Sủng Tam Phu

Chương 26: Chương 26: CHƯƠNG 22: TA TIN VÌ ĐÓ LÀ NÀNG.




Ta là phu quân của nàng, sáu chữ này không ngừng chạy loạn đâm thẳng vào lòng La Khả Tiệp. Miếng đào tác động đến nàng thoáng chốc hoá hư không. Nàng lúc này hoàn toàn tỉnh táo, tỉnh táo đến không thể tỉnh hơn được nữa.

La Khả Tiệp chớp mắt nhìn Mộ Viễn Kỳ ngồi xổm xuống. Đáy mắt chàng rõ ràng lạnh nhạt hẳn, bàn tay vươn ra đẩy phần tóc chạy loạn trên gương mặt nàng, khàn khàn cất giọng như đang tự nói với chính mình:

“Tại sao nhất định phải biết ta là ai? Ta chỉ là phu quân của nàng thôi, không được sao?”

Mắt phượng thoáng chốc đượm buồn, hàng mi rũ xuống lộ rõ tia bất đắc dĩ. La Khả Tiệp giật mình. Hoá ra chàng biết. Thời gian qua nàng luôn cho người tìm hiểu về thân phận của Mộ Viễn Kỳ, cốt chỉ mong có thể gần gũi chàng thêm một chút, biết nhiều hơn về chàng. Nhưng điều khiến nàng vô cùng bất ngờ chính là nàng không tra ra được gì. Một chút cũng không. Mọi nguồn tin đều bị đứt đoạn đến đáng ngờ.

Đến cả nàng cũng không biết lý giải điều này thế nào. Dường như có một thế lực nào đó phong tỏa toàn bộ thông tin về chàng. Thiếu niên này ngoại trừ cái tên Mộ Viễn Kỳ ra hoàn toàn không có gì nữa cả.

“Ta xin lỗi.”

Nàng cúi thấp đầu không dám đối diện với chàng, lại một lần nữa nàng vô tình khiến chàng tổn thương.

Mộ Viễn Kỳ không nhíu mi, không nóng giận, chỉ có ưu thương nơi đáy mắt ngày càng đậm. Chàng nắm lấy cằm nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào mình, buộc nàng phải nhìn rõ toàn bộ tổn thương trong đôi mắt chàng.

“Nàng muốn biết ta sẽ nói cho nàng biết.”Chàng hít vào một hơi, dường như vô cùng khó khăn mở lời “Trong lục quốc ngoại trừ Bạch Nhật Các ở Hoàng Quốc còn một tổ chức vô cùng lớn mạnh ở Thần Quốc, nàng có biết không?”

“Là Dạ Nguyệt Các sao?” La Khả Tiệp có chút ngập ngừng đáp lại.

“Đúng.”

Cái gật đầu của Mộ Viễn Kỳ khiến La Khả Tiệp ngẩn người, nàng bối rối trợn to mắt, dường như không thể tin được:

“Chẳng lẽ chàng là...”

Đừng nói rằng trong tay nàng có tận hai đại các chủ vang danh thiên hạ chứ? Bất ngờ này nàng chịu không nổi đâu.

“Ta là các chủ tiền nhiệm của Dạ Nguyệt Các.” Mộ Viễn Kỳ trực tiếp nói ra đáp án, không đợi nàng thoát khỏi ngỡ ngàng.

Mọi câu từ đều nghẹn trong cổ họng La Khả Tiệp. Không hiểu sao khi biết chàng chỉ là các chủ tiền nhiệm nàng lại vô cùng nhẹ nhỏm, tảng đá nặng trong lòng cũng được trút bỏ.

Mộ Viễn Kỳ lướt bàn tay trên gương mặt nàng, trầm ổn tiếp lời:

“Sau khi dùng danh nghĩa các chủ ép buộc Hạ Chính Nghiên giúp ta cầu tình một đạo thánh chỉ tứ hôn, ta lập tức từ bỏ thân phận các chủ. Khả Tiệp, thật lòng ta chỉ muốn đơn đơn giản giản làm phu quân của nàng.”

Mộ Viễn Kỳ đã hứa sẽ khuấy đảo nội bộ Thần Quốc, để Hạ Chính Nghiên thừa cơ đoạt hai toà thành, đồng thời trợ lực về mặt tiền tài giúp hắn tranh đoạt Vương vị, đổi lại chỉ cần một đạo thánh chỉ, Hạ Chính Nghiên lập tức đồng ý.

