Lời Mộ Viễn Kỳ vừa dứt bầu không khí xung quanh liền đặc quánh lại, nặng nề, choáng ngợp. Đoan Mộc Thục Nhi nhếch miệng cười, phẩy tay nói một câu không liên quan đến nàng ta rồi cùng huynh trưởng trở về Hành Cung. Hành động của nàng ta phần nào giúp những người ở đây tỉnh táo lại. La Thuỳ Khê chớp mắt hoàn hồn, nhướng mày e ngại nói:
“Nhị tỷ phu, ta biết huynh lo cho nhị tỷ, nhưng huynh đả thương Nữ vương Bích Quốc chính là phạm thượng, tội không thể tha.”
La Thuỳ Khê vừa dứt lời trên má đột nhiên bị tát hai bạt tai. Nàng ta lảo đảo ngã phịch xuống. Người ra tay lần này lại là Cẩm Giai Hạo, đôi mắt hắn hằn tia máu đỏ rực, nghiến răng chửi:
“Câm miệng cho ta! Còn nói thêm lời nào, lão tử lấy mạng ngươi, moi tim ngươi thế cho Khả Tiệp!!!!”
La Thuỳ Khê bị bộ dạng phát điên của hắn dọa kinh hồn bạt vía. Nàng ta lết thân mình sang nắm lấy tay áo Hạ Chính Nghiên, rối rít nói:
“Hoàng thượng, người phải làm chủ cho muội. Hoàng thượng!”
“Đủ rồi!” Hạ Chính Nghiên hất ngã La Thuỳ Khê, đanh giọng quát “Nhị tỷ của ngươi ở bên trong sống chết chưa rõ, ngươi còn tâm trí ở đây gây chuyện thị phi?”
“Nàng đã chết rồi!!!”
Cẩm Giai Hạo gào lên, vô cùng đau đớn. Giới hạn cuối cùng của Mộ Viễn Kỳ vì một câu này mà vỡ tan. Thế giới xung quanh dường như không còn bất kỳ âm thanh nào nữa.
“Không thể nào.”
Chàng lẩm nhẩm, trước mắt mọi thứ đều mờ nhạt, không thể thấy rõ đâu là cỏ cây, đâu là cát bụi.
“Lão đại, ta không nghe thấy tiếng tim của Tiểu Tiệp nữa. Ngươi nhìn cho thật kỹ, ngày hôm nay ta phải đem những kẻ này, từng người từng người một chôn theo nàng!”
Cẩm Giai Hạo kéo lê thanh kiếm dưới đất kêu lên những tiếng sắt lạnh rợn người. Lão bà Thái hậu hoảng sợ quát tháo binh sĩ: “Bắt hắn ta lại!!!”
Binh sĩ một người xông lên chết một người, mười người xông lên chết mười người. Tiết Doãn và Tào Dư cùng binh lính thất điên bát đảo bảo vệ Hạ Chính Nghiên đứng phía sau. Lưỡi kiếm của Cẩm Giai Hạo loé sáng, máu tươi thấm đẫm mặt đất, hắt lên cả y phục hắn. Mái tóc hắn xoã xuống rối tung, đôi mắt hằn gân máu, dáng vẻ hệt như Tu La địa ngục nhất quyết phải huyết tẩy Phong Linh Sơn. Nhưng hắn chỉ nhắm vào binh sĩ Hoàng Quốc, hoàng tộc nước khác đều an toàn phía sau vòng bảo vệ của binh lính nước họ.
Cuồng phong từng trận ầm ầm nổi lên. Giọt nước mắt rơi xuống trên gương mặt Mộ Viễn Kỳ. Đôi mắt chàng đã không còn linh hồn, trống rỗng, miệng không ngừng thều thào: “Trả nàng ấy lại cho ta!”
Bàn tay chàng lướt qua, binh sĩ đã đổ gục, huyến tanh khiến bầu không khí sực mùi chết chóc. Tiết Doãn và Tào Dư bị đánh trọng thương không gượng dậy nổi.
