- Editor: Dilys -
(Wattpad: @khuvuoncuadilys).
Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan, chương 1: rượu độc, mệnh tang
“Tỷ tỷ, ngươi đừng có trách ta, đây đều là ý của tướng công.”
Hai tay Đồng Tử Kỳ bị hai bà tử thô bạo đè lên, ra sức giãy dụa cũng thoát không nổi bọn họ. Bả vai bị đè đau nhức, nàng không thể làm gì khác hơn là lắc đầu từ bên này sang bên kia để tránh chén rượu đang dần tới gần nàng.
“Không muốn.. Ta không uống... Ta không uống!”
“Không uống?” Cuối cùng, một nam tử một mực trầm mặc nói chuyện. “Có thể, chỉ cần ngươi đem 'hắc sát lệnh' giao ra.”
Ngữ điệu lạnh lùng, ánh mắt chán ghét mà âm ngoan đánh đổ hết sự kiên cường cùng hy vọng còn sót lại của Đồng Tử Kỳ. Khí lực cả người phảng phất bị rút sạch trong nháy mắt, Đồng Tử Kỳ không phản kháng nữa, cơ thể suy sụp, ánh mắt hàm chứa gợn sóng nhìn Ân Kiệt, người đang đứng trước mặt nàng mà nhìn xuống, trượng phu của nàng!
“Hóa ra, ngươi muốn 'hắc sát lệnh'...”
“Nếu không phải bởi vì 'hắc sát lệnh', ngươi cho rằng ta sẽ lấy người sao? Chỉ bằng ngươi muốn tư sắc không có tư sắc, muốn tư thái (1) không có tư thái, ở trên giường càng như con cá chết, ngươi có chỗ nào tốt để ta có xúc động muốn lấy ngươi?” Dường như đã nhịn quá lâu, Ân Kiệt đem toàn ý nghĩ của mình nói ra một mạch.
(1) Tư thái: Dáng vẻ và thái độ của con người.
Nước mắt lăn xuống, Đồng Tử Kỳ vẫn như cũ quật cường ngửa đầu nhìn chằm chằm Ân Kiệt, mặc dù, nàng đã không nhìn rõ bộ dạng của hắn. Không, phải nói là nàng có mắt như mù, chưa từng nhìn rõ hắn!
Nuốt nước mắt trở laị, Đồng Tử Kỳ cắn răng, mở miệng hỏi: “Bốn năm trước ngươi đã trù tính tốt rồi? Cưới ta, chỉ là vì hôm nay?”
Ân Kiệt nhìn mặt của Đồng Tử Kỳ, trên mặt nàng đã đầy nước mắt, búi tóc cũng bị rối tung tóe, hôm nay Đồng Tử Kỳ nào còn bộ dáng của Thiếu phu nhân, đây hoàn toàn là hình tượng của một ả đàn bà điên rồ!
Nhìn qua gương mặt này, nhớ tới nhiều năm ẩn nhẫn như vậy, Ân Kiệt tức giận nói: “Không phải vậy thì ngươi cho rằng thế nào? Nếu không phải trong đồ cưới của ngươi không tìm thấy 'hắc sát lệnh', nếu không phải cha ngươi không chủ động giao 'hắc sát lệnh ' cho ta; nếu không phải để cho ngươi không thể tra ra là cha ngươi vì trúng độc mà chết, ta hà tất phải đợi đến bây giờ?”
“Ngươi... Ngươi vậy mà lại hạ độc hại chết cha ta?” Nàng vốn cho rằng cha là vì suy nội tạng mà chết, không nghĩ tới lại là trúng độc, hơn nữa còn là Ân Kiệt hạ độc! Hai con người Đồng Tử Kỳ nhuốm máu, cả người đột nhiên điên cuồng giãy dụa, đứng lên vọt về phía Ân Kiệt, tê tâm liệt phế gào thét: “Ân Kiệt, đồ lòng lang dạ sói, ngươi vậy mà mưu hại cha ta... Ta giết ngươi... Giết ngươi...”
Hai bà tử cùng Ân Kiệt nhất thời không phản ứng kịp, bị Đồng Tử Kỳ đột nhiên điên cuồng làm cho choáng váng, chờ đến lúc hồi thần, mặt của Ân Kiệt đã bị móng tay Đồng Tử Kỳ cào mấy vết máu.
Khuôn mặt Ân Kiệt đau rát, đôi mắt chim ưng nheo lại, vung tay tát một cái: “Dạy cho ngươi một bài học!”