Dù quá trình leo lên chức các chủ gian nan thế nào, từ bỏ nó đối với chàng lại vô cùng dễ dàng, một chút cũng không luyến tiếc.

Chỉ cần nàng.

Dù tay chàng đã đẫm máu biết bao người.

Từng câu từ của chàng khiến trái tim La Khả Tiệp mềm nhũn. Nàng cắn môi, bất giác hỏi: “Vì sao?”

“Nàng còn hỏi vì sao?” Mộ Viễn Kỳ nhíu mày, đáy mắt ngập tràn đau đớn như một đứa trẻ bị bỏ rơi “Khả Tiệp, nàng thật sự đã quên rồi.”

La Khả Tiệp bị hút vào đôi mắt đấy. Mộ Viễn Kỳ thu tay về, ôm gối ngồi co người lại. Dáng vẻ này, đôi mắt này như đang giáng một đòn mạnh vào đầu La Khả Tiệp.

“Nếu như có thể ta muốn làm một người thật tốt, đối với ai cũng tốt, sẽ không làm ai phải buồn, càng không muốn khiến ai phải đau khổ. Làm một người như vậy chắc chắn sẽ được mọi người yêu mến phải không? Nhân chi sơ, tính bổn thiện. Ta muốn giữ mãi phần thiện này ở trong tâm hồn mình.”

Tim La Khả Tiệp giật lên từng hồi chấn động. Những lời này là của nàng. Nàng nhớ vào năm Xương Minh thứ hai mươi khi nàng vừa lên tám, lúc ấy La Thuỳ Khê ra đời, La Bửu Diệp được hai tuổi. Trên dưới La gia đều tập trung vào hai viên ngọc quý ấy, nào có ai để tâm đến nàng. Song song với sự kiện đó còn có một việc làm kinh động trên dưới La gia. La Hoằng đoạt được ba toà thành của Thần Quốc, khải hoàng trở về. Lúc ấy La gia mở tiệc chúc mừng hết sức long trọng. Nàng nhớ nàng còn trộm được những hai quả trứng gà luộc. Vào thời kì chỉ ăn cơm thừa canh cặn thì hai quả trứng gà còn nóng hổi đã là mỹ vị rồi.

Lúc nàng trốn sau bếp lén lúc ăn trứng gà phát hiện một hài tử. Cách ăn mặc của hắn rất đơn giản nhưng không bẩn thỉu, thân hình mập mạp vô cùng có phúc khí. Ấy mà đứa trẻ không hiểu thế nào lại đờ đẫn ngồi co ro một góc. Nàng nhớ khi nàng vừa đưa tay vỗ bả vai đứa trẻ, đôi mắt nó đã khiến hàng phải sững người.

Ánh mắt ấy dù có bi thương nồng đậm nhưng vẫn ngập tràn bất đắc dĩ, ánh mắt dường như đã phân định rõ phải trái trắng đen nhưng vẫn không thể đành lòng chấp nhận.

Ánh mắt ấy giống hệt như Mộ Viễn Kỳ nhìn nàng bây giờ.

La Khả Tiệp đưa tay chạm vào gương mặt chàng, bờ môi bất giác khẽ mấp máy thành lời:

“Tiểu Đản.”

Phải, đứa bé mập mạp trắng tròn hệt như quả trứng luộc vừa bóc vỏ nàng chia cho nó ngày nào. Nàng gọi nó là Tiểu Đản*. Từ đó về sau chỉ cần gặp Tiểu Đản nàng liền thao thao bất tuyệt nói hết điều này tới điều kia, nhất là những lời nàng học lỏm từ phu tử của đại ca và đại tỷ.

(*đản nghĩa là quả trứng nhé.)

Nhưng hai năm sau đó nàng theo sư phụ rời đi, thế giới rộng lớn và niềm phấn khởi lúc ấy đã khiến nàng quên mất, nàng còn có một Tiểu Đản.

“Xin lỗi.” Nàng vòng tay qua cổ chàng, cố gắng hết sức siết chặt vòng tay, nỉ non từng câu từ run rẩy “Ta sai rồi. Là ta không tốt. Ta sai rồi.”

