Buổi sáng ánh mặt trời giống như những tinh linh tinh nghịch theo gió thổi khẽ mở rèm cửa sổ tiến vào phòng ngủ yên tĩnh , nhảy lên giường lớn, nhiễu tỉnh thiên hạ đang ngủ trên giường, dường như báo trước ngày hôm nay sẽ tràn ngập sức sống .
” A…” Kiều Cảnh Nghị duỗi thẳng thắt lưng, thoải mái thở ra một hơi nói rõ cô vừa có một giấc ngủ có bao nhiêu thõa mãn.
Ở tại bệnh viện, cứ cách một khoảng thời gian, y tá sẽ đến kiểm tra, hơn nữa cô còn có một y tá riêng, cũng sẽ thỉnh thoảng xem xét, cho nên làm sao đều ngủ không tốt.Về đến trong nhà, cuối cùng cũng có thể an an ổn ổn ngủ một giấc dài.
Đúng vậy, nhà dù sao cũng là nhà, cho nên cho dù mất đi kí ức, đặt mình ở chỗ này, vẫn có cảm giác an tâm thoải mái.
Cô ngồi dậy, nhu nhu đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, sau đó hướng cửa sổ đi đến, kéo mở rèm cửa sổ, dẫn tía sáng vào, trong phòng nhất thời sáng hẳn lên.
Nhìn về đồng hồ báo thức trên bàn, biểu thị 10 giờ , cô trố mắt kinh ngạc.
” Đã trễ thế này ? Không ngờ ngủ nhiều như vậy !” Nói thầm đi nhanh vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó thay một bộ âu phục màu vàng đơn giản , loáng cái đi xuống lầu một.
Liên thẩm đang chỉ huy người hầu quét dọn vừa thấy Kiều Cảnh Nghị liền giương lên dáng tươi cười chào hỏi :” Thiếu phu nhân, ngủ ngon không ?”
” Ừ, ở nhà ngủ so với ở trong bệnh viện tốt hơn .” Kiều Cảnh Nghị bên môi chứa nụ cười nhạt , tầm mắt vô thức nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm bóng dáng nào đó.
” Thiếu gia bình thường 8h30 sẽ rời đi, cậu ấy đã đến công ty trước.” Sở trường đoán ý người khác qua sắc mặt, Liên thẩm nhìn ra ý nghĩ trong lòng cô.
“Ừm.” Kiều Cảnh Nghị gật đầu , thầm nghĩ Liên thẩm thật lợi hại, ngay cả cô dùng con mắt tìm kiếm Quan Trạch Thao đều cũng nhìn ra, lẽ nào có thuật đọc tâm sao ?
” Ta bảo A Qúy trước làm chút gì đơn giản người ăn lót dạ trước, như thế buổi trưa sẽ ăn cơm được không ?” Liên thẩm chủ động an bài nói.
” Được, cảm ơn .”
” Người đừng mãi khách khí với ta, đây là bổn phận công việc của ta, có cái gì cần cứ việc phân phó.” Liên thẩm cũng không có thói quen chủ tử cùng mình xa lại khách sáo như thế, nói xong liền cười đi vào nhà bếp, hướng A Qúy dặn dò .
Kiều Cảnh Nghị tại trên ghế sô pha bọc da ngồi xuống, nhìn người hầu vẫn còn quét dọn, nghĩ chính mình hình như không có việc gì làm .
Bọn họ nói, cô cùng Quan Trạch Thao kết hôn vừa tròn một năm, vậy cuộc sống hôn nhân trong một năm kia, cô ở trong tòa nhà lớn này đều làm gì đây ?
Còn có, cô cùng mẹ Quan Trạch Thao quan hệ tốt không ? Hai vị trưởng bối là người như thế nào nhỉ ? Có ở chung được hay không ?
Liên thẩm ở trong viện chăm sóc cô vài ngày, cho nên hiện nay người quen thuộc nhất trong này với cô chính là thẩm ấy, hỏi thẩm ấy một chút là được rồi .
Nghĩ vậy, cô đứng dậy đi tới trước nhà bếp .
” Thiếu phu nhân , người tới vừa lúc, người buổi trưa muốn ăn cháo sò khô bào ngư hay là mì hải sản Ý ?” A Qúy thấy Kiều Cảnh Nghị xuất hiện, vội vã đưa ra vấn đề đang cùng Liên thẩm bàn bạc.
