Chân Bảo Lộ mặc một thân áo váy đơn giản bằng gấm sa tanh màu son đỏ điểm sợi vàng ròng, búi tóc nụ hoa trên đầu bởi vì mới vừa nằm trong chăn nên có hơi rối, hiện nay khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh đến đỏ ửng. Chân Bảo Lộ hơi hối hận, nhưng vì tính tình quật cường, không nghĩ nhu thuận như vậy trở về. Nàng biết lúc này mình cần bình tĩnh lại tâm tình để nghĩ cách, mà không phải làm ra cử chỉ ngây thơ này đó. Nhưng nàng lại không bình tĩnh được.
Chân Bảo Lộ ảo não thở dài, chà xát đôi tay nhỏ bé vài cái, sau đó lẳng lặng che gió thổi lạnh lẽo trên gương mặt.
Đi gấp quá, ngay cả áo choàng cũng chưa lấy.
Hơn nữa... Chân Bảo Lộ đi ở trên đường, nhìn người trên đường vội vàng qua lại, lúc này mới nhớ tới trước mắt bản thân mình chỉ là đứa nhỏ, tuy rằng Hoàng Thành phồn hoa, nhưng cũng nhiều tên lừa đảo, nếu lỡ gặp phải bọn buôn người, đến lúc đó nàng muốn khóc cũng không kịp.
Phải quay về sao?
Bước chân Chân Bảo Lộ khựng lại, nhưng vẫn chậm rãi đi trên đường. Bước chân nàng không nhanh, nếu phụ mẫu dùng xong bữa tối sớm, tới U U Hiên xem nàng, chẳng mấy chốc sẽ phát hiện không có nàng. Đến lúc đó tìm được nàng, tự nhiên là chuyện dễ dàng.
Đáng tiếc Chân Bảo Lộ đi gần nửa canh giờ, bên phủ Tề Quốc Công cũng không hề có động tĩnh.
Đời trước nàng cũng như thế, cáu kỉnh, thích tự giam mình ở trong phòng, phụ mẫu đến dỗ nàng, nàng liền có thể cảm giác được phụ mẫu yêu thương nàng. Giống như nếu làm ồn ào, phụ mẫu sẽ thương nàng nhiều hơn. Có lúc nghiêm trọng, nàng cũng sẽ vụng trộm chạy ra phủ, bất quá khi đó nàng sẽ đi tìm Từ Thừa Lãng đầu tiên, đáng tiếc mỗi lần đi đến nửa đường, liền bị phụ thân tìm được xách trở về.
Sống lại lần nữa, nàng cảm thấy mình đã rất cố gắng, lại phát hiện kỳ thật vẫn dậm chân tại chỗ. Mà tệ hơn là, lúc này nàng vụng trộm đi ra, ngay cả một chỗ để đi cũng không có.
Chân Bảo Lộ hốt hoảng, nghe được có tiếng vó ngựa lộc cộc, người đi đường khác cũng giống như vậy, thoáng nép vào trong lề đường. Đợi nàng ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên trên lưng con ngựa kia, thì rất mừng rỡ, lớn tiếng gọi: “Đại Biểu Ca!”
Thiếu niên ngồi trên tuấn mã màu nâu đậm mặc cẩm bào màu xanh ngọc, khoác áo choàng thêu hoa văn màu mực, khi nhìn thấy tiểu cô nương ở ven đường mặc áo váy màu son đỏ, có chút rung động. Đợi đến khi xác định thật là nàng, lúc này liền vội vàng xuống ngựa: “Lộ biểu muội.”
Có lẽ là vì gặp được người quen, chóp mũi Chân Bảo Lộ chua xót, thiếu chút nữa rơi lệ, thế này mới đỏ mắt ủy khuất lại gọi một tiếng: “Đại Biểu Ca.”
.
Bên U U Hiên, Từ Thị không thấy con gái, lúc này thật sự bối rối. Trong ngày thường đứa nhỏ này hồ nháo, dỗ dành một chút là được rồi, làm gì ầm ĩ thành dáng vẻ ấy?
Từ Thị ôm lòng chờ may mắn, làm cho bọn hạ nhân tìm kiếm khắp nơi trong phủ.
Loại chuyện này, Từ Thị không dám để lộ ra, buổi tối này, nếu lại kinh động đến bọn người lão thái thái, thì sẽ không tốt.
Chân Bảo Quỳnh lại vội vàng lôi kéo ống tay áo của Từ Thị, nói: “Nương, chúng ta nói cho phụ thân biết đi, để cho phụ thân phái người đi tìm, con nghĩ muội muội hẳn là ra ngoài phủ rồi.”
Tuy rằng Từ Thị lo lắng, nhưng trên mặt cố gắng trấn định, trấn an Chân Bảo Quỳnh nói: “Yên tâm, chúng ta tìm trước đã.”
