Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 37: Chương 37: Canh hai – Sính Đình




Dù nói thế nào Tiết Nhượng cũng là đích Trường Tử phủ An Quốc Công, hôm nay là sinh thần mười lăm tuổi của hắn, mẹ kế Vương Thị cũng phải thu xếp tiệc sinh thần cho hắn chu toàn. Biểu huynh muội ngang vai vế, đều được gửi thiếp mời, Tiết Nhượng lại là đệ tử ở thư viện Bạch Lộ, bạn thân cùng trường tất nhiên cũng không thiếu được.

Lão thái thái nghĩ đến, tuổi cháu trai đích tôn này cũng không nhỏ, phần lớn mấy công tử chừng mười sáu tuổi trong Hoàng Thành đều đã thành thân, lúc này thoáng một cái đã đến sinh thần mười lăm của cháu trai đích tôn, việc hôn sự tự nhiên muốn bắt đầu an bài rồi.

Lại nghiêng đầu nhìn cháu trai đích tôn tới thỉnh an, y phục lụa xanh ngọc, diện mạo so với Trường Tử lúc còn trẻ còn tốt hơn, so với thiếu niên cùng tuổi cũng cao hơn một cái đầu, dáng vẻ đường đường, cao lớn tuấn mỹ, phóng mắt tìm khắp Hoàng Thành thực sự không được người thứ hai đâu.

Lão thái thái cười dịu dàng đem tiền lì xì đã chuẩn bị bỏ vào tay cháu trai, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cháu nói: “Đứa trẻ ngoan.”

Tiết Nhượng nhìn lão thái thái, nói: “Cháu cảm ơn tổ mẫu.”

Vương Thị đứng ở một bên, nhìn xem hai bà cháu, trên mặt mỉm cười, đợi lão thái thái cho tiền lì xì xong, cũng đem tiền lì xì mình đã chuẩn bị đưa tới.

Tiết Nhượng nhàn nhạt tiếp nhận: “Cảm ơn mẫu thân.”

Lúc này, nha hoàn bên cạnh lão thái thái tiến đến bẩm báo, nói là Nhị tiểu thư mang theo hai vị biểu cô nương của phủ Tề Quốc Công tới gặp lão thái thái. Lão thái thái nghe xong, giữa hàng lông mày càng tỏ ra vui vẻ hơn, trong lòng cũng là ngóng trông ngoại tôn nữ tài danh lan xa này, cười dịu dàng nói: “Hai đứa nhỏ này, hôm nay ngược lại là tới sớm, mau để cho các nàng tiến vào.”

Tiết Nghi Phương dẫn Chân Bảo Quỳnh cùng Chân Bảo Lộ đi vào, lúc nhìn thấy lão thái thái, khuôn mặt tròn trịa tươi cười dào dạt, hoạt bát nói: “Lão tổ tông, cháu dẫn Quỳnh biểu tỷ và Lộ biểu muội tới rồi.”

Lão thái thái gật đầu cười, nhìn hai vị tiểu cô nương tiến đến nhu thuận hành lễ. Lão thái thái thầm nhủ trong lòng, tất nhiên nhịn không được tinh tế đánh giá ngoại tôn nữ một phen, thấy gương mặt của ngoại tôn nữ so với nửa năm trước mượt mà hơn, nghĩ Từ Thị tuy có con trai, nhưng không lơ là con gái. Rồi nhìn sang tiểu cô nương bên cạnh ngoại tôn nữ, cũng có bộ dáng khéo léo, khiến cho lão thái thái dần dần cũng thích cháu gái không có bất kỳ quan hệ này. Nếu tỷ muội hai người tương thân tương ái như vậy, bà cũng nguyện ý yêu thương Chân Bảo Lộ.

Lão thái thái nói: “Đúng là có lòng, hôm nay hai cháu có thể tới, Đại Biểu Ca của các cháu không biết là cao hứng biết bao nhiêu đây.”

Chân Bảo Quỳnh mỉm cười, rồi sau đó mới nhìn Tiết Nhượng đứng bên cạnh lão thái thái, nhu thuận gọi: “Đại Biểu Ca.”

Tiết Nhượng gật đầu, nhìn tới tiểu cô nương thấp hơn bên cạnh nàng.

Nhìn vào đôