Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 335: Chương 335: Trượng phu mười hai tốt cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi




Quân Hàn Tiêu kinh ngạc nhìn đế vương.

Có lẽ người khác sẽ nghĩ câu hủy bỏ tuyển tú là hoàng huynh vừa thuận miệng nói, nhưng hắn biết, hoàng huynh sẽ không tùy tiện cầm chuyện đùa như vậy.

Đã có loại ý nghĩ này, thậm chí đã nói ý nghĩ này ra khỏi miệng, vì sao cuối cùng lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy?

Hắn có cảm giác, coi như hoàng huynh hàm hồ “Đồng ý” tiếp tục tuyển tú, cũng sẽ không dễ dàng để cho nhóm lão thất phu này thực hiện được.

Tuyển tú nữ….

Quân Hàn Tiêu hơi nheo mắt, đột nhiên cảm thấy rất mong đợi, không biết hoàng huynh sẽ làm như thế nào đây?

Làm sao vừa có thể chặn miệng mấy lão thất phu, lại làm cho tiểu hoàng tẩu hài lòng, từ đó thuận theo tâm của chính mình….

******

Thai của Phượng Thiển dưới sự nỗ lực không chậm trễ của Thái Y viện đã ổn định lại, thậm chí lấy được đồng ý, lúc không có chuyện gì làm có thể đi ra ngoài phơi nắng, xem phong cảnh một chút.

Đây đối với Phượng Thiển mà nói chính là việc vô cùng tốt.

Trải qua mấy ngày, nàng sắp mốc meo phát dài rồi.

Cho nên khi Quân Mặc Ảnh cười bế nàng đi ra sân phơi nắng, nàng không phải là giùng giằng không chịu để cho hắn ôm, chỉ nói mình có thể đi, phải hoạt động gân cốt một chút.

Quân Mặc Ảnh liền cười liếc nàng một cái: “Thì ra phương pháp chuyên trị bệnh lười chính là khiến người lười thể nghiệm một cái lười cực hạn?”

Phượng Thiển khẽ nheo cặp mắt lại: “…… Ngươi có ý tứ gì?”

Lời nói này, làm sao nghe cứ như….. Nói kháy vậy?!

Bỗng nhiên, nam nhân lại cười một tiếng, chỉ nói một câu: “Nghe không hiểu coi như xong. Ngoan, trẫm ôm nàng đi ra ngoài, ở trong sân nghỉ một lát ta có việc quan trọng đi làm, đến lúc đó để cho bản thân mình đi lại chút, được không?”

Phượng Thiển suy nghĩ một chút, giang hai cánh tay đưa về phía hắn, nói: “Thành giao!”

Đôi mắt sáng lấp lánh hàm chứa một nụ cười, dính vào ánh sáng rực rỡ, nàng vui mừng nói: “Thích nhất làm chính sự rồi!”

Quân Mặc Ảnh ôn nhu, bế nàng vào trong lòng, giọng nói trầm thấp chậm rãi phát ra: “Hiện tại thay quần áo hay là một lát đổi lại? Đừng quên, chúng ta muốn đi ra ngoài làm chính sự.”

Phượng Thiển bừng tỉnh hiểu ra: “Á, thiếu chút nữa quên mất.”

Quân Mặc Ảnh cười mắng một tiếng: “Đồ ngốc, vừa mới nói xong, chỉ chớp mắt là có thể quên?”

Hắn chỉ vào bình phong lan trúc cách đó không xa, phía trên là y phục màu sắc khác nhau, đều là kiểu xuân mới nhất, theo thứ tự là màu đỏ tươi, màu xanh dương nhạt, màu vàng nhạt.

“Nghĩ mặc cái gì, trẫm lấy cho nàng.”

“Ngươi dứt khoát chải tóc cho ta đi.” Phượng Thiển ông nói gà bà nói vịt tiếp một câu, đỏ mắt chờ mong nhìn gò má hắn không ngừng, thầm nghĩ trượng phu mười hai tốt cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi….

Quân Mặc Ảnh ngẩn người, chợt lườm nàng một cái: “Ngược lại càng ngày càng biết sai khiến người.”

“Vậy ngươi có làm hay không?”

“Hôm nay không được, có chính sự muốn làm. Chỉ là….. Nếu Thiển Thiển không chê tay nghề trẫm đi ra ngoài mất mặt, trẫm thử một chút cũng không sao.”

“….. Hay là thôi đi.” Hình tượng quan trọng nhất!

Cuối cùng Phượng Thiển chọn y phục màu vàng nhạt thêu bướm, áo khoác bên ngoài màu gạo trắng, kết hợp lại với nhau, càng thêm rực rỡ mềm mại, cộng thêm một đầu tóc dài xõa ra không có cắt tỉa, giống như tiểu oa nhi trắng nõn.

Con ngươi Quân Mặc Ảnh đen lại mấy phần, không nhịn được cúi đầu, khe khẽ cắn một cái vào môi nàng, lại cắn tiếp một cái.

Ừ, hình như tự nhiên sinh ra cảm giác bỉ ổi với thiếu nữ ngây thơ…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.