Chân Bảo Quỳnh nhìn thoáng qua gối đầu trên giường nhỏ, nghĩ rằng lúc nãy nàng nên tiếp tục ở lại cùng muội muội. Chân Bảo Quỳnh không ngừng tự trách, nghe bọn hạ nhân tìm kiếm các nơi trong phủ đến bẩm nói không tìm được muội muội, lúc này gấp đến độ không biết làm sao, cũng không đợi Từ Thị, trực tiếp đi tìm Chân Như Tùng.
Chân Như Tùng vốn cảm thấy việc hôm nay đã ủy khuất con gái, lại nghe được con gái vụng trộm ra ngoài phủ, thê tử lại lén tự mình tìm kiếm, nam nhân xưa nay ôn hòa cũng không nhịn được trách móc thê tử nặng nề: “Ngươi làm nương kiểu gì vậy? Tiểu Lộ mới bây lớn, nếu đi ra ngoài gặp người xấu, cả đời chúng ta đều phải hối hận!”
Nói xong, cũng không đợi Từ Thị giải thích, trực tiếp mang theo thị vệ ra phủ tìm kiếm con gái.
.
Mì vằn thắn mảnh như tơ, trơn như mỡ. Một đại to đầy được bưng lên, mì vằn thắn trôi nổi như cá vàng quẫy đuôi, nước thịt thêm hành thái xanh biếc đẹp mắt, nóng hổi, hương vị thơm ngon nức mũi.
Bình thường Chân Bảo Lộ chưa bao giờ ăn hành, lúc này cũng không để ý hành thái đẹp mắt trên mì vằn thắn, cầm lấy muống bắt đầu ăn.
Tiết Nhượng ngồi ở một bên, nhìn Tiểu Biểu Muội mới vừa rồi còn ủy khuất ngóng trong, nay nét mặt im lặng ăn mì vằn thắn, rất biết điều. Hắn thấy nàng vô tình hay cố ý đem hành thái trong chén gạt sang một bên, lập tức hiểu rõ gì đó, rồi mới lấy đôi đũa từ trong ống trúc, giúp nàng lấy từng miếng hành thái trên mặt ra.
Chân Bảo Lộ nhìn thấy, liền ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười với Tiết Nhượng.
Lúc này cũng không khách khí, giọng nói điềm nhiên: “”Cảm ơn Đại Biểu Ca.”
Tiết Nhượng nói không cần khách khí, chỉ chốc lát sau, đã lấy hết sạch hành thái trong tô mì vằn thắn.
Trong lòng Chân Bảo Lộ khen ngợi: Đại Biểu Ca chẳng những là một người nướng chim sẽ ngon, ngay cả lấy hành cũng rất thuần thục.
Ăn xong rồi mì vằn thắn, Chân Bảo Lộ nhận lấy khăn tay Tiết Nhượng đưa tới để lau miệng, lúc này mới hỏi: “Sao trể như vậy mà Đại Biểu Ca còn chưa về phủ?” Nàng biết, Tiết Đại Biểu Ca và Từ Thừa Lãng giống nhau, cùng học ở thư viện Bạch Lộ, lúc này, nên đã tan học từ sớm.
Thấy vị thiếu niên trước mặt nhìn nàng một cái, rồi sau đó mới chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ta, sau khi tan học ta liền đi tế bái, trên đường có chút trì hoãn.”
Vốn là như vậy.
Chân Bảo Lộ lẳng lặng nhìn hắn, nghĩ đến chuyện của Tiết Nhượng mà tỷ tỷ nói với nàng, là đứa nhỏ có tang mẫu, thật sự rất đáng thương, cộng thêm còn có kế mẫu Vương Thị khôn khéo này. Lần trước là nướng chim sẻ, lần này là mì vằn thắn, Chân Bảo Lộ đối với vị biểu ca này thân cận hơn rất nhiều so với lúc trước, liền an ủi: “Đại Biểu Ca có hiếu như vậy, mợ trên trời có linh thiêng nhất định cũng sẽ cảm thấy vui mừng.”
Tiết Nhượng thản nhiên “Ừ”, nhưng không nhắc lại.
Hắn nhìn qua đối diện, thấy bên kia vô cùng náo nhiệt, là diễn kịch đèn chiếu.
Tiết Nhượng nghiêng đầu hỏi nàng: “Muốn đi xem không?”
Chân Bảo Lộ vốn cho là, hắn sẽ hỏi mình vì sao ra ngoài, cũng hoặc là đưa nàng trở về, lại không nghĩ rằng sẽ mang mình xem kịch đèn chiếu. Chân Bảo Lộ gật gật đầu, liền từ trên ghế con đứng lên, chỉ thấy Đại Biểu Ca thanh toán bạc, xong mang nàng tới xem kịch đèn chiếu.
