Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 10: Chương 10: Cô không cam. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Năm cô năm tuổi, khi đó tuyết rơi đầy trời, mẹ đưa cô đến trước mặt Đường Đức Minh, liền xoay người rời đi.

Cô bèn đuổi theo, ngã sấp mặt trong đống tuyết trắng tinh, trắng đến mức máu từ hai lòng bàn tay cô chảy ra nhuộm nổi cả con đường, nhưng mẹ không hề quay đầu lại.

Lần đầu tiên nghe thấy Đường Mộc Tuyết gọi cô là Đường Tiểu Cáp, cô vô cùng không phục, bèn lao vào đánh nhau với cô ta, nhưng cuối cùng kết quả chính là, Đường Mộc Tuyết chỉ bị cô nện vài cú, còn cô thì bị đánh đến không thể ăn cơm.

Năm cô mười tuổi, chị cả Đường Mộc Cảnh mua cho cô và Đường Mộc Tuyết hai cái kẹp tóc, Đường Mộc Tuyết bèn lét sai người giúp việc tẩn cô một trận.

Sau chuyện đó, cô nghe thấy Lưu Hồng Đan ôm Đường Mộc Tuyết trong ngực tỉ tê: “Tiểu Tuyết ngoan, không buồn nhé, đợi con nhãi kia lớn thêm một chút, mẹ sẽ bán nó đi, con nhãi đó không thể nào đáng yêu bằng tiểu Tuyết của chúng ta được!”

Năm cô mười tuổi, cơ thể đã có chút phát triển, Đường Mộc Tuyết lớn hơn cô ba tuổi nhưng không xinh bằng cô liền đâm ganh tị.

Từ sau lần đó, Đường Mộc Ca liền tỏ, để có thể sống an yên ở Đường gia, cô chỉ còn một cách, đó là ngụy trang chính mình.

Cô đã ngụy trang suốt tám năm ròng.

Vì một miếng ăn, chỉ vì những ngày tuyết rơi cô có một góc để trú mình, lúc đó cô còn nhỏ, cho nên cô rất sợ, sợ bị đói, sợ bị rét.

Vì vậy, cô đã tìm ra cách để bảo vệ chính mình – ngụy trang.

Làm một kẻ xấu xí, làm một kẻ nhát gan, làm một kẻ ngoan ngoãn...

Cô đã có thể sống như thế nhiều năm, nhưng tại sao kết quả vẫn vậy?

Cô không cam!

“Đường Tiểu Cáp, sao cô vẫn còn nằm ở đây? Còn không mau đứng lên sửa soạn lại bản thân! Ầy, chiếc váy này là Nhị tiểu thư cho cô mượn, Đường tiên sinh đã nói, cô nhất định phải mặc nó!”

Người vừa nói chính là Tiết Diễm, là một người giúp việc trong Đường gia, cô ta vừa nói vừa đi vào, sau đó ném thẳng chiếc váy lên mặt Đường Mộc Ca.

Trong tay cô ta còn cầm một cái chổi lông gà, trông thấy Đường Mộc Ca nằm chết dí trên giường, liền “Bụp bụp bụp” quất thẳng lên người cô.

“Chiếc váy này là Nhị tiểu thư tốt bụng cho cô mượn, ngược lại cô giỏi, dám nằm ở đây lười biếng! Chọc giận Đường tiên sinh, cô không gánh nỗi hậu quả cũng coi như, còn muốn mọi người phải chịu phạt chung với cô! Mau đứng lên! Bằng không tôi nói với Đường tiên sinh để ngài ấy đến đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.