cản mẫu hậu nói chuyện.
Chính là, cho dù mẫu hậu nói ra, cho dù thật sự trái ý mẫu hậu , hắn cũng sẽ không đưa vật nhỏ cho người khác.
Hai mươi tòa thành trì tính cái gì.
Nếu hắn thật muốn, đó là toàn bộ thiên hạ.
Hắn cũng không cho rằng mình cần dùng một nữ nhân để giữ nước.
“Hoàng Thượng, theo tổ chế, người trong hậu cung, phàm là dưới tần vị đều có khả năng trục xuất ra cung. Nếu có cơ hội thích hợp, gả thú cũng không phải là không thể.” Thái Hậu thản nhiên nói, làm như đơn giản nói lại tổ chế, kì thực, rõ ràng bà lấy thân phận mẫu hậu ép bách.
Mi tâm Quân Mặc Ảnh co lại, đang định mở miệng, Thái Hậu lại nói tiếp: “Đây cũng là chuyện của Phượng tiệp dư, không bằng chúng ta hỏi đương sự, có đồng ý cùng Nam Cung Thái tử về Việt Nam không, như thế nào?”
Nếu không phải ở trên đại điện, nếu không là vì đối phương là Thái Hậu, Phượng Thiển khẳng định tặng cho đối phương ánh mắt, sau đó cười lạnh ba mươi cái.
Hiện tại nghĩ đến hỏi ý kiến nàng sao?
Sao trước khi Quân Mặc Ảnh từ chối không thấy có người nghĩ đến nàng vậy.
Càng nói càng dối trá.
Nam Cung Triệt thấy đế vương không phủ quyết, liền mỉm cười, gật đầu nói: “Bản cung cảm thấy đề nghị của Thái Hậu rất tốt.”
Hắn xoay người, từng bước một đi đến chỗ Phượng Thiển, khóe miệng không thay đổi vẫn thản nhiên tươi cười, vài phần lạnh nhạt, vài phần dày.
Cuối cùng đứng trước mặt Phượng Thiển, trong mắt như hàm chứa nhu tình: “Tiểu Thiển, ngươi có bằng lòng đi cùng ta không?”
“ “
Phượng Thiển không nói gì mặt đầy hắc tuyến nhìn hắn, trong bụng đang có một đàn ngựa chạy qua cuối cùng nói ra một câu: “Chúng ta quen biết sao?”
Mọi người cũng rít gào.
Vừa rồi Nam Cung Thái tử nói cùng “Ta” đi, mà không phải cùng “Bản cung” đi.
Hắn không xưng “Bản cung“.
Nghe xong Phượng Thiển nói, Nam Cung Triệt cũng không giận, ngược lại độ cong khóe miệng càng sâu vài phần: “Tiểu Thiển cầm tín vật định tình của ta, chẳng lẽ không biết ta.”
Ai cầm tín vật định tình của ngươi mà biết ngươi bao giờ.
Phượng Thiển khóc không ra nước mắt, cô nãi nãi thật sự không biết ngươi, cộng thêm ngay cả bóng dáng tín vật định tình cảu ngươi cũng chưa thấy qua được không!
“Này, thực không dám dấu diếm, kỳ thật ta mất trí nhớ đã hai tháng, cho nên việc trước kia ta đều….”
Không đợi nàng nói xong, Nam Cung Triệt liền đánh gãy nàng: “Tiểu Thiển cũng nói là hai tháng, như vậy chuyện nửa tháng trước hẳn là còn nhớ rõ đi.” Ánh mắt hắn dừng ở trên mặt Phượng Thiển, như là muốn nhìn thấu mỗi một biến hóa trên mặt nàng, dừng một chút, lại cố ý đè thấp giọng: “Hội hoa đăng, Tiểu Thiển dám cầm hoa đăng của ta đi, chẳng lẽ cũng đã quên sao?”
Đờ mờ.
Chân Phượng Thiển mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống.
Hoa đăng.
Còn có chuyện như vậy sao.
Nam nhân kỳ quái ngay cả mặt mũi cũng không lộ qua và tên thị vệ như thiếu hắn tiền kia.
Bà nội giọt, ngươi không nói sớm, ai biết đó là tín vật định tình của ngươ.
Toàn bộ người trong đại điện đều nín thở nghe bọn hắn nói chuyện, cho nên từng lời Nam Cung Triệt nói đều rơi vào lỗ tai mọi người, tự nhiên cũng bao gồm Quân Mặc Ảnh.
Lúc ấy hắn cảm thấy thân phận nam nhân kia không đơn giản, chính là không nghĩ tới, đối phương lại là Thái tử Việt Nam bọn họ cố ý chạy về hoàng cung tiếp đãi.
Áp chế chấn động trong lòng, hắn vẫy Lý Đức Thông lại, nhíu mi nhẹ giọng phân phó vài câu, Lý Đức Thông liền một đường chạy ra ngoài.