Đồng Tử Kỳ ngã lăn ra đất, hai má tê rần, lỗ tai ù đi, mơ hồ nghe thấy Ân Kiệt vẫn còn đang hỏi nàng. “'Hắc sát lệnh' ở đâu? Ngươi mau giao ra cho ta, đừng có ép ta giết chết ngươi!”
“Ha ha... ha ha ha ha...” Khoé miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi, Đồng Tử Kỳ ngửa đầu phá lên cười.
Vân Tố cay mày nhìn Đồng Tử Kỳ, lấy khuỷu tay đụng Ân Kiệt. “Này, nàng sẽ không bị ngươi làm cho phát điên đấy chứ? Nương nương bên kia còn đang đợi lấy mạng, ngươi làm cho nàng ta phát điên rồi, ngươi nói chúng ta giao nộp như thế nào?”
Ân Kiệt cũng biết mức độ nghiêm trọng, tức giận hét lên hai tiếng: “Đồng Tử Kỳ, ngươi đừng giả điên với ta, mau giao ra 'hắc sát lệnh', bằng không ta nhất định sẽ khiến ngươi hối hận khi tới thế gian này!”
“Ha ha...” Đồng Tửu Kỳ vẫn như cũ cười, đáy mắt cũng đã khôi phục tỉnh táo. Nàng vào thời khắc này, tràn đầy hận ý! Nàng hận mình ngốc, càng hận bản thân vô lực phản kháng, không thể vì cha báo thù. Bất quá... không sao cả. Ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ tươi của Đồng Tử Kỳ mỉm cười, mỉa mai mà thương hại nhìn Ân Kiệt cùng Vân Tố. “'Hắc sát lệnh' đã sớm bị ta ném vào sông Ôn Giang, các ngươi muốn thì đi vớt đi a, chỉ cần các ngươi tìm được thì chính là của các ngươi. Ha ha, các ngươi đi đi a... Đi a...”
“Ngươi —” Vân Tố tức giận, nhấc nhân đá mạnh vào bụng Đồng Tử Kỳ, hét lên như điên: “Giết chết nàng ta, giết nàng ta cho ta!”
“Vâng.” Nhóm bà tử tựa hồ đã chờ đợi giờ khắc này từ sớm, nhận được mệnh lệnh liền rất hưng phấn, một người đè ngã Đồng Tử Kỳ xuống đất, ngồi lên trên bụng nàng, một người khác thì bưng ly rượu độc kia lên, hướng về phía miệng Đồng Tử Kỳ mà đổ xuống —
“Ngô...” Đồng Tử Kỳ điên cuồng lắc đầu, muốn đem rượu trong miệng toàn bộ phun ra. Thế nhưng, nàng nào có thể chống lại khí lực của hai bà tử. Ly rượu chẳng mấy chốc đã thấy đáy, tuy bị đổ ra không ít, nhưng độc mà Đồng Tử Kỳ đã uống vào cũng đủ để độc chết nàng.
Nhóm bà tử sau khi hoàn thành công việc liên đứng lên phủi bụi trên người.
“A...” Bụng đau như thể bị rút gân, tất cả các cơ quan nội tạng như thể bị ai ăn ngấu nghiến. Đồng Tử Kỳ ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, điên cuồng gào thét: “Ân Kiệt, Vân Tố, ta nguyền rủa các ngươi không được chết tử tế! A...”
Ân Kiệt bị tiếng kêu của Đồng Tử Kỳ làm cho rét run, lòng dạ sắt đá, hung hãn nói: “Đồng Tử Kỳ, đừng có trách ta tàn nhẫn, chỉ có thể trách ngươi đầu thai sai chỗ!”
Đau lòng đến tâm tê dại, chỉ còn lại oán hận vô tận cùng nước mắt huyết sắc từ hốc mắt chảy xuống. Nỗi uất hận trào dâng trong lồng ngực, nàng đau đớn đến tột cùng, ngửa đầu lên trời cuồng tiếu.
“Ha ha... 4 năm đồng sàng cộng chẩm (2), ta hoàn toàn không biết người bên cạnh ta lại là một súc sinh! Là ta ngu dốt, ta khờ dại! Đồng Tử Kỳ ta thề với trời: nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi, sẽ không, tuyệt đối không!”
(2) Đồng sàng cộng chẩm: Chung chăn chung gối, Đầu ấp tay gối.
Huyết hồng đi qua là cả một vùng tăm tối, Đồng Tử Kỳ mất đi ý thức trong sự giày vò của nỗi đau, chỉ có hận ý của nàng gầm thét quanh quẩn trên không trung —
Văn bản đã một lần nữa được sửa đổi, khúc dạo đầu mới tinh, nội dung không thay đổi, thân ái yêu thích bản gốc có thể yên tâm đọc ~