Giữa chốn thao trường bụi cuốn mù mịt, La Khả Tiệp nhảy xuống từ trên lưng ngựa, sãi từng bước chân vững vàng. Mái tóc được dùng một sợi vải lụa buột gọn, duy mạo tháo xuống để lộ dung nhan mềm mỏng động lòng người cùng đôi mắt sắc bén cương nghị.
Khoé môi Tào Dư cong lên, trong lòng đang lên cơn lo sợ nhưng nhanh chóng bị lấp đầy bởi cảm giác phấn khích. Trước mắt gã chính là La tướng quân La Khả Tiệp, đã ba năm không gặp nàng vẫn mang phong thái của tùng bách ngàn năm, vững chãi không sờn như vậy.
Tào Dư dùng sức vung trường thương thoát khỏi sự kìm hãm của dây roi. La Khả Tiệp lộn vòng đáp xuống sau lưng Tào Dư. Gã giật mình quay đầu dùng trường thương đánh tới. La Khả Tiệp ngã người né tránh, dây roi trong tay quật mạnh vào eo Tào Dư. Bước chân gã liêu xiêu lùi về phía sau.
Binh sĩ túa ra ngày một nhiều, bọn họ hết sức hào hứng quan sát màn náo nhiệt trước mắt. Tiết Doãn thấy La Khả Tiệp và Tào Dư tỉ thí dường như rất vui vẻ nên không chen ngang. Trong quân doanh những chuyện thế này hoàn toàn bình thường, cũng coi như là một cách luyện tập.
La Bửu Diệp ngã trên đất không thể gượng dậy, bên tai chỉ nghe tiếng binh khí xé gió vun vút. Lâm Đình tiến đến đỡ hắn lên. La Bửu Diệp nhìn y bằng đôi mắt cảm kích. Lâm Đình chỉ gật nhẹ đầu rồi chăm chú nhìn La Khả Tiệp cùng Tào Dư.
La Bửu Diệp theo hướng nhìn của Lâm Đình bắt gặp bóng dáng La Khả Tiệp như chim hạc bay lượn tránh khỏi trường thương của Tào Dư. Cứ mỗi lần nàng né tránh thành công sẽ lập tức vung roi quật vào người gã. Đánh không trúng nàng sẽ bị nàng đánh trả ngay lập tức.
Tào Dư dù bị đánh nhưng không hề tỏ ra đau đớn hay cáu gắt mà còn hăng hái tiếp chiêu La Khả Tiệp. Chỉ tiếc tốc độ của gã không bằng nàng. Trường thương vừa vung lên chạm vào tóc La Khả Tiệp đã bị nàng dùng một tay đoạt lấy, chĩa mũi thương vào cổ gã.
Bụi cuốn mịt mù bao lấy hai con người dần tan đi. Binh sĩ hít sâu vào một hơi sau đó không ngừng hò hét khen hay. La Khả Tiệp cong môi cười ném trường thương trả lại cho Tào Dư, vỗ vai hắn:
“Lần này ngươi tiến bộ không ít đấy!”
“Là tướng quân nương tay thôi.” Tào Dư xoa đầu, cười xuề xoà “Tướng quân, đã lâu không gặp.”
Dù nàng đã là Hộ quốc phu nhân tay không thực quyền nhưng trong lòng từng binh sĩ ở đây ba chữ “La tướng quân” là bất di bất dịch.
“Thái độ đó là sao?” La Khả Tiệp nhíu mày, ngoắc ngoắc tay với gã “Lần này trên người ta có công vụ, không thể cùng ngươi uống rượu. Nhưng mà...”
Khoé môi nàng kéo cao thành nụ cười gian tà, kích thích trí tò mò của Tào Dư. Gã gấp gáp hỏi “Thế nào? Tướng quân có gì cần giúp cứ nói một tiếng, ta nhất định sẽ giúp người.”
La Khả Tiệp chỉ chờ có câu nói này, nàng gật gật đầu, vô cùng hài lòng nói:
“Được! Dẫn ta đến chỗ Tiết đại ca và Triệu thiếu quý, chúng ta cùng bàn bạc.”