Nàng rướn người mặc cho nước lạnh thấm vào da thịt, chỉ biết ôm lấy chàng như cái ngày của mười mấy năm trước. Nhưng hôm nay người phải khóc lại là nàng.

Thân thể Mộ Viễn Kỳ cứng đờ. Chàng cảm nhận được nàng đang run rẩy, nghe thấy rõ giọng nói nghẹn ngào của nàng và cũng đoán ra nàng rơi lệ rồi. Dòng nước lạnh xuyên qua từng lớp vải thấm vào da thịt chàng. Vậy mà trong lòng lại ấm áp đến lạ.

Chàng đưa tay ôm ngang La Khả Tiệp lên, ánh mắt nhìn nàng vẫn chưa thôi lo lắng:

“Khả Tiệp, đã sai thì sẽ chịu phạt.”

La Khả Tiệp bị bế thốc lên, đầu óc có chút choáng váng, nhưng rất nhanh lại bối rối không thôi:

“Ta...bây giờ ta không có gì cả. Ta có thể...lấy...lấy thân trả có được không?”

Nàng nói rồi lại hận bản thân chỉ biết nói nhưng không biết nghĩ. Nhưng cuối cùng nàng chỉ biết cong môi cười. Nàng bây giờ quả thật không có gì ngoài cái danh hữu danh vô thực.

La Khả Tiệp nâng mi mắt lén lúc nhìn Mộ Viễn Kỳ, chỉ thấy chàng chưa giấu hết nỗi kinh ngạc, toàn thân gần như cứng đờ. Chỉ là rất nhanh sau đó bàn tay chàng đã siết chặt lấy nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm nữ tử ôm trong ngực:

“Nàng tỉnh táo rồi chứ?”

La Khả Tiệp không đáp, mím môi gật đầu. Mỗi lần ăn đào vào nàng liền không kiểm soát được bản thân. Nhưng bây giờ thì...vị đào cũng trôi đâu mất rồi.

“Vậy thì được.”

Mộ Viễn Kỳ đáp một câu như vậy rồi lập tức miết nhẹ bờ môi lên cánh môi nàng. Cả một sự ôn nhu, nhẹ nhàng, đó chính là tha thứ.

La Khả Tiệp mở to mắt nhìn gương mặt phóng đại đang si mê khép bờ mi, chậm rãi hôn nàng, từng chút từng chút một sâu dần. Gió lạnh thổi qua, cũng thổi tỉnh La Khả Tiệp từ trong làn sóng động tình, nàng rụt cổ lại, ngập ngừng nói:

“Ta...ta rất bẩn.”

Nàng muốn nói chàng có thể đợi nàng tắm rửa, rồi bình tâm một chút rồi...ừm...tiếp tục. Nhưng cuối cùng chỉ nói được có bấy nhiêu.

Mộ Viễn Kỳ rũ mi nhìn nữ tử cúi đầu, âm thầm đỏ mặt nằm gọn trong vòng tay mình. Chàng cười khẽ, tựa cằm lên trán nàng:

“Vậy để ta giúp phu nhân tắm rửa nhé.”

Lời nói rõ ràng không mang ý nghĩa chưng cầu ý kiến mà là thông báo. Nói xong, chàng ôm nàng về Tịch Hiên, phân phó Như Ý và Như Ngọc chuẩn bị nước tắm. Cho đến khi hai người kia chuẩn bị mọi thứ hoàn chỉnh, rời khỏi Tịch Hiên, La Khả Tiệp vẫn chôn mặt trong lồng ngực Mộ Viễn Kỳ mà không dám ngẩng lên.

Tiếng đóng cửa khẽ khàng vọng tới. Trái tim La Khả Tiệp giật bắn lên. Bàn tay Mộ Viễn Kỳ bắt đầu không an phận. Đai lưng của La Khả Tiệp bị chàng kéo ra, kế đó là ngoại bào, trung y, rồi cả tiết y. Đến khi nàng không còn gì trên người, lạnh lẽo run rẩy vài cái, chàng mới thả nàng vào trong thùng nước ấm.

Gò má La Khả Tiệp đỏ bừng, chỉ biết cứng ngắc mặc Mộ Viễn Kỳ bày bố. Chàng dội nước ấm mang theo cánh hoa hồng lên người nàng, hơi nước bốc lên. Bàn tay chàng di chuyển đến đâu, dòng máu trong người nàng như tràn về nơi đó.

