Sủng Quan Thiên Hạ,Đế Hậu Cường Thế Xuất Hiện

Chương 3: Chương 3: Lệ quỷ trùng sinh






Cố phong liên là tên thật của thập tam nguyệt

Tâm đau đớn giống như đang bị giày xéo. Gương mặt như họa, dung nhan tuấn lãng ôn nhuận vô song, ý cười khe khẽ, tiếng nói đầy từ tính, người nam tử hoàn mỹ như thế...cuối cùng lại chết ở trong tay nàng.

Thế nhưng, nàng lại vì một Bách Lí Thanh Vân không thèm đếm xỉa tới thâm tình của nàng, không thèm đếm xỉa tới chân tình của nàng, giúp hắn đoạt thiên hạ, bảo vệ tính mạng cho hắn.

Hết thảy, đều là nàng tự gieo gió gặt bão.

Nữ tử nhẫn tâm như nàng, thế mà lại trao trọn một mảnh thâm tình cho hắn.

Nhưng vì sao, kể cả khi sinh mạng tẫn cùng, hắn vẫn không nỡ trách nàng lấy một câu?

Vì sao, cho dù chết trong tay nàng, hắn vẫn dùng ánh mắt thâm tình như vậy để nhìn nàng?

Vì sao cho đến chết cũng không mắng chửi nàng?

Thế gian như ngập trong màu đỏ, màu máu phủ đầy trời, che lấp cả mặt trời.

Cố Phong Liên đột nhiên mở hai mắt. Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, mọi thứ cứ như đã trải qua được mấy kiếp. Nàng đã quen với những ngày sống trong địa lao mà không nhìn thấy ánh mặt trời. Quang cảnh hiện giờ, tựa hồ rất lâu rồi nàng chưa được nhìn thấy.

Toàn thân như dần tan đi đau đớn, nỗi thống khổ hóa thành một câu nỉ non.

“Thập Tam tiểu thư, sao vậy? Có phải mơ thấy ác mộng không?” Thanh Y lo lắng tiến đến bên nàng.

Cố Phong Liên nhìn Thanh Y bằng ánh mắt kì lạ. Chuyện này là sao? Thanh Y không phải là đã bị Bạch Tố hại chết rồi sao?

Cố Phong Liên sợ hãi nhìn bốn phía. Đây không phải là thiên lao? Tấm bình phong khắc hình bông hoa thật lớn, chuông gió treo cân đối hai bên, hoa lan bé nhỏ, đây là khuê phòng trong phủ của nàng?

Nàng không thể tin được, sờ sờ lên bụng bằng phẳng của mình, rồi lại nhìn gương mặt có chút non nớt của Thanh Y.

Cố Phong Liên vọt người về phía bàn trang sức, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Đường nét tinh tế, sắc xảo, đôi môi hơi mỏng chúm chím, màu môi giống như màu son sáng đẹp nhất thiên hạ, chiếc mũi cao mà thẳng, đôi mắt linh hoạt tựa như đan phượng được vẽ tỉ mỉ, mi tâm điểm một hình hoa mai lóa mắt, chiính là dáng vẻ lúc nàng chưa gả đi. Đây là nàng của sáu năm trước, lúc này nàng vừa mới cập đế (chắc là kiểu đến tuổi lấy chồng), vừa tròn mười bốn tuổi.

Cho nên, nàng...sống lại rồi ư?

Trở về sáu năm trước, khi mọi chuyện vẫn chưa phát sinh.

Kí ức tuôn trào như hồng thủy, tích tụ trong tâm. Ngay sau ngày cập đế, mẫu thân tỉ mỉ vẽ hoa mai cho nàng, vì tính chuyện hôn sự cho nàng mà phát sinh rất nhiều chuyện. Bà bị người xấu vu khống tội tư thông, sau đó bị người ta hạ độc trong thuốc mà chết.

Nhớ lại chuyện cũ, trái tim của Cố Phong Liên thót lên một cái, “Thanh Y, bây giờ là giờ nào?”

“Sắp tới buổi trưa rồi“. Thanh Y có chút ưu tư nhìn biểu tình có chút kì quái của tiểu thư.

Buổi trưa? Không phải là giờ đại nương uống thuốc sao? Không được, bi kịch một lần như thế là đủ rồi, nàng không thể trơ mắt đứng nhìn người mình yêu quý chịu thống khổ mà chết ngay trước mắt mình...

Nàng dùng khinh công phi thẳng ra ngoài.

“Từ từ đã tiểu thư, ngươi muốn đi đâu?” Thanh Y lo lắng đuổi theo.

Cố Phong Liên gần như là ngưng thở, chỉ một mực phi thẳng tới Danh Uyển Các, không nói không rằng vọt thẳng vào, vừa đúng lúc tập nhân (là “tập nhân” chắc kiểu người làm ý) mới bưng thuốc vào, “Phu nhân, thuốc nấu xong rồi, nên uống thôi...”

Cố Phong Liên nhìn thấy cảnh này liền bước lên đoạt lấy bát thuốc, cao giọng nói, “Mẫu thân, thuốc này không thể uống!”

Phượng Phỉ Phồn sửng sốt, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, lập tức phản ứng lại, “Có độc sao?”

Cố Phong Liên gật đầu, đổ nước thuốc xuống mặt đấy, bỗng nghe thấy tiếng “xèo xèo” vang lên, khói trắng tỏa ra.

Phượng Phỉ Phồn bệch mặt, chỉ suýt nữa, suýt nữa thôi là đã bị chết oan rồi. Nếu Cố Thanh Liên không đến kịp thì bây giờ mình đã chết rồi.

“Là bà ta?” Sau một hồi trầm mặc, Phượng Phỉ Phồn mới lên tiếng, ngữ điệu có chút run rẩy, chứng tỏ bà đang kinh sợ.

“Trừ bỏ bà ta, ai lại có thể ngoan độc đến mức này. Chỉ là không ngờ được, bà ta lại nóng lòng đến thế, quyền chường gia (quản lí nhà) bà ta đã có được, thế mà vẫn không biết thỏa mãn!” Cố Phong Liên lạnh giọng. Kiếp trước nàng không phòng bị, cho nên mới để thủ đoạn này của bà ta trót lọt. Người ra tay hạ độc chính là thiếp thị Tương Thị - hiện đang nắm quyền chưởng gia trong Tương phủ. Tương Thị vốn là nha hoàn hồi môn của mẫu thân, thế nhưng lại đi quyến rũ nam nhân của tiểu thư nhà mình trong lúc tiểu thư đang có thai, cho nên được thăng chức. Năm mẫu thân sinh đẻ, Tương Thị cũng hạ sinh được một trưởng tử, Phượng Phỉ Phồn lại sinh hạ một tử thai. Tương phủ vì sợ tai tinh, cho nên đã vứt tử thai ở một chỗ không người.

Sau này cha nạp thêm hai tiểu thiếp, nhưng không ai có thể trở thành đối thủ của Tương Thị thủ đoạn độc ác. Bây giờ Tương Thị làm chưởng gia, người ngoài chỉ biết tới chủ mẫu là Tương Thị, chứ không biết đến sự tồn tại của Phượng Phỉ Phồn. Cho dù Phượng Phỉ Phồn xuất thân từ hào môn, trước khi xuất giá cũng từng là tuyệt diễm kinh tài, có thế hào là “Nữ Gia Cát“.

(*) Gia Cát: là họ kép hiếm gặp ở TQ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.