“Là người nói, lần này không được phép bỏ ta ở lại kinh thành. Đợt xuất chinh đánh Hoa Quốc ba năm trước quả thật nghẹn chết ta!” Tào Dư nghiến răng nghiến lợi dường như vô cùng uất ức.
“Rõ ràng là đi chết mà cũng hăng hái như vậy.”
“Người không phải vẫn còn sống đó sao?” Tào Dư nhăn mày, cao giọng tranh cãi.
La Khả Tiệp lắc đầu ngao ngán. Ba năm trước xuất chinh, Tào Dư nhất quyết muốn làm phó thống cùng Tiết Doãn đánh tiên phong. Nhưng nàng thấy hắn là người có năng lực, nên giữ lại kinh thành trấn giữ bảo vệ tân hoàng. Hạ Chính Nghiên vừa đăng cơ, khó tránh khỏi nhất thời không nhìn rõ thế cục, nghe theo lời xúi giục của vài cá thể quan văn hàm hồ dâng sớ cắt xén lương thực đủ thứ.
Nàng cần một thân tín đắc lực ở lại kinh thành để bảo đảm mọi thứ được chuyển ra biên quan đầy đủ nên mới để hắn ở lại.
Không ngờ Tào Dư vì việc này mà cảm thấy uất ức, thật không hiểu nổi gã.
“Được rồi! Được rồi! Ta nhận sai là được. Tiết đại ca hình như đang chờ ở bên kia. Nhanh chân lên nào!”
La Khả Tiệp xua xua tay đẩy Tào Dư một cái, sau đó nhét thánh chỉ vào trong tay gã, bảo gã vào đại trướng trước. Tào Dư hếch cằm chỉ chỉ vào nàng, bộ dạng như đang cảnh cáo. La Khả Tiệp cười xuề xoà với gã sau đó quay sang nhìn Lâm Đình, ném trường tiên trên tay về phía y, cao giọng nói với sang:
“Trường tiên dùng tốt lắm! Cố gắng tập luyện nhiều vào!”
Lâm Đình bắt lấy trường tiên. Vừa rồi khi nàng phóng ngựa đến đã không nói gì giật lấy trường tiên từ trên tay y, nhanh như chớp khống chế trường thương của Tào Dư.
Lúc ấy y mới chú ý đến, thì ra đệ đệ của nàng vừa bị Tào Dư giáo huấn một trận.
La Khả Tiệp liếc mắt nhìn sang La Bửu Diệp tơi tả bên cạnh. Nàng tiến lại, quan sát hắn từ trên xuống dưới. La Bửu Diệp cảm thấy áp lực không thôi, một phần lại vô cùng xấu hổ, cúi thấp đầu. La Khả Tiệp đưa tay nâng cằm hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào nàng.
“Thân làm võ tướng, còn là nam tử đội trời đạp đất không được tuỳ tiện cúi đầu.” La Khả Tiệp nghiêm giọng hỏi “Nói ta biết hôm nay đệ đã ăn được gì?”
La Bửu Diệp bị cái nhìn sắc bén cùng giọng nói của nàng làm cho bối rối. Bao nhiêu uất ức vì chuyện chẳng ăn được một bữa đàng hoàng lập tức bay mấy. Hắn ấp úng đáp:
“Một...một bát cơm rau.”
“Ồ.” La Khả Tiệp tròn mắt ngạc nhiên “Ngươi đoạt được cả một bát cơm rau?”
Ngày đầu vào quân doanh đã đoạt được cơm ăn, tiểu tử này tài hơn nàng đó chứ. Có lẽ nàng đã quá coi thường nó rồi chăng?
“Đoạt?” La Bửu Diệp nghiêng đầu hỏi, dường như không hiểu lắm lời của nàng.
Đáy mắt La Khả Tiệp trầm xuống, chút vui vẻ tự hào trong lòng vỡ nát. Nàng nhíu mày hỏi:
“Cơm đó làm sao đệ có được?”
“Là hắn...đưa cho đệ.” La Bửu Diệp chỉ sang Lâm Đình đứng cạnh.
Lâm Đình vội lui xuống vài bước, vô cùng chột dạ cúi đầu. La Khả Tiệp cười lạnh, hoá ra là có người giúp đỡ. Nàng dám chắc cho tới thời điểm này La Bửu Diệp chưa từng cảm kích bát cơm đó của Lâm Đình, ngược lại hắn còn đang oán trách cơm ở quân doanh khó ăn kia kìa. Nàng còn lạ gì nữa? Lâm Đình lúc mới vào quân doanh cũng như vậy.