Từng cử chỉ của chàng, từng cái chạm nhẹ của chàng như đang đốt lửa trên người nàng.

“Phu nhân, có dễ chịu không?”

Mộ Viễn Kỳ kề sát vào tai La Khả Tiệp, ái muội thì thầm. Vành tai mẩn cảm khiến cả người nàng run lên.

La Khả Tiệp xoay người lại, hai tay ôm lấy mặt chàng, giọng nói bị cảm xúc mãnh liệt bóp méo:

“Gọi tên ta.”

Mộ Viễn Kỳ hôn lên chóp mũi nàng, kêu một tiếng “Khả Tiệp”, lại hôn vào má phải của nàng, gọi một tiếng “Khả Tiệp“.

La Khả Tiệp chủ động đánh vỡ phòng tuyến của bản thân, hôn thật sâu lên bờ môi Mộ Viễn Kỳ. Đôi tay mềm mại khoác qua cổ chàng, giữ chặt lấy chàng.

Mộ Viễn Kỳ càng hôn càng say mê, càng hôn càng tê dại. Môi lưỡi dây dưa, triền miên đùa giỡn. Chàng khẽ hí mắt, bắt lấy bàn tay không an phận lôi kéo y phục chàng của La Khả Tiệp. Với tay lấy tấm khăn mềm quấn lấy La Khả Tiệp, chàng nhìn sâu vào đáy mắt ngập tình ái của nàng, đè nén dục vọng kêu gào trong thân thể, khàn giọng mở lời:

“Sau khi biết ta là ai rồi nàng...vẫn muốn tiếp tục sao?”

La Khả Tiệp chớp mắt hai cái, cố gắng nhìn vào nỗi chờ mong trong đôi mắt Mộ Viễn Kỳ. Chàng đang lo sợ điều gì?

“Tại sao lại không?” La Khả Tiệp cong môi cười, gần như không tìm được lý do nào để ghét bỏ chàng, dù là lý do hoang đường nhất.

“Ta đã giết rất nhiều người.” Mộ Viễn Kỳ cúi đầu, chàng không dám nhìn vào nàng, chàng sợ thấy hàng thất vọng “Nàng đã nói nàng muốn đối xử tốt với tất cả mọi người, không muốn làm ai đau khổ, tổn thương. Nhưng ta lại giết rất nhiều người.”

Để leo lên được vị trí các chủ chuyện giết người là không thể tránh khỏi. Dù lúc này có vận bạch y, có đối xử tốt với mọi người cũng không thể đổi lại đôi tay trong sạch như ban đầu.

Một câu nhân chi sơ tính bổn thiện không thể giúp con người tẩy sạch mọi tội lỗi, trở về với bản ngã thiện lương.

La Khả Tiệp đã nghẹn ngào không thôi. Một câu nói ngây thơ thuở nhỏ lại khiến chàng khắc sâu trong lòng như vậy. Có phải đó là lý do chàng phong tỏa toàn bộ thông tin về bản thân, chàng sợ lúc nàng biết được sẽ thất vọng sẽ coi thường chàng sao?

Thật ngốc quá!

La Khả Tiệp thầm cảm thán.

“Nhìn ta, Viễn Kỳ.”Bàn tay vuốt về gương mặt chàng, nhẹ giọng buông lời “Những lời nói đó đến cả ta cũng không thực hiện được, ta làm sao có thể trách chàng đây? Ta thân là võ tướng, số người ta giết có thể lên tới hàng ngàn, hàng vạn. Đôi tay ta cũng sớm đẫm máu tươi rồi. Viễn Kỳ, ta nào có trở thành người tốt đẹp như đã từng nói.”

“Nàng tốt lắm.” Mộ Viễn Kỳ không nghĩ ngợi liền ngẩng mặt lên đáp, bàn tay đặt lên môi La Khả Tiệp, ngăn không cho nàng nói tiếp. “ Lời của những phu tử đó vốn không thể tin bao nhiêu, Tam Tự Kinh ta cũng đã học qua, nhưng vì đó là lời của nàng nên ta tin. Khả Tiệp, với ta mọi thứ thuộc về nàng đều tốt.”

Những lời này có bao nhiêu chân thành? Trái tim của La Khả Tiệp đã sớm bị chàng vỗ về. Nàng có thể yêu cầu gì hơn được nữa?