Cẩm Giai Hạo lướt qua Trác Khinh Vân thất thần quỳ rạp bên dưới, kéo lê thanh kiếm đến trước mặt Hạ Chính Nghiên. Hắn đứng chôn chân tại chỗ, mặt cắt không còn giọt máu. Cẩm Giai Hạo đặt thanh kiếm lên vai Hạ Chính Nghiên. Chỉ cần một cái phất tay sẽ không còn Huỳnh Tinh Đế trên thế gian này.
“Phóng tiễn! Người đâu, phóng tiễn!”
Thái hậu la lối thất thanh. Cơn mưa tên từ đằng xa đồng loạt phóng đến. Cẩm Giai Hạo siết chặt thanh kiếm, lúc này cho dù phải chết hắn cũng nhất quyết lôi theo bọn họ chôn chung.
“Dừng lại!”
Đồng Yên Vụ đạp gió lao đến, bà phất tay áo, toàn bộ tên bị chặn lại, đồng loạt rơi xuống đất. Lưỡi kiếm trên tay Cẩm Giai Hạo cũng bị bẻ gãy.
Bà chưởng vào vai Cẩm Giai Hạo và Mộ Viễn Kỳ. Hai người họ ngã vật ra đất, cả ý chí gượng dậy cũng không có. Đồng Yên Vụ trừng bọn họ, lạnh nhạt nói:
“Các ngươi nhìn lại mình xem, còn ra thể thống gì? Tiểu Đào Nhi không chết cũng bị bộ dạng của các ngươi dọa chết!”
“Còn gì quan trọng sao?” Mộ Viễn Kỳ thều thào đáp. Hết rồi, cơ hội của chàng chỉ có một lần, bây giờ cái gì cũng hết rồi.
“Ta nhất định phải đem bọn họ chôn cùng.” Cẩm Giai Hạo chống thanh kiếm đứng dậy.
Đồng Yên Vụ tát vào mặt hắn một cái. Bà nghiến răng, nắm cổ áo hắn kéo lên:
“Ngươi đưa ta vào xem tình trạng của Tiểu Đào Nhi, nếu ta không cứu được nó cái danh Yên Đan lão sĩ này mặc cho dân chúng lục quốc phỉ nhổ!!!”
Bọn người xung quanh đồng loạt hít thở không thông. Nữ tử trông như thiếu nữ mười sáu này chính là Yên Đan lão sĩ vang danh thiên hạ. Dù đã qua ngũ tuần nhưng mỹ mạo bà ấy vẫn nguyên vẹn như thời xuân sắc hệt như lời đồn. Chớp mắt một cái trăm hoa đua nở, từng cái đưa tay nhấc chân đều có phong phạm khí chất bức người.
Thái hậu lúc này mới hoàn hồn, run rẩy nắm lấy tay áo Đồng Yên Vụ: “Ân nhân.”
Đồng Yên Vụ quay sang nhìn bà ta, đôi mày khẽ chau lại: “Lão thân không dám nhận tiếng ân nhân này của Thái hậu Hoàng Quốc.” Bà phất tay áo, lạnh nhạt tiếp lời “Xem như lúc trước ta cùng Tiểu Đào Nhi cứu lầm người đi.”
Dứt lời bà theo Cẩm Giai Hạo vào đại trướng, cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Thái hậu. Hừ, bà ta chướng mắt xuất thân của Tiểu Đào Nhi của bà cũng thôi đi, còn khắp nơi gây khó dễ cho con bé. Ngày xưa nếu không nhờ Tiểu Đào Nhi không quản khó nhọc cõng bà ta chạy trốn suốt ba ngày ba đêm, bà ta còn có thể ngồi trên ngôi vị Thái hậu như hôm nay sao?
Càng nghĩ Đồng Yên Vụ càng cảm thấy chán ghét. Loại người này trước sau gì cũng không thể tồn tại lâu, cái chính là bà phải dốc toàn lực cứu sống Tiểu Đào Nhi. Con bé đã vì đứa trẻ kia mà chịu khổ rồi.
