La Khả Tiệp và Trác Khinh Vân trò chuyện rất lâu. Chủ yếu là Trác Khinh Vân nói, La Khả Tiệp lắng nghe. Thì ra chuyện xưa của nàng ấy, qua chính miệng đương chủ kể, lại kém đi chút ly kỳ mà nồng đậm những trái ngang.
Bất ngờ nhất chính là...hoá ra nàng và Trác Khinh Vân đã từng gặp nhau trước đó, nhưng nàng lại quên mất.
“Kể ra thì lúc đó trời rất tối, ngay cả muội cũng không nhìn rõ dung mạo tỷ ra sao. Muội chỉ loáng thoáng nghe thấy tỷ xưng mình là Hoàng Quốc tướng quân La Khả Tiệp.” Trác Khinh Vân mỉm cười ấm áp trước vẻ mặt bối rối của La Khả Tiệp: “Cho nên lúc bị sơn tặc truy bắt, nghe tỷ nói bản thân là La Khả Tiệp, nay đã thành Hộ quốc phu nhân, muội mới không thể ngạc nhiên hơn được nữa. Trong đầu muội nghĩ thì ra La Khả Tiệp trông như thế này.”
La Khả Tiệp cười khì, chữ duyên thật là kỳ diệu. Nàng đưa tay vô cùng tự nhiên nhéo mũi Trác Khinh Vân: “ Cái gì mà trông như thế này? Muội đó, lúc tỷ thấy muội mang thân phận Bích Quốc Nữ vương bước ra từ trong xe ngựa, tỷ kém chút thì ngạc nhiên đến ngất.”
“Thật không?” Trác Khinh Vân tròn mắt hỏi, nàng đáng sợ như vậy sao?
“Dĩ nhiên là không.” La Khả Tiệp lắc đầu, nhăn mũi trêu ghẹo Trác Khinh Vân “Chỉ là hơi bất ngờ thôi.”
Nói rồi nàng lại nhớ đến một việc, thuận miệng hỏi ngay “Phải rồi, muội đã làm gì với cây vải gấm tỷ tặng vậy?”
“A Lam rất thích vải gấm ở Lạc trấn, hơn nữa còn đặc biệt thích màu đỏ. Tỷ nói xem, y phục bằng gấm đỏ mặc trên người hắn rất đẹp có đúng không?” Nhắc đến chuyện này hai mắt Trác Khinh Vân lập tức sáng lên. Thực ra sau khi rời khỏi đoàn người La Khả Tiệp, nàng còn đến một phường dệt học dệt vải, tự tay làm thêm vài cây vải gấm đỏ, tất cả mang về Bích Quốc cho hắn. Cũng vì vậy mà không ít lần vô tình gặp Hạ Cảnh Tuấn.
La Khả Tiệp phút chốc hiểu ra, vẫn là vì người đó Trác Khinh Vân mới một thân một mình bôn ba đến Hoàng Quốc, cốt để tìm về một cây vải gấm làm hài lòng lam nhan. La Khả Tiệp đã hoàn toàn ngã mũ chịu thua tấm lòng cùng sự cố chấp của Trác Khinh Vân, dù có muốn khuyên nhủ nhưng vẫn cảm thấy thôi đi. Ngươi không phải là cá sao hiểu được niềm vui của cá. Bên cạnh Phượng quân hẳn Trác Khinh Vân đã tìm được cảm giác mà không ai có thể mang lại cho nàng. Có khi yêu một người cứ cố chấp muốn làm tất cả để ai đó hạnh phúc.
“Tỷ chưa thấy Phượng quân mặc y phục bằng gấm đỏ, nhưng chắc hẳn là rất đẹp.” La Khả Tiệp chân thành đáp. Một đệ nhất mỹ nam như hắn mặc cái gì lại chẳng đẹp.
Đáy mắt Trác Khinh Vân thoáng trầm xuống. Nàng ấy chớp mi mắt, nhìn khắp phòng một lúc nói sang chuyện khác:
“Phải rồi Tiệp tỷ, ba người kia đâu rồi?”