Nàng cũng là người đã đưa cho y bát cơm rau, và nhận lại lời oán trách. Nhưng nàng chỉ đưa cơm cho y đúng một lần duy nhất.
Nàng biết con người ta sẽ không trân trọng thứ gì có được quá dễ dàng.
“Lâm Đình, ngươi hành động hệt ta lúc trước.” La Khả Tiệp nắm lấy vạt y phục của Lâm Đình, nhếch môi mỉa mai “Ngươi có nhớ lúc ấy khi nhận được bát cơm ngươi đã nghĩ gì không?”
Lâm Đình quẫn bách cắn răng nói: “Nhớ.”
“Hôm nay ngươi vẫn chưa ăn gì phải không?”
“Phải.”
“Lúc ấy bản tướng cũng vậy.” La Khả Tiệp hừ lạnh “Ngươi có cảm kích bản tướng không?”
“Không.” Lâm Đình ngạc nhiên vô cùng rồi đành lắc đầu, lúc ấy y thậm chí còn khinh thường nàng, một nữ tử không ra gì.
“Vậy ngươi nghĩ hắn sẽ sao?”
La Khả Tiệp nhíu mày quát.
Lâm Đình đành im lặng, mãi một lúc sau mới thều thào đáp : “Là ta sai rồi.”
Nàng buông y ra, đáy mắt lạnh léo liếc nhìn La Bửu Diệp:
“Cơm ở quân doanh không dễ ăn như ở La gia. Nhưng ở quân doanh đệ có thể học cách sống như một con người, ở La gia thì không. Đệ có biết mãnh hổ và chó khác nhau chỗ nào không?”
La Bửu Diệp sợ đến cứng người, gượng gạo lắc đầu. La Khả Tiệp từ tốn nói với hắn, nhưng những lời này của nàng mãi mãi về sau hắn cũng không thể quên.
“Chính là kiếm ăn. Mãnh hổ phải vật lộn với con mồi, thậm chí là thương tích đầy mình. Nhưng chó chỉ cần sủa vài tiếng, ngoan ngoãn nghe lời sẽ được người khác cho ăn.”
La Khả Tiệp nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt La Bửu Diệp vỡ vụn, nàng cũng không muốn tiếp tục nhiều lời với hắn. Đứa trẻ này phải dạy lại từ từ, không thể quá dồn dập.
“Đệ nhớ cho kỹ, vào quân doanh không phải để hưởng thụ.”
Nàng thở dài phất tay áo rời đi. La Bửu Diệp nhìn theo bóng lưng nàng, phút chốc lại thấy bản thân quá mức nhỏ bé. Lúc này hắn mới phát hiện chính mình yếu đuối bao nhiêu, ngu ngốc bao nhiêu.
Lâm Đình thở dài một hơi, vốn định giúp đỡ La Bửu Diệp một chút vì nghĩ hắn là đệ đệ của La tướng quân, không thể để hắn chịu khổ trong quân doanh. Nhưng y lại quên mất con người không thể trưởng thành nếu cứ được người khác bảo bọc chở che. Y lúc trước cũng như vậy, thế mà lại quên đi.
Lâm Đình lắc đầu, vỗ vai La Bửu Diệp lần lượt chỉ về hai căn lều phía xa:
“Vào trong trị thương đi. Lần sau nghe tiếng kẻng thì đến đó lấy cơm. Nhất định phải nhanh chân. Còn nữa, cố gắng luyện tập thật nhiều vào, có gì không hiểu thì hỏi ta. Còn lại ta không thể giúp gì được ngươi.”
Nói rồi Lâm Đình rời đi. Theo thói quen tự nhận phạt chạy hai mươi vòng thao trường. Đây là quân kỷ từ khi y về dưới trướng của La Khả Tiệp, đến giờ vẫn không bỏ được.
La Bửu Diệp nâng thân hình nặng trịch bước đi. Khắp người không có chỗ nào không đau. Hắn liếc nhìn bóng lưng Lâm Đình, trong lòng một chút cũng không thể hiểu thấu.