Đồng Yên Vụ lướt qua Trác Khinh Vân quỳ sụp trên nền đất, nhỏ giọng nói: “Tiểu Đào Nhi liều mình nhặt lại cái mạng cho ngươi không phải để ngươi trở nên mất mặt thế này.”
Bà không nhìn đến biểu cảm cứng ngắt của Trác Khinh Vân, vén đại trướng bước vào. Ngay lập tức thu vào bà mắt chính là cảnh tượng ghê người. An Hành siết chặt trong tay mũi tên lấy ra từ trên người La Khả Tiệp. Độc tố đã được tẩy sạch nhưng đầu tên đủ sắc nhọn để khiến máu của y nhuộm đỏ cả một góc chăn đắp trên người La Khả Tiệp. Đồng Yên Vụ không thể tin được ba tiểu tử này có thể đánh mất cả thần trí hoá điên như vậy. Bà đến gần An Hành. Y hất tay bà ra, nghiến răng gào lên: “Không được đến gần Tiệp Tiệp!”
Y quay phắt lại, vung đoản kiếm trong tay chém loạn xạ. Đồng Yên Vụ bắt lấy cổ tay y vô cùng dễ dàng, trong chớp mắt đã đánh rơi đoàn kiếm trên tay y xuống đất, bẻ ngược tay y ra sau, trầm giọng nói:
“Ta đến để cứu Khả Tiệp. Nếu ngươi muốn trả thù cho nó thì đem mũi tên trên tay giao cho Nữ vương Bích Quốc. Ngươi nghe hiểu lời ta nói không?”
An Hành chớp mi vài cái, đáy mắt đã có chút thần sắc hơn. Y ngập ngừng hỏi lại:
“Ngươi có thể...có thể cứu Tiệp Tiệp...có thể cứu ...bảo bối sao?”
“Có thể.” Đồng Yên Vụ khẳng định.
An Hành lập tức gật đầu liên tục “Tiểu Hành hiểu...Tiểu Hành hiểu mà! Ngươi phải cứu Tiệp Tiệp! Nhất định phải cứu Tiệp Tiệp!”
“Ngươi ra ngoài đi.”
Đồng Yên Vụ thả An Hành ra đồng thời quay sang căn dặn Cẩm Giai Hạo “Đừng cho kẻ nào vào đây.”
Cẩm Giai Hạo đáp ứng cùng An Hành ra ngoài.
Đồng Yên Vụ nhanh chóng xem xét tình hình La Khả Tiệp. Độc Thực cốt này không khó giải nhưng cái khó là phải giải thế nào để có thể bảo đảm an toàn cho cả La Khả Tiệp và hài tử. Nàng đang lâm vào triệu chứng đầu tiên của Thực cốt, chết giả. Người trúng Thực cốt sẽ không thể cử động, cả mạch cũng không nghe ra, tim không đập, chỉ có ý thức vẫn còn đó nhưng không điều khiển được bất kỳ bộ phận nào trong cơ thể. Thực cốt sẽ từ từ xâm nhập và ăn mòn lục phủ ngũ tạng khiến con người ta ý thức và biết được cơn đau thấu xương, sống không bằng chết, nhưng không thể kêu gào, không thể quằn quại giãy dụa.
Nhìn từ bên ngoài chỉ là cái chết nhẹ nhàng nhưng nỗi thống khổ thật sự của Thực cốt chỉ người bị hạ độc mới hiểu.
Đồng Yên Vụ đỡ La Khả Tiệp ngồi xuống nền đất, tựa lưng vào trường kỷ, rồi dùng thanh gỗ mỏng kỳ lạ khảm bốn viên đá quý màu xanh vẽ một cái vòng tròn lớn bao quanh La Khả Tiệp và bà. Bà trích máu nhỏ xuống. Máu đỏ từng giọt từng giọt chảy theo hình vẽ mà bà vừa dựng lên. Tia sáng tím kỳ dị phát ra loại sức mạnh khác thường bao trùm khắp đại trướng.