“Bọn họ kéo nhau xuống bếp sắc thuốc.” Câu hỏi của Trác Khinh Vân khiến La Khả Tiệp sực tỉnh. Nàng đứng lên, dắt tay Trác Khinh Vân nói: “Đi, chúng ta xuống bếp xem thử bọn họ làm sao lại đi lâu như vậy vẫn chưa về.”
Trực giác mách với La Khả Tiệp rằng dưới bếp có chuyện rất vui vẻ.
Quả đúng như dự đoán của La Khả Tiệp, lúc nàng và Trác Khinh Vân chỉ còn cách phòng bếp vài bước chân đã nghe tiếng tranh luận xôn xao bên trong.
“Lão đại, ngươi lại cho quá nhiều mật vào nồi thuốc rồi!” Cẩm Giai Hạo gắt lên.
“Ngươi thả sơn tra và cam thảo vào thì có tác dụng gì?” Mộ Viễn Kỳ nhàn nhạt đốp lại.
“Ít ra sẽ không làm mất công dụng của thuốc như ngươi.” Cẩm Giai Hạo lại không chịu thua kém phản bác.
“Vậy thì đổi nồi khác...” Mộ Viễn Kỳ nói thật như đùa.
“Lão đại, lão nhị, Tiểu Hành đã uống thử hai mươi mấy bát thuốc rồi.” An Hành đáng thương lên tiếng, âm giọng dường như vô cùng không ổn.
Trác Khinh Vân đứng bên ngoài phải nhịn cười đến nội thương. La Khả Tiệp đã trực tiếp hoá đá. Đừng nói với nàng....
“Thuốc vẫn đắng không chịu nổi.” An Hành bê cái chén thuốc đen ngòm mà thè lưỡi “Đắng thế này Tiệp Tiệp làm sao uống? Bảo bối làm sao uống?”
Thật sự là vậy. Bọn họ ba người dành cả buổi sáng trong bếp chỉ vì lo thuốc đắng nàng uống không vào. Đúng là lúc trước nàng cực kỳ ghét uống thuốc. Cảm mạo phong hàn đều lờ đi cho qua. Không ngờ cả điểm này họ cũng để ý.
La Khả Tiệp đặt tay lên bụng, lại thầm kể cho bé con nghe “Bảo bối à, ngày nào mấy vị phụ thân của con cũng yêu thương mẫu thân như vậy.”
Trong lúc La Khả Tiệp còn mơ màng Trác Khinh Vân đã nhanh nhẩu đẩy cửa phòng bếp. Ba người đồng loạt dồn ánh mắt qua nàng ấy và La Khả Tiệp. Nàng đành cong môi cười nói “Thấy các chàng lâu quá không trở lại nên ta đến xem.”
“Sao lại tuỳ tiện ra ngoài như vậy?” Cẩm Giai Hạo ném cả rổ sơn tra trong tay qua chỗ khác, vội vàng chạy đến đỡ tay La Khả Tiệp.
“E hèm, ta không phải dùng để làm cảnh đâu.” Trác Khinh Vân hắng giọng nhìn không được nam nhân nào đó đột nhiên như con cún nhỏ đang vẫy đuôi. Rõ ràng nàng đứng sờ sờ một bên bảo vệ Tiệp tỷ cơ mà.
Lúc này Cẩm Giai Hạo mới liếc mắt qua Trác Khinh Vân, khì mũi nói: “Ngươi không đi chăm phu quân ở đây làm gì?”
“Cẩm Giai Hạo đại nhân, ngươi không móc mỉa ta một ngày thì sẽ chết à?” Trác Khinh Vân cười không được, khóc cũng không xong với mấy lời của hắn.
“Chỉ cần thấy ngươi là ta ngứa mỏ rồi.” Cẩm Giai Hạo quẹt mũi, không hề nể mặt nói thẳng.
Trác Khinh Vân chính thức á khẩu. An Hành chạy lại trước mặt nàng, ngập ngừng một lúc mới hỏi: “Tiểu Vân Vân, biểu ca có khỏe không?”