“Vừa nghe đến đã cảm thấy ăn ngon nha !” Kiều Cảnh Nghị không suy nghĩ nhiều lên tiếng , khiến A Qúy nghe xong lập tức tâm hoa nộ phóng ( mở cờ trong bùng , ý nói trong lòng rất vui mừng )
” Nếu không ta ngày hôm nay trước ăn cháo, sáng mai lại đi chọn hải sản tươi mới về làm mì hải sản Ý , như vậy có được không ?” Trước đây Kiều Cảnh Nghị rất ưng ý các món ăn của mình, cho nên A Qúy nghĩ hướng chủ tử đã mất trí nhớ lần nữa nói ra các kĩ năng của mình .
” Được.” Kiều Cảnh Nghị gật đầu như giã tỏi, bữa cơm ngày hôm qua liền thấy qua A Qúy hảo trù nghệ ( nấu ăn giỏi ).”Liên thẩm, người biết cha mẹ chồng ta bọn họ lúc nào sẽ về nước không ?”
” Không chắc chắn, lão gia sau khi sắp xếp đem công ty giao cho thiếu gia , liền đem theo phu nhân đi du lịch khắp nơi, rất tùy hứng .”Liên thẩm đáp.
Kiều Cảnh Nghị nghe xong vẻ mặt không khỏi ước ao :” Thật tốt , bọn họ tình cảm nhất định tốt lắm ?”
Hai người yêu nhau, sau khi trên 50 tuổi cùng nhau làm bạn, còn không lo không buồn du lịch khắp nơi, đây là ước mơ tha thiết của mọi người a !
” Đúng vậy, nhưng người cùng thiếu gia tình cảm cũng rất tốt , tuyệt không thua bọn họ .” Liên thẩm cười cười nhắc nhở cô.
” Thật vậy chăng ?” Kiều Cảnh Nghị chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, thực sự khó nén hiếu kỳ .
” Đương nhiên là thật .” A Qúy nhịn không được trách móc khoa trương trợn mắt lớn giọng .” Thiếu gia cậu ấy đối người vô cùng tốt, chỉ tiếc người đều đã quên, người nằm viện mấy ngày nay, cậu ấy trở về đều vẻ mặt buồn rầu, một chút tươi cười cũng không có, thật đáng thương.”
Ngực xoắn lại, Kiều Cảnh Nghị cắn cắn môi, con mắt nảy lên tia áy náy.
Liên thẩm thấy thần sắc Kiều Cảnh Nghị khác thường, không khỏi liếc A Qúy nhanh mồm nhanh miệng một cái.
” Thiếu phu nhân lại không phải cố ý, mất đi trí nhớ cũng rất đáng thương a ! Cái gì cũng phải dần thích ứng, cũng không phải là chuyện đơn giản .” Liên thẩm thay Kiều Cảnh Nghị nói. Đại khái là lão thiên gia xem bọn họ quá hạnh phúc mà đỏ mắt chứ sao ( ông trời ghen tỵ ~.~), cho nên mới muốn chơi đùa bọn họ.
Kiều Cảnh Nghị dương lên cánh môi thở dài , sau đó lấy giọng điệu dí dỏm để thay đổi bầu không khí:” Đúng vậy, ta cũng không biết tại sao , mất trí nhớ cái này chỉ thấy trên phim ở ti vi mới thấy được, không nghĩ tới sẽ phát sinh trên người chính mình.”
“Hắc hắc, nhưng trên phim hình như đều là đầu đụng một lần, hoặc là bị người đánh, liền có thể khôi phục ký ức nha !” A Qúy cười gian thâm ý xoa tay.
” Ách… ti vi hẳn là cùng hiện thực không giống nhau .”
Kiều Cảnh Nghị khóe mắt run run, nghĩ không ổn, len lén lùi ra sau hai bước, miễn cho thoạt nhìn có chút a Q( cái này thì chịu >!!<.. ta nghĩ nói dáng người mà k biết đúng k …ai biết chỉ dùm nhá )A Qúy thình lình đánh lén cô.
Liên thẩm buồn cười chế giễu nói :” Ngươi tính theo đuổi trào lưu, thêm vào hàng thất nghiệp sao ?”
” Hắc hắc… Nếu như đánh cho khôi phục được ký ức, ta đây liền lập công a !” A Qúy giả vờ vẻ mặt hung ác, tay còn cầm cái chảo khua khua.