“Tiểu Đản.” La Khả Tiệp hôn môi Mộ Viễn Kỳ, khe khẽ bật ra tiếng cười “Chàng thật không giống Tiểu Đản của ta.”

“Nàng xem không giống ở chỗ nào?”

Chàng cười khúc khích, từng chút cố gắng đều vì nàng.

Vòng tay to lớn chớp mắt bế thốc La Khả Tiệp lên, ôm nàng đặt vào giường. La Khả Tiệp nhẹ nhàng cởi đai lưng của chàng, từng lớp từng lớp y phục đều bị nàng kéo xuống, để lộ khuôn ngực rắn chắc. Nàng dùng tay vẽ vài vòng tròn trên người chàng, cong môi tà tứ: “Chỗ này không giống.”

Mộ Viễn Kỳ nặng nhọc hít sâu, hôn lên trán nàng, khàn giọng hỏi:

“Còn nơi nào nữa không?”

Nàng nhíu mi, ý tứ hờn trách lời nói không đứng đắn của chàng, bàn tay lần xuống vùng bụng rắn chắc.

“Chỗ này cũng không giống.”

“Còn nữa không?”

Mộ Viễn Kỳ lại hỏi, trận mưa hôn không ngừng rơi lên môi La Khả Tiệp. Nàng vòng tay ôm lấy bờ vai rộng của chàng, nỉ non bảo không giống.

Mộ Viễn Kỳ kéo tấm khăn ném qua nơi khác, vùi đầu vào cổ nàng để lại từng đợt ấn ký đỏ hồng. La Khả Tiệp ngâm nga vài tiếng càng khiến từng thớ thịt trên người chàng căng thẳng. Nàng ngậm lấy vành tai chàng, nỉ non gọi “Tiểu Đản“. Chàng ngẩng mặt lên, hai tay chống đỡ thân mình, đôi mắt ngập sương mù nhìn xuống nàng. Gò má chàng đã ửng đỏ, nhưng không phải vì say rượu, mà là say tình.

Nàng vòng tay lấy cổ chàng, lướt môi trên môi chàng, gặm cắn bừa bãi.

Hai người quấn lấy nhau, lúc ôn nhu, lúc mãnh liệt. Đến khi cảm nhận phân thân của chàng tiến vào La Khả Tiệp đau đến ứa lệ. Nhưng nàng chưa kịp khóc đã cảm nhận giọt nước chảy xuống gò má. Nàng sững sờ mở to mắt. Mộ Viễn Kỳ đã khóc.

Nàng vuốt ve gương mặt chàng, lau đi giọt nước mắt vừa tràn khỏi khoé mi chàng. Nàng cảm nhận được chàng cũng đang ẩn nhẩn, vì vậy mà nàng đau lòng, chẳng biết làm gì ngoài việc ôm lấy chàng, nhẹ giọng an ủi:

“Đừng khóc. Ta không đau, đừng khóc. Tiểu Đản, chàng là của ta. Chàng là của ta.”

Mộ Viễn Kỳ hôn lên khoé mắt La Khả Tiệp, xúc động dâng tràn trong từng thớ thịt. Cuối cùng bọn họ đã có phu thể chi thực. Hạnh phúc này chàng đã chờ đợi quá lâu rồi. Lâu đến mức đến cả chàng cũng không thể tin bản thân có thể ẩn nhẫn như vậy.

Nhưng đều đáng giá. Tất cả đều đáng giá.

“Ta là của nàng. Khả Tiệp, toàn bộ của ta đều là của nàng.”

Chàng nỉ non bên tai nàng, thân thể chậm rãi động. La Khả Tiệp siết chặt lấy chàng, hạnh phúc thừa nhận chàng, phối hợp cùng chàng triền miên, cùng chàng trầm luân.

Tiếng ngâm nga, tiếng thở dốc ái muội như một bản tình ca nồng ấm. Đêm xuân chỉ có hai người, hết lòng khao khát đối phương, dường như chỉ hận không thể khảm người kia vào sâu trong trái tim, mãi mãi cất giữ ở đó.

Một đêm mặn nồng trôi qua, La Khả Tiệp an ổn nằm trong vòng tay Mộ Viễn Kỳ. Nàng khẽ trở mình, bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa và câu nói vô cùng khẩn trương:

“Tiểu thư, cả hoàng thượng và Dực Vương đều triệu kiến, người nên tỉnh dậy thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.