“Khoẻ.” Trác Khinh Vân yêu thương vỗ đầu An Hành, dịu giọng nói “A Lam biết mình vẫn còn biểu đệ nên vô cùng vui vẻ, sức khỏe cũng tốt hơn. Nếu có thời gian đệ qua nói chuyện với A Lam có được không? “
“Tiểu Hành biết rồi. Mà Tiểu Hành phải chăm Tiệp Tiệp, bận lắm nha.” An Hành gật đầu rồi lại nhìn qua La Khả Tiệp, hạnh phúc vòng tay ôm eo nàng, cúi đầu cọ qua cọ lại.
“Không sao. Thấy đệ vui vẻ hạnh phúc hẳn A Lam cũng rất vui.” Trác Khinh Vân nói với An Hành rồi lại quay sang Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo, cúi đầu tạ lỗi “ Mọi chuyện đều là lỗi của ta, thời gian qua đã gây nhiều rắc rối cho mọi người rồi.”
Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo nhìn nhau rồi quay sang Trác Khinh Vân. Cẩm Giai Hạo bước đến vỗ một cái thật mạnh lên trán Trác Khinh Vân khiến bộ diêu trên tóc nàng lung lay kém chút rơi mất.
“Nghe nói lão đại đã tát ngươi một cái, có đau không?”
“Lúc đó ta làm sao còn cảm giác nữa.” Trác Khinh Vân ôm trán, làu bàu nói “Nhưng cái này thì đau đó.”
“Đau cho ngươi nhớ! Ngươi phải biết rõ cảm giác của bọn ta khi ấy đau gấp trăm ngàn lần ngươi bây giờ.” Cẩm Giai Hạo mắng một mồi lại thở dài cốc đầu Trác Khinh Vân một cái, bình tĩnh nói “Kể ra cũng không thể trách ngươi, phận đế vương nếm mật nằm gai khổ tâm trăm bề. Ta biết ngươi cũng không dễ dàng gì. Nay ngươi chính là muội muội kết nghĩa của Tiểu Tiệp, chỉ cần ngươi đối với tốt nàng , bọn ta nhất định đối tốt với ngươi.”
Trác Khinh Vân ôm đầu, vòng mắt nóng lên, thực tâm nàng chỉ muốn khóc. Bích Quốc Nữ vương trước nay chỉ cần liếc mắt đã khiến người người khiếp sợ. Nhưng từ khi gặp La Khả Tiệp, gặp những nam tử này, nàng dường như đã yếu mềm hơn hẳn, có cảm giác bản thân bị nhìn thấu không sót điều gì.
Mộ Viễn Kỳ thấy bộ dạng nói không thành lời, khóc không ra tiếng của Trác Khinh Vân liền bước đến nhàn nhạt cất lời: “Nếu ngươi vẫn thấy áy náy thì làm nghĩa mẫu của bảo bối đi. Sau này bảo bối ra đời sẽ không sợ nắng sợ mưa nữa.”
Lời của chàng khiến mọi người cứng đờ. La Khả Tiệp chỉ muốn tóm chàng lại hỏi, hậu phương của bảo bối vẫn chưa đủ chắc sao? Bạch Nhật Các, Dạ Nguyệt Các sau này đều phải nể mặt kêu bé con một tiếng thiếu chủ, An Hành còn là biểu đệ của Phượng quân Bích Quốc, bây giờ chàng còn muốn Nữ vương Bích Quốc nhận bé con làm nghĩa tử. Quan hệ kiểu này có phải hơi loạn không?
Dù La Khả Tiệp cảm thấy có chút bất ổn nhưng đáy mắt Trác Khinh Vân lại loé lên tia sáng, nàng ấy chớp mắt, nửa tin nửa ngờ hỏi Mộ Viễn Kỳ: “Ta có thể sao?”
“Có thể.” Đáp lời nàng không chỉ có Mộ Viễn Kỳ mà còn cả Cẩm Giai Hạo và An Hành, tính thế nào vẫn là bé con của họ lời to không phải sao?
Trác Khinh Vân tươi cười rạng rỡ, hít sâu một hơi, bàn tay run rẩy đặt lên bụng La Khả Tiệp, dịu giọng nói: “Vậy bảo bối sau này sẽ là nghĩa tử của Trác Khinh Vân ta, chỉ cần con ra đời ta lập tức hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, sau lưng con mãi mãi có Bích Quốc chống lưng, không sợ nắng mưa, không sợ gió dữ.”