” Liên thẩm cứu ta .” Kiều Cảnh Nghị dở khóc dở cười tìm lá chắn, trốn đến sau lưng Liên thẩm.
” Đừng sợ, cô ấy nói mà thôi, không dám làm đâu !” Liên thẩm cười trấn an Kiều Cảnh Nghị, sau đó đối A Qúy nói :” Nếu như đánh mà ký ức không khôi phục lại, người liền ăn không xong đâu .”
” Nói đùa thôi !” A Qúy cười đem chảo để về vị trí cũ, bắt tay vào xử lý nguyên liệu nấu ăn.
” Làm ta sợ muốn chết !” Kiều Cảnh Nghị vỗ vỗ ngực, cũng bắt đầu vui đùa :” Ta xem ta phải mang mũ bảo hộ, miễn cho có người vì khiến ta khôi phục kí ức đánh lén ta.”
Tưởng tượng dáng dấp không có việc gì mang mũ bảo hộ cúi người chạy, ba nữ nhân không nhịn được bật cười, tiếng cười thoải mái vui vẻ vang lên nhộn nhạo trong nhà bếp.
” Thiếu phu nhân người không cần lo lắng, chúng ta có thể đem tình hình cuộc sống một năm ở đây tỉ mỉ nói cho người nghe, như vậy thì nghĩ không ra, cũng có thể biết chút tình hình đi !” Liên thẩm nhiệt tình đề nghị, tất cả mọi người nói một chút, làm cho Kiều Cảnh Nghị nhanh chóng nhớ tới tất cả ở chỗ này.
Kiều Cảnh Nghị vui vẻ gật đầu, tin tưởng những người giản dị thẳng thắn thật là người tốt .
Nghĩ lại cũng đúng, cùng với nghe ba mẹ và các anh em không ở cùng cô tự thuật không rõ ràng, nói Quan Trạch Thao có bao nhiêu yêu cô, chi bằng nghe những người này nói về sinh hoạt hàng ngày của cô cùng Quan Trạch Thao, chính miệng miêu tả cuộc sống của bọn họ, lại càng cụ thể rõ ràng.
” Tốt, vậy liền từ giờ trở đi đi !” Cô rất hăng hái bước đến chiếc bàn tròn bên cạnh ngồi xuống.
” Được, có thể nói ba ngày ba đêm đều nói không xong …”
Vừa nói đến phải bắt đầu kể chuyện, A Qúy vừa bắt tay vào làm việc liền ngừng lại. không chỉ Kiều Cảnh Nghị cơm trưa gần như biến thành trà chiều, ngay cả người hầu trong nhà cũng đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng mới có cơm ăn.
Liên tục hai tuần, người hầu trong Quan gia đều lần lượt xuất trận, tìm được cơ hội cùng thời gian liền tận lực đem những gì đã xem qua, nghe qua tình hình cô cùng Quan Trạch Thao ở chung nói cho Kiều Cảnh Nghị.
Ở trong miệng mọi người, được Quan Trạch Thao thương yêu cô dường như là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này, bởi vì nghe quả thật là hai người trong lúc đó ở chung hạnh phúc hòa thuận vui vẻ, làm cho cô dường như cùng Quan Trạch Thao nói chuyện một màn yêu nhau ngọt ngào, đối với ấn tượng săn sóc đa tình của Quan Trạch Thao càng thêm khắc sâu, cảm giác đối anh bất tri bất giác tốt hơn rất nhiều.
Mỗi khi đến chập tối, Kiều Cảnh Nghị sẽ giống như là bị thôi thúc, không tự chủ được liên tiếp nhìn thời gian, một khi nghe được có người thông báo Quan Trạch Thao đến, sẽ giống như giẫm phong hỏa luân( bánh xe lửa giống như bánh xe của na tra ^^) giống nhau vọt xuống dưới lầu chờ,nhưng lại giả vờ như không có việc ấy, vẫn không đi ra đón mà ở trong phòng khách chờ mong bóng dáng anh đi vào.
Cô thích anh đi làm lúc nhàn rỗi, gọi điện thoại về quan tâm, này chứng minh anh ngay cả ở bên ngoài cũng đem cô nhớ thương ở trong lòng, cũng thích cùng anh cùng nhau ăn chung, nghe giọng nói trầm thấp của anh kể về quá khứ của hai người, hơn nữa khí phách trầm ổn của anh, chỉ đối mặt với cô mới ôn nhu săn sóc.
Cô không có khôi phục kí ức, nhưng dường như trước tìm về cảm giác đối với anh, cũng chỉ vừa mới như thế , ở trong cảm nhận của cô hiện nay, cùng anh cũng không thể quá gần gũi , cần thời gian tiếp tục bồi dưỡng độ quen thuộc.
Đối với điểm này, Quan Trạch Thao nhưng thật ra rất để tâm, chiều nào sau khi về nha, ngoại trừ cùng nhau ăn ở ngoài, còn có thể có chút thời gian an bài cùng cô uống trà cùng ăn chút điểm tâm.
Chương 4.2
” Anh nghe Liên thúc nói , ngày hôm nay em cùng bọn họ đi ra ngoài .” Người hầu dọn xong món điểm tâm cuối cùng, Quan Trạch Thao trước tiên mở đầu câu chuyện .
” Đúng vậy, bọn họ muốn đi mua vật dụng làm vườn, nói nơi kia là một vườn hoa rất đẹp, em liền ầm ĩ muốn làm .” Kiều Cảnh Nghị khi nói, ánh mắt sáng rực, gương mặt hồng nhuận, không biết chính mình khi ở trước mặt Quan Trạch Thao , sẽ tản ra một loại luyến ái mới có thần sắc sáng lạng đặc biệt .
Quan Trạch Thao tự mình thay cô đem trà hoa thảo trong ấm thủy tinh rót vào trong chén sứ, bên miệng giương lên nụ cười :” Vậy em dự định muốn trồng huân y thảo ( hoa oải hương ) sao ?“
” Ừ, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi .” Thấy cử chỉ săn sóc của anh, cô cũng đưa tay giúp anh xén khối bánh ngọt trên bàn đặt vào dĩa.Anh nhạy cảm bắt được ý tứ trong lời nói, Vì vậy chủ động hỏi :” Ngồi ở nhà có đúng hay không rất buồn chán ?”
Kiều Cảnh Nghị hoạt bát nhăn mũi , gật đầu. Kỳ thật cô rất muốn có thể cùng anh có nhiều thời gian ở chung, chỉ tiếc anh công việc bận rộn, thời gian cô có thể nhìn thấy anh không nhiều.
” Có muốn theo anh đi ra ngoài một chút không ?” Trông vẻ mặt đáng yêu của cô khiến ánh mắt ôn nhủ của anh càng thêm đậm.
” Vâng ?” Nhãn tình cô sáng lên, không xác định mình nghe thấy cái gì .
Anh đặt chiếc chén tinh xảo trước mặt cô, chăm chú nhìn cô hỏi :” Tới cuối tuần anh dự định đi khảo sát chi nhánh công ty San Francisco , em muốn đi cùng không ?”
“Anh đi làm việc, em có thể đi theo sao ?” Hỏi thì hỏi như vậy, thần sắc trên mặt cũng đã hưng phấn giống như trẻ con nghe được sẽ ra ngoài dạo chơi.
” Có thể, nếu như em cũng đi, anh sẽ nói thư kí an bài nhiều hơn khoảng hai ba ngày. Khi anh bận việc sẽ phái người đem em đi tham quan, thời gian thong thả, chúng ta có thể cùng nhau đi chung quanh một chút.” Anh nhấc lên chân dài, đan khửu tay dựa vào trên tay vịn, cử chỉ nhàn nhã đối với cô nói rõ kế hoạch .
” Thật sự sẽ không ảnh hưởng đến anh chứ ?” Kiều Cảnh Nghị uống một ngụm trà hoa thảo , do dự nhưng kỳ thật đã sớm nóng lòng muốn thử tâm tình vui vẻ.
” Trước kia chúng ta cũng là như vậy .” Khi nói ra lời này, ánh mắt Quan Trạch Thoa khó có thể kiềm chế mà hiện lên một chút rầu rĩ.
“ Phải không ? Em trước kia dính nhân như thế?” Cô cười hỏi .
Anh tự giễu nói :” Có lẽ nên là anh dính nhân ( bám người )?”
” Anh ? Làm sao có khả năng ?” Kiều Cảnh Nghị bật cười, rất khó đem một đại nam nhân cùng cái từ dính nhân này liên quan cùng một chỗ.
Anh dương lên khóe miệng, nụ cười có chút chua xót.
” Đó là bởi vì em không biết tình cảm chúng ta có bao nhiêu tốt.” Ngữ khí tràn ngập nồng đậm che dấu chút buồn phiền.
Kiều Cảnh Nghị nhìn về phía anh, kia mi tâm nổi lên nhàn nhạt ưu sầu khiến trái tim cô trĩu nặng, lúc này đây, cô có loại
xúc động, muốn cho anh một cái ôm, làm cho anh vui vẻ, đuổi đi ưu sầu, không nên bởi vì cô mà khó chịu.!
Cảm giác như vậy là cho nhau đi ? Bởi vì trong lòng có tình yêu, cho nên mong muốn đối phương vui vẻ ! Mặc dù cô thiếu một mảng ký ức , kia trái tim một phần yêu anh vẫn như cũ không biến mất, mới có loại xúc động này sao ?
” Hiện tại đã biết một ít .” Cô khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ cắn cắn môi.
Quan Trạch Thao mừng rỡ cầm tay cô.” Em nhớ được ?!” Cuối cùng cũng có tiến triển !
” Không phải !” Sợ anh không vui vẻ, cô nhanh chóng phủ nhận, nhưng đối với đụng chạm của anh, đã không bài xích giống như ban đầu , ngược lại có loại rung động ấm áp ngọt ngào, bởi vậy cũng mặc cho anh nắm như vậy, thậm chí mơ hồ chờ mong hai người có thể tiếp xúc nhiều hơn,” Là Liên thẩm bọn họ mỗi ngày thay phiên kể chuyện chúng ta trước kia cho em nghe, cho nên muốn không biết cũng khó .”
” Thì ra là thế.” Anh khó nén thất vọng gật đầu. Chẳng qua, cho dù không nhớ được, có thể biết rõ cũng là tốt.
Thấy anh thất vọng, cô nhưng không có cách nào khác, thật sự cảm thấy áy náy và bất đắc dĩ.
Cô cũng rất muốn nhớ lại tất cả, muốn chặt chẽ nhớ kỹ bọn họ đã từng yêu đối phương, thế nhưng mặc dù cô có bao nhiêu muốn, mọi người có bao nhiêu chờ đợi,cô cũng không thể nắm bắt được tình hình trong tay !
” Trạch Thao….Nếu như, ta vẫn không khôi phục ký ức làm sao bây giờ ?” Cô chớp mắt to, vô tội hỏi .
” Vậy em liền một lần nữa yêu anh .” Anh bình tĩnh nhìn cô, nói lên yêu cầu bá đạo .
Lời này giống như câu thần chú tràn ngập ma lực, Kiều Cảnh Nghị không khỏi ngẩn người , còn cảm giác được một dòng điện tê dại xuyên thấu qua từ lòng bàn tay anh, tầm mắt anh chạy vào trái tim cô.
Đúng vậy, cũng không nhất định phải chấp nhất có khôi phục ký ức hay không, bọn họ có thể một lần nữa làm lại không phải sao ?
Cô rũ mắt mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một tầng mỹ lệ đỏ ửng, không có nói cho anh chính là —kỳ thật cô thật cao hứng trượng phu của cô là anh, đó là lí do mà sau khi tỉnh lại mất trí nhớ khoảng thời gian bàng hoàng này , một chút cũng không khó khăn a!
Cuối tuần, Quan Trạch Thao cùng Kiều Cảnh Nghị khởi hành xuất phát.
Đây là lần đầu tiên sau khi Kiều Cảnh Nghị mất trí nhớ cùng Quan Trạch Thao ra ngoài du lịch, ở trong trí nhớ của cô cũng chưa từng đi qua nước Mỹ, cho nên tâm tình cực kỳ hưng phấn.
” Rất vui vẻ sao ?” Trong khoang hạng nhất, Quan Trạch Thao mỉm cười nhìn thê tử bên cạnh hiển nhiên tâm tình rất tốt, sủng nịnh hỏi.
” Ừ, em lần đầu tin đi San Francisco, hơn nữa là lần đầu tiên ngồi khoang hạng nhất, đương nhiên vui vẻ a !” Cô mặt mày rạng rỡ, hiếu kỳ ló đầu nhìn ngoài cửa sổ, máy bay đã vững vàng bay trên các đám mây, bầu trời xanh thẳm xinh đẹp giống như bức họa, khiến người nhìn tâm tình thoải mái.
Nhất là, nghĩ đến sắp có một khoảng thời gian có thể cùng Quan Trạch Thao sớm chiều ở chung, cô không khỏi có chút khẩn trương và chờ mong, giống như….Tiểu nữ nhân bị vậy trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt !
Nghĩ lại cũng thật thú vị, rõ ràng đã là vợ người ta, nhưng đối lão công có cảm giác tình yêu cuồng nhiệt, xem ra mất trí nhớ cũng không phải hoàn toàn là xấu a !
” Em không phải là lần đầu tiên đi San Francisco, lại cũng không phải là lần đầu tiên ngồi khoang hạng nhất.” Anh nhịn không được yêu thương sờ sờ đầu cô.
“Hả ?” Cô kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.
” Tuần trang mật của chúng ta chính là đi Mỹ chơi, chỉ cần là đáp máy bay xuất ngoại, bất luận là công hay tư, ngồi cũng đều là khoang hạng nhất, cho nên không phải lần đầu tiên.” Quan Trạch Thao giải thích, dự định lợi dụng lần này đi Mỹ là khơi dậy hồi tưởng lại quá khứ ngọt ngào .
” Kỳ thật mất đi trí nhớ cũng không phải là chuyện quá tệ, so với người ta có thể thể nghiệm lần nữa cảm thụ lần đầu tiên.” Cô nghịch ngợm thè lưỡi, tâm tình vui sướng khiến ý nghĩ của cô càng ngày càng lạc quan.
” Rất tệ, lão bà tốt của anh đem anh triệt để quên, làm sao lại không tệ ?” Đã bị dày vò dằn vặt anh không nhịn được lớn tiếng, trừng mắt bác bỏ cách nói của cô.
Cô chủ động nắm lấy tay anh, nhìn anh ngọt ngào cười :” Chí ít chúng ta vẫn còn bên cạnh nhau a !”
Không chỉ còn bên cạnh nhau, cũng nhiều hơn một lần lần nữa yêu anh cơ hội quý giá, cũng chứng kiến đến tình cảm anh đối với cô, có thể xem như là trong họa có phúc đi !
Lúm đầu tiền ngọt ngào làm lòng anh một trận nhộn nhạo, suy nghĩ phiền muộn buồn rầu oán giận trong lòng cũng thoáng chốc biến mất hầu như không còn.
” Em nói như vậy cũng đúng .” Môi đẹp khẽ nhếch, anh trở tay nắm lấy tay cô.
Giữa chuyến bay dài, bọn họ nói đủ chuyện để giải buồn, khi thì xem tạp chí, thấy tin tức thú vị hoặc đặc biệt liền chia sẻ cùng đối phương, khi buồn chán còn hướng tiếp viên hàng không yêu cầu bộ bài đánh , mệt mỏi thì xê dịch ghế tựa nhắm mắt nghỉ ngơi… Ở chung với nhau có hiệu quả kéo khoảng cách hai người gần hơn.
Theo thời gian bay trôi qua, hành khách đi vào giấc ngủ ngày càng nhiều, bầu không khí yên lặng vây quanh khoang máy bay ánh sáng dần chuyển tối , Quan Trạch Thao nằm nghiêng ngắm nhìn khuôn mặt hồng hào của lão bà yêu dấu đang ngủ , nội tâm chảy đầy vô hạn nhu tình – yêu thương.
Cặp lông mi dài nổi lên trên da thịt trắng nõn, như cay quạt nhỏ tinh xảo. cánh môi thủy nộn hồng thuận giống như quả anh đào kiều diễm ướt át dụ người hái như vậy, anh kìm lòng không được muốn tiến lên, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, giải chút mong mỏi trong lòng.
Trời biết, lúc này anh có bao nhiêu bội phục tính tự chủ của mình, rõ ràng nhìn cô ngay bên người, vẫn phải bảo trì khoảng cách !
Mặc dù so với một tháng trước, tình trạng Cảnh Nghị xem anh là người xa lạ , hiện tại rõ ràng khá hơn, thế nhưng rốt cục lúc nào , anh mới có thể quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận hôn cô, ôm cô, khôi phục quan hệ phu thê hữu danh hữu thực chứ ?