Bà đi vòng quanh La Khả Tiệp, lẩm nhẩm đọc thần chú. Mỗi bước đi chính là một năm thanh xuân bà trả cho quỷ sai. Thực cốt trong người La Khả Tiệp giống như sương mù bốc lên, từ từ tan ra bị luồng sáng tím nuốt chửng. Đôi môi nàng dần có khí sắc trở lại, mồ hôi túa ra ướt đẫm.
Đến khi độc Thực cốt hoàn toàn được bài trừ, Đồng Yên Vụ đã trở thành một phụ nhân tam tuần, không còn vẻ thanh xuân phơi phới của cô nương mười sáu, thay vào đó là vẻ đẹp mặn mà trải đời và sắc sảo. Đồng Yên Vụ vẫn thấy gương mặt này so với dáng vẻ thực sự cho cái tuổi ngũ tuần của bà vẫn là một món hời.
Bà đỡ La Khả Tiệp nằm lên trường kỷ, cẩn thận giúp nàng bắt mạch một lần nữa. Bà thở phào nhẹ nhỏm, vẫn may bà đến kịp, mẫu tử đều bình an. Chỉ tiếc đứa trẻ này sinh ra khí lực sẽ không thể bằng những đứa trẻ bình thường rồi.
'⋎'✫¸.•°*”˜˜”*°•✫'⋎'✫¸.•°*”˜˜”*°•✫
Bên ngoài đại trướng sau khi Cẩm Giai Hạo và An Hành vừa bước ra đã thấy Mộ Viễn Kỳ bất tỉnh bị binh sĩ hai bên áp giải. Trong lúc hai người họ không cảnh giác Thái hậu đã hạ lệnh cho người thổi thuốc mê. Cẩm Giai Hạo nhanh chóng bị khống chế. Chỉ có An Hành không bị thuốc mê tác động đến. Y lách qua bọn binh sĩ hung dữ kia đến gần Trác Khinh Vân, nghẹn ngào nói: “Tiểu Vân Vân phải trả thù cho Tiệp Tiệp!”
Y giơ mũi tên đẫm máu trong tay ra. Trác Khinh Vân run rẩy bắt lấy. Bọn người kia không hiểu hành động của họ có nghĩa là gì, duy chỉ có một người run rẩy giật mình.
An Hành dù không bị thuốc mê tác động đến nhưng y không biết võ công, rất nhanh chóng cũng bị quân hoàng gia khống chế.
Thái hậu thẹn quá hoá giận hạ lệnh cho người xông vào đại trướng, nói là bắt loạn thần về tra khảo. Thái độ ngông cuồng không để bà ta vào mắt của Đồng Yên Vụ khiến bà ta cảm thấy bị sỉ nhục. Nhưng binh lính của bà ta vừa bước vào đã bị đánh bật ra, đồng loạt chết thảm. Hạ Chính Nghiên phiền não, bực tức công tâm phun ra ngụm máu lớn, trầm giọng quát:
“Mẫu hậu đừng làm loạn nữa!”
Hắn quay sang Tiết Doãn và Tào Dư trừng mắt “Các ngươi mau mang Thái hậu, Ly Châu Quận chúa và La tứ tiểu thư về Hành Cung!”
Bọn họ không dám chậm trễ liền cưỡng ép lôi Thái hậu đi. Lúc đầu bà ta còn phản kháng nhưng thấy hài tử tức giận thổ huyết nên không dám càng quấy.
Chuyện hôm nay có bao nhiêu mất mặt, Hạ Chính Nghiên rất rõ. Đó là lý do dù hắn bắt Thái hậu trở về Hành Cung nhưng không thả ba người kia ra, còn phân phó Triệu Kha áp giải bọn họ vào ngục thất trong Hành Cung. Hạ Chính Nghiên sắp xếp vài người ở lại chờ hộ tống La Khả Tiệp, sau đó cùng hoàng tộc các nước rời đi.