La Khả Tiệp bị đôi mắt sáng ngời của Trác Khinh Vân cảm động. Bảo bối của nàng chưa ra đời đã được thương yêu bảo bọc nhiều như vậy, nàng đã tích được phước đức nhường nào chứ?
Hoá ra một đời trước nàng đã bỏ lỡ nhiều như vậy, thật tốt khi được làm lại, thật tốt khi được yêu thương lần nữa.
Nàng muốn giữ mãi hạnh phúc này, dù phải trả bất kỳ cái giá nào đi nữa.
Đôi mắt La Khả Tiệp nhìn lơ đãng xa xăm. Trác Khinh Vân nhận ra sự lo lắng ẩn sâu trong đáy mắt nàng. Nàng ấy kéo tay La Khả Tiệp, tươi cười nói: “Tiệp tỷ, nghe nói người của Hoàng Quốc đã dựng xong lôi đài, hôm nay cũng đến kỳ thi đấu rồi, chúng ta mau đến xem đi.”
Trận đấu? Là trận đấu đó. Mấy ngày trước khi đi săn, Tiết Doãn và Triệu Kha có đề cập chuyện này. Cũng may nàng đã từ chối lên sàn đấu, không biết ai sẽ ứng chiến đây? Thật đáng chờ mong.
“Khoan đã, còn ấm thuốc của Tiệp Tiệp thì sao?” An Hành bước đến ngăn Trác Khinh Vân lôi La Khả Tiệp đi. Nếu lão bà kia biết bọn hắn chưa cho Tiệp Tiệp uống thuốc bà ấy sẽ nổi trận lôi đình mất.
An Hành rùng mình nhớ đến dáng vẻ của Đồng Yên Vụ, y khúm núm nắm lấy tay áo La Khả Tiệp: “Nếu Tiệp Tiệp không uống thuốc lão bà sẽ mắng đó.”
La Khả Tiệp thừa biết dáng vẻ phát hỏa của sư phụ mình thế nào. Nàng nhìn vẻ mặt khó xử của ba người kia, bọn họ đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể làm thuốc bớt đắng mà không ảnh hưởng đến công dụng của thuốc. La Khả Tiệp nghĩ một lúc mới bưng chén thuốc ấm Như Ngọc vừa mang lên, mỉm cười nói với Mộ Viễn Kỳ: “Viễn Kỳ, ta nhớ trên yến tiệc lúc trước chàng có đưa cho ta một chén nước chua chua, bây giờ chàng lại làm cho ta một chén có được không?”
“Được.” Mộ Viễn Kỳ nhanh chóng đi chuẩn bị, chưa đầy một khắc sau đã mang chén nước mơ đến cho La Khả Tiệp.
Nàng nhắm mắt uống hết chén thuốc rồi nhanh chóng đến chén nước mơ. Vị chua của mơ khiến đầu lưỡi nàng tê dại, cảm giác thật thích, vị đắng của thuốc cũng trôi đi mất. Nàng hé mi mắt đối diện với ba cặp mắt sáng chói nào đó.
Trác Khinh Vân đứng một bên lại nôn nóng xem chuyện vui, kéo kéo tay La Khả Tiệp “Được rồi, chúng ta đi thôi. Ta nghe thấy tiếng trống phát ra từ xa rồi.”
La Khả Tiệp chỉ vừa gật đầu Trác Khinh Vẫn đã kéo nàng đi, hơn nữa còn vui vẻ báo cho nàng biết danh sách những người ứng chiến. Phía Hoàng Quốc cử Tiết Doãn lên đài, bên Thần Quốc lại là Tân Các chủ Dạ Nguyệt Các Ký Hy, Hoa Quốc để Mạch tướng quân ứng chiến, đại diện cho Hạ Quốc là Tam hoàng tử nước họ, Bắc Quốc lại để...Yên Đan công chúa Đoan Mộc Thục Nhi ra trận, còn lại Bích Quốc do hiệp định đã bàn trước đó và một câu không thích đánh nhau của Trác Khinh Vân nên chỉ ngồi xem.
Hai nữ tử dắt díu nhau rời đi nào có để ý ánh mắt loé sáng của ba nam nhân bào đó. Lần này nhất định là một Tiểu Khả Tiệp xinh xắn nha!
Bọn họ năm người chỉ còn cách lôi đài một cái hành lang lại đụng phải nhân vật truyền kỳ khác, Tân các chủ Dạ Nguyệt Các Ký Hy.
Hắn thấy La Khả Tiệp thì đứng lại chào một tiếng sau đó hỏi hàng vài câu. Nàng trả lời khách sáo cũng cảm tạ hắn đã giải vây cho Mộ Viễn Kỳ. Ký Hy xoa xoa đầu ngượng ngùng. Đến khi hắn ngẩng mặt lên lại thấy Cẩm Giai Hạo đứng phía sau.
Ký Hy không nói không rằng lập tức vui vẻ chạy đến. Cẩm Giai Hạo bất giác thủ thế gằn giọng: “Ngươi lại muốn cái gì?”
Tên này ngay khi vừa lên chức Các chủ liền đối đầu với hắn khắp nơi, còn không ít lần giăng thiên la địa võng bắt hắn. Lúc đầu Cẩm Giai Hạo nghĩ là trò mèo của Mộ Viễn Kỳ, nhưng chàng đã nói chuyện này cùng chàng không có quan hệ. Mộ Viễn Kỳ là một con hồ ly xảo quyệt nhưng dám làm dám nhận, chẳng nể nan ai.
Hắn đã sớm thấy có gì đó bất thường trong chuyện này.
Ký Hy thấy Cẩm Giai Hạo đề phòng như vậy liền dừng lại, bộ dáng vô cùng ngượng ngùng lôi vật gì đó từ trong ngực áo, chìa ra trước mặt Cẩm Giai Hạo.
“Đây...ngươi còn nhớ không? Hôm đó...” Ký Hy ngập ngừng nói, hai bên má đã hiện hai rạng mây hồng “Kể từ hôm đó ta liền không thể quên được ngươi.”
Chuyện như sét đánh ngang tai. Cẩm Giai Hạo đã bị đánh tỉnh rồi. Hắn đã nhớ ra cái ngày chết tiệt thiếu mất một vũ cơ trong Hàm Hương Lâu, trực thuộc Bạch Nhật Các, khi ấy lão bà Đồng Yên Vụ vẫn còn là Các chủ. Vì thua cá cược nên Cẩm Giai Hạo phải làm theo tất cả yêu cầu của bà ấy. Ngay lúc nước sôi lửa bỏng bà ta bắt hắn phải vận vũ y trang điểm như nữ tử, ngồi trên sân khấu thổi sáo cho vũ cơ. Lúc ấy hắn còn nhỏ, thân hình mảnh mai lại không đấu thắng lão bà lắm mưu nào đó nên đành ngậm đắng nuốt cay làm theo. Nào có ngờ trình diễn xong trở về phòng thay đồ thì bị một tên nam nhân lôi vào phòng sờ soạng lung tung.
“Ngươi còn dám nói!” Cẩm Giai Hạo gắt lên. Cái Ký Hy đang cầm chính là...chính là hai túi đậu đỏ Đồng Yên Vụ đã nhét vào trước ngực Cẩm Giai Hạo để độn. (\>//////</)
“Ta...ta nhất định chịu trách nhiệm mà. Ngày nào ta cũng cho người đến mời ngươi về nhưng ngươi đâu có chịu về.” Ký Hy liếc nhìn Cẩm Giai Hạo, vẫn cứ ngượng ngùng không thể dứt ra được.
“Ngươi! Trách nhiệm cái đầu ngươi!” Cẩm Giai Hạo rống lên, rồi đột nhiên nhớ đến nơi này không chỉ có mình hắn mà còn...lão bà đại nhân và bảo bối nữa. Hắn vô cùng quẫn bách bước đến gần La Khả Tiệp giải thích “Tiểu Tiệp đừng tức giận, vi phu không hề làm gì có lỗi với nàng.”
Nhưng hắn chỉ bước một bước đã bị Ký Hy nắm tay áo ngăn lại.
Mộ Viễn Kỳ và Trác Khinh Vân nhìn nhau lắc đầu, đồng thanh nói: “Tự gây nghiệt không thể sống nha.”
La Khả Tiệp lại vô cùng phối hợp với hai người, nàng đặt tay lên bụng, cong môi nhàn nhạt cười nói :“Bảo bối, phụ thân của con chọc phải hoa đào rồi.”
Cẩm Giai Hạo uất ức không nói nổi thành lời. Hắn gạt tay Ký Hy ra chạy đến ôm eo La Khả Tiệp, quýnh quáng nói “Tiểu Tiệp vi phu sai rồi. Nhưng vi phu không làm gì có lỗi với nàng thật mà!”
La Khả Tiệp liếc mắt nhìn hắn, thật lòng nàng tin hắn nhưng tình huống này giải quyết thế nào đây? Cả Các chủ nhà người ta cũng đến tận nơi tỏ tình rồi.
Mắt thấy La Khả Tiệp lạnh nhạt không đáp, Cẩm Giai Hạo siết chặt eo nàng, hướng Ký Hy nhíu mày đáp: “Ngươi nhìn cho kỹ đây là phu nhân của ta, còn có nàng đã mang trong mình bảo bối của ta, cả đời ta chỉ yêu một mình nàng. Ngươi nên chết tâm đi!”
“Nhưng...đêm đó...”
“Đêm đó ta chỉ bị ngươi sờ vài cái, ta liền đánh ngươi bất tỉnh rồi chạy đi, không có chuyện gì xảy ra nữa hết!” Cẩm Giai Hạo nhanh chóng cắt lời Ký Hy không cho hắn đề cập chuyện hiểu lầm đêm đó nữa.
“Nhưng ta đã nhớ đến ngươi rất nhiều năm.” Lời lạnh nhạt của Cẩm Giai Hạo khiến ánh sáng trong mắt Ký Hy tắt lịm, hắn quẫn bách không biết làm cách nào để thuyết phục Cẩm Giai Hạo.
“Được rồi Ký Hy, lão nhị đã nói đến vậy rồi, ngươi từ bỏ đi.” Mộ Viễn Kỳ bước lên phía trước, âm giọng vô cùng nghiêm khắc. Chàng chỉ vào lối đi đến lôi đài, không nhanh không chậm tiếp lời “Chẳng phải ngươi vẫn còn trận đấu bên trong sao?”
Đến cả Mộ Viễn Kỳ cũng ra mặt, Ký Hy dù không muốn nhưng vẫn phải thỏa hiệp. Hắn ôm một bụng uất ức chạy đi. Mộ Viễn Kỳ bảo chuyện khuyên nhủ Ký Hy cứ để chàng lo. Vậy là năm người họ lại tiếp tục đến lôi đài, suốt đoạn đường Cẩm Giai Hạo đứng nép bên cạnh La Khả Tiệp huyên thuyên không thôi. Nàng không có giận chàng vì nàng biết tính tình sư phụ có bao nhiêu cổ quái, bà ấy lại còn yêu tiền như mạng. Thiếu một vũ cơ xem như buổi diễn không hoàn thành, mất rất nhiều tiền, bằng bất cứ giá nào bà cũng không để chuyện đó xảy ra. La Khả Tiệp lặng yên không nói chỉ vì muốn ngắm nhìn vẻ quẫn bách của Cẩm Giai Hạo lúc này. Chẳng hiểu sao nàng càng nhìn càng thấy vui vẻ đến lạ.
Cẩm Giai Hạo nào có biết suy nghĩ trong lòng La Khả Tiệp, hắn chỉ một lòng muốn dỗ nàng, đều nói đến lưỡi cũng muốn cứng nhưng chẳng chịu dừng. Đến khi họ bước vào lôi đài vừa hay nhìn thấy cảnh Ký Hy bị Tam hoàng tử Hạ Quốc đánh văng xuống đất.
Hắn ngẩng mặt lên bắt gặp sự xuất hiện của Cẩm Giai Hạo. Lời nói vô tình vừa rồi khiến hắn không tập trung, bây giờ còn bị nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như vậy, bao nhiêu mặt mũi cũng mất hết.
Ký Hy không nói không rằng phi thân đi.
Năm người La Khả Tiệp âm thầm thở dài nhìn theo bóng dáng Ký Hy, rồi di chuyển tầm mắt quan sát lôi đài xây hình lục giác vừa đủ hoàng tộc ngồi từ các phía có thể nhìn thấy. Trác Khinh Vân dìu La Khả Tiệp đến khu vực của Hoàng Quốc, an bài chỗ ngồi cho nàng xong mới trở về ngồi cùng Phượng quân ở khu vực dành cho Bích Quốc. La Khả Tiệp được Bích Quốc Nữ vương hộ tống như vậy, bọn người Hoàng Quốc muốn móc mỉa gì cũng không được.
Bọn họ yên lặng dõi mắt trên lôi đài. Tam hoàng tử Hạ Quốc nghỉ ngơi một lúc mới trở lại lôi đài. Hoá ra hắn dã thắng cả Hoa Quốc, Bắc Quốc và Thần Quốc, chỉ còn một đối thủ cuối cùng là Hoàng Quốc. Trước khi Tiết Doãn lên lôi đài hắn vô cùng khách khí hướng Hạ Chính Nghiên nói:
“Huỳnh Tinh Đế, nếu trận này bản hoàng tử thắng có phải người sẽ đáp ứng hai yêu cầu của bản hoàng tử không?”
“Đúng vậy.” Hạ Chính Nghiên gật đầu, đợt săn thú lần trước cũng là Hạ Quốc thắng, nếu trận này bọn họ lại thắng thì hắn phải đáp ứng cả hai yêu cầu.
“Được, bản hoàng tử ở tại đây nói luôn. Yêu cầu thứ nhất chính là mong Huỳnh Tinh Đế lập Ấu Lăng muội muội của ta làm hậu, tổ chức đại hôn chiêu cáo thiên hạ. Thứ hai...” Nói đến đây hắn liếc mắt sang La Khả Tiệp, cong môi cười: “Bản hoàng tử muốn người làm chủ ban hôn cho ta cùng Hộ quốc phu nhân La Khả Tiệp.”
Lời nói của hắn khiến cả lôi đài phải hít khí lạnh. Hạ Chính Nghiên vốn đã biết Hạ Quốc nhất định mơ ước hậu vị hòng liên hôn, điều kiện này hắn sẵn sàng chấp nhận. Nhưng cái thứ hai thì...
Hắn liếc mắt nhìn sang La Khả Tiệp, trong lòng vẫn nặng trĩu không thôi. La Khả Tiệp vừa cắn một miếng táo thì bị nghẹn. Nàng nâng ly trà nuốt xuống từng ngụm, chớp mắt mấy lần vẫn không tin được hoàng tử một nước có thể mặt dày đứng giữa lôi đài yêu cầu như vậy. Nếu nàng là khuê nữ xuân xanh thì không có gì để nói, đằng này nàng đã ba phu quân, trong bụng còn có hài tử, có đui cũng biết dã tâm của hắn là gì.
Chẳng phải hắn đang tự trải đường cho bản thân chờ một ngày nàng bị Hạ Chính Nghiên bức đến tạo phản sao? Nàng cũng không ngu dại tự mình đa tình nghĩ hắn thật tâm cầu thân với nàng.
La Khả Tiệp chưa kịp nghĩ xong đã cảm thấy hai bàn tay to lớn đặt trên bụng, sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà vô cùng bình thản nói: “Bảo bối à, mẫu thân con chọc hoa đào chạy đến rồi.”
La Khả Tiệp khóc không ra nước mắt nhìn Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo, đây là thời điểm để móc mỉa nàng sao? Rõ ràng là không phải mà.
Nàng rống hận cao xanh mà có hay tiểu bạch thỏ nào đó vô cùng tức giận đập bàn đứng phắt dậy chỉ vào mặt Tam hoàng tử Hạ Quốc dưới lôi đài, cao giọng mắng: “Không được! Tiểu Hành không cho phép kẻ xấu ngươi lấy Tiệp Tiệp!”