Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đêm đã khuya, gió rít gào quanh những chạc cây, bóng đêm sâu thẳm in lên thành cửa sổ, thỉnh thoảng vang lên từng đợt sấm dữ dội.
Đường Mộc Ca nằm trên chiếc giường lớn, khuôn mặt nhợt nhạt dõi ra phía xa, hẳn là trời sắp mưa?
Trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, nương theo đó là tiếng trái tim Đường Mộc Ca nhảy lên từng hồi, từng hồi... Anh... Anh ấy đến rồi?
Bên ngoài sấm sét vạch ngang bầu trời, trắng xóa, trong phòng ánh đèn chớp tắt, chớp tắt, rồi trở nên tắt ngúm, cuối cùng, bốn phía chỉ còn lại một mảnh đen ngòm.
Chết mất thôi, bị cúp điện rồi!
Đường Mộc Ca thật sự muốn điên, cô quờ quạng bàn tay giữa không trung nhưng không thấy được dù chỉ một ngón, lại không thể mở miệng nói chuyện, liệu anh Mặc Phong có nhận ra cô không?
Loại tình huống này, là ông trời muốn diệt cô ah?
Cửa được mở ra, tiếng bước chân mỗi lúc một gần, cô có thể ngửi được hơi thở riêng biệt thuộc về đàn ông trên người anh.
Tiếp sau đó, váy cô bị vén lên, rồi bàn tay to lớn lạnh lẽo chạm vào người cô, cả người Đường Mộc Ca run lẫy bẫy.
Anh Mặc Phong, anh làm gì vậy? Em là Mộc Ca đây nè, anh không nhận ra em sao? Nội tâm Đường Mộc Ca hò hét inh ỏi, tim lại không ngớt run rẩy, liều mạng muốn hất bỏ bàn tay của anh ra, nhưng lại không có cách nào nhúc nhích.
Anh Mặc Phong của cô không phải người như vậy, trước giờ anh ấy là người nho nhã, ôn hòa, luôn đối xử với cô giống như em gái của anh vậy, nhưng bây giờ anh ấy đang làm gì?
Cả người cô căng thẳng, thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng tim của anh và cô đang đập thình thịch.
Sau đó, chiếc váy trên người cô bị xé rách.
Không muốn ah!
Anh Mặc Phong...
Cô căng thẳng đến mức tim cũng nhảy ra khỏi miệng, ước chừng quần áo trên người đã bị anh gỡ bỏ sạch sẽ, một nháy mắt sau đó, dưới thân truyền đến một trận đau nhói, mà cơn đau này tựa như điện chạy, phóng một cái đã lan khắp toàn thân.
Đau!
Đau đến mức mặt cô chảy đầy mồ hôi hột!
Nước mắt cũng tràn khắp mặt!
Chỉ bằng thời gian của một cái nháy mắt, cô từ một cô gái liền trở thành một người phụ nữ.
Cô chỉ mới mười tám tuổi ah...
Người đàn ông đang nằm trên người cô, không phải là anh Mặc Phong của cô, phải không?
Làm sao anh ấy có thể đối xử với cô như thế cơ chứ?
Làm sao anh ấy có thể...
Đường Mộc Ca nắm thật chặt tấm ga trải giường, cơn đau vẫn còn, cô cắn môi trừng lớn mắt, nhưng ập vào mắt cô chỉ là đêm đen vô hạn.
Những chuyện xảy ra vào ban ngày, cùng với đám khốn nạn đó, cô chầm chậm ghim sâu vào tim.