Lúc Đồng Yên Vụ trở ra đã không còn ai bên ngoài. Bà nhìn ngang ngó dọc phát hiện nàng tì nữ run rẩy nép một bên. Bà nhận ra nàng ta là tì nữ Như Ý bên cạnh La Khả Tiệp liền gọi nàng đến hỏi vài câu. Như Ý thuật lại mọi chuyện khiến sắc mặt Đồng Yên Vụ sa sầm. Bà phất tay, nhàn nhạt nói:
“Ngươi giúp ta vào dìu Khả Tiệp lên xe ngựa. Nó cần được nghỉ ngơi, mọi chuyện cứ để lão bà ta lo liệu.”
Như Ý mừng rỡ lập tức vâng lời chạy vào dìu La Khả Tiệp lên xe ngựa. Nàng hôn mê sâu, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Đồng Yên Vụ ngồi trong xe híp mắt nhìn cảnh vật bên ngoài. Hay cho mẫu tử Hạ Chính Nghiên, hoá ra đây là cách các ngươi trả ơn chúng ta.
'⋎'✫¸.•°*”˜˜”*°•✫'⋎'✫¸.•°*”˜˜”*°•✫
La Thuỳ Khê trở về Hồng Tiểu viện, tức giận đập vỡ không ít đồ. Nàng ta nhìn gương mặt sưng tấy của bản thân trong gương đồng, căm phẫn nghiến răng kèn kẹt.
“Chết tiệt! Một lúc đầu heo chết tiệt!”
Nàng ta hất tấm gương đồng rơi xuống sàn. Nha hoàn ma ma trong phòng đều hoảng sợ quỳ xuống không dám ngẩng mặt lên. Thấm Nhi ôm bọn thỏ con nhỏ nhỏ đặt trong cái giỏ tre chạy vào: “Tiểu thư đây là quà của hoàng thượng cho người mang đến.”
La Thuỳ Khê thở hồng hộc, trợn mắt nhìn mấy con thỏ, từng bước tiến đến. “Quà của hoàng thượng sao?” Nàng ta nghiến răng, cầm một con thỏ lên, bấu chặt lấy cổ nó. Con thỏ xấu số giãy dụa liên tục rồi chết. Nàng ta thả rơi nó xuống, lạnh giọng nói:
“Ngươi đem bọn xúc sanh này chôn sống hết cho ta!”
Thấm Nhi cố gắng ngăn nước mắt trước hành động tàn bạo của La Thuỳ Khê. Nàng run rẩy ôm giỏ thỏ lui xuống. La Thuỳ Khê đột nhiên lên tiếng gọi: “Khoan đã. Ngươi lại đây!” Nàng ta ngoắc tay, Thấm Nhi vội vàng chạy đến. Nàng ta ghé sát tai nàng nói “Ngươi đi ra Lạc trấn lan truyền chuyện này cho ta.”
Thấm Nhi nuốt khan nghe nàng ta phân phó, không dám chậm trễ dù chỉ nửa khắc liền vội vàng chạy đi. La Thuỳ Khê cúi đầu nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong tấm gương đồng dưới chân. Bên má nàng ta xuất hiện hai đường rạch, mẩn đỏ dần dần nổi lên. Nàng không tin gương mặt nàng có thể bị hủy hoại như vậy. Nếu gương mặt của nàng thật sự bị hủy, nàng nhất định đem cả phần đời còn lại của La Khả Tiệp hủy theo!
La Khả Tiệp hôn mê năm ngày liền nào có biết cơn sóng dữ trong Hoàng Quốc bị La Thuỳ Khê nhấc lên. Nàng hé mi mắt nhìn trần nhà. Đảo tầm mắt sang phải, người nàng thấy không phải ba phu quân nàng vẫn luôn mong đợi mà chính là vị Thần Quốc Thái tử Lăng Điền thâm sâu khó lường kia.