Nhịp trống leng keng mạnh mẽ, giọng hát mượt mà, cảnh sơn thuỷ mây mù ở trên đều rất sống động.
Chân Bảo Lộ đứng bên cạnh Tiết Nhượng, vui vẻ nắm tay Đại Biểu Ca bên cạnh, tiểu cô nương mới vừa rồi cái mũi còn khóc, trước mắt cũng là nhếch miệng cười, vui vẻ vô cùng.
Tiết Nhượng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy nàng cười đến vui vẻ, cũng lẳng lặng xem kịch đèn chiếu, không nói chuyện, cũng không hỏi nàng tại sao hôm nay lại bỏ ra đây.
Đợi đến sau khi vở Tôn Ngộ Không Đại Náo Thiên Cung diễn xong, kịch đèn chiếu liền tan hát. Chân Bảo Lộ cố ý mượn một lượng bạc của Đại Biểu Ca, thưởng cho lão tiên sinh của diễn kịch đèn chiếu, còn cười khanh khách vẻ mặt sùng bái nói: “Lão tiên sinh thật lợi hại.”
Sau đó hai người mới ngồi ở sạp hạt dẻ xào đường bên cạnh, nhìn Đại Biểu Ca trước mặt thay nàng bóc vỏ hạt dẻ xào đường nóng hổi, lúc này Chân Bảo Lộ mới nhỏ giọng hỏi: “Đại Biểu Ca, ngươi cũng không hỏi ta vì sao ở bên ngoài sao?”
Thấy thiếu niên bóc hạt dẻ khựng lại, mỉm cười nhìn nàng.
Chân Bảo Lộ ngẫm lại, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Đúng vậy, nàng là một đứa bé, đi ra ngoài như vậy thì có thể là gì, còn không phải cáu kỉnh sao? Đại Biểu Ca thông minh như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy nàng tất nhiên đã nghĩ tới.
Chân Bảo Lộ lấy hai tay chống má, lẩm bẩm nói: “Ta chọc nương tức giận, nhưng việc này, ta sẽ không nhượng bộ. Đại Biểu Ca, ngươi nói ta có phải đặc biệt khiến người khác chán ghét hay không?”
Còn chưa nghe hắn đáp lại, Chân Bảo Lộ liền tiếp tục lầm bầm lầu bầu: “Ta biết mình so với tỷ tỷ kém hơn nhiều, cũng biết tính tình làm người ta không thích...”
Nói xong, Chân Bảo Lộ ra vẻ người lớn thở dài một hơi. Rồi sau đó giơ tay vuốt gương mặt mượt mà của mình, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt uốn cong, giọng điệu nhẹ nhàng nói, “... Không nói những thứ này, Đại Biểu Ca hãy bóc thêm vài hạt dẻ cho ta đi.”
“...” Tiết Nhượng gật đầu, “Được.”
.
Bên phía Chân Như Tùng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, thì nghe được thị vệ đến bẩm báo, nói có người nhìn thấy một tiểu cô nương mặc áo váy màu son đỏ, ước chừng bảy, tám tuổi, và một thiếu niên ở chung với nhau. Mới vừa rồi hai người cùng nhau ở chỗ xem kịch đèn chiếu, sau khi tan hát, tự nhiên cũng tìm không thấy người.
Chân Như Tùng sợ thiếu niên kia là tên lường gạt, vội vàng hướng tới vị trí này, thấy chổ diễn kịch đèn chiếu đã sớm trống rỗng, không thấy bóng dáng ai nữa.
Chân Như Tùng lại tìm chung quanh, rồi trở lại phủ lần nữa để xem tình huống, thì lại nghe Quản gia bên cạnh nói: “Lão gia, ngài nhìn kia không phải là Lục tiểu thư sao?”
Chân Như Tùng ngẩng đầu nhìn lại ----
Thấy cách đó không xa trên đường phố mờ tối, một thiếu niên dáng người cao to đang chậm rãi đi tới, trong tay dắt con ngựa màu nâu đậm, trên lưng cõng một tiểu cô nương, tiểu cô nương nghiêng đầu ghé vào đầu vai của thiếu niên, giống như đang ngủ, trên người được bao bọc chặt chẽ bằng một cái áo choàng màu mực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại lộ ra.
Không phải chính là con gái bảo bối của ông đó sao!
Vẻ mặt Chân Như Tùng lộ ra vui sướng, bước nhanh tới.
Thiếu niên bình thường tuấn tú khôi ngô, chỉ mặc một thân bào tử, thân mình có vẻ đơn bạc, lại khiêm tốn hữu lễ: “Chân bá phụ...cháu mang Lộ biểu muội về rồi.”