Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 22: Chương 22: Sao không nói ra? (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Vào cái năm cô học 12, cô còn năn nỉ anh đến tham gia buổi họp phụ huynh, anh cũng tới.

Phải nói là, cô rất ỷ lại vào anh, trước giờ chưa từng có ai tốt với cô như vậy, cô rất quý anh.

Nhưng hết thảy, đều vỡ tan vào cái đêm hôm qua.

Anh tựa như một ác ma, một lần lại một lần chiếm cứ cô, xung quanh là một mảnh đen tối, cô bị anh cùng chính ba ruột của cô liên thủ, đẩy cô ngã vào địa ngục.

Chiếc xe chạy như bay về phía trước, Đường Mộc Ca nhìn phong cảnh không ngừng chạy thụt lùi về phía sau, cô biết, Đường gia... là nơi cô không được phép quay về.

Mà cô, càng không muốn quay về!

Ngồi bên cạnh cô là Khúc Mặc Phong lại rất yên tĩnh, anh không có ý chủ động mở miệng nói chuyện.

Đường Mộc Ca liếc anh một cái, cười lạnh nói: “Bây giờ Khúc thiếu đã ở trên đỉnh của thiên hạ, muốn chà đạp một cô gái, ước chừng dễ như bóp chết một con kiến!”

Đây là cô muốn cô cáo tội trạng của anh một cách trần trụi, ngữ khí châm chọc, thậm chí cô còn dùng đến hai chưa “chà đạp”.

Mặc dù Đường Mộc Ca có nghĩ tới, khoảng thời gian nán lại bên cạnh Khúc Mặc Phong, cô sẽ tranh thủ cơ hội đó để nghỉ xả hơi.

Nhưng đến cùng cô vẫn không thể nhắm mắt làm ngơ chuyện tối qua, chỉ cần nghĩ đến chuyện anh đã hợp tác với ba cô, là lòng cô vừa đau vừa giận!

Mặc dù tối hôm qua Khúc Mặc Phong làm cho cô cảm thấy sợ sệt, nhưng cô không thể nhịn được mà nói như vậy với anh!

“Em cho là như vậy?” Khúc Mặc quay sang nhìn cô, hỏi.

“Bộ không phải như vậy à? Vậy anh muốn tôi nghĩ như thế nào? Còn muốn tôi cảm ơn đội đức với anh?” Vành mắt Đường Mộc Ca chực đỏ, cô vừa phẫn nộ, lại vừa cảm xấu hổ.

“Khúc thiếu, mặc dù tôi xuất thân thấp hèn, nhưng tôi không thấp hèn, anh đừng hòng ép buộc được tôi làm bất cứ chuyện gì tôi không muốn!”

Giống như dáng vẻ chống đối của cô không khiến anh cho vào mắt, ung dung như gió mà hỏi han: “Chuyện em không muốn làm là chuyện gì?”

“Tôi sẽ không hầu hạ anh!” Đường Mộc Ca ưỡn cao ngực, nguyên bầu ngực còn chưa phát triển hoàn toàn, đập vào mắt Khúc Mặc Phong quả thật chẳng xi nhê vào đâu.

Khúc Mặc Phong cong môi: “Không hầu hạ tôi? Vậy sao ban nãy còn ở trong Đường gia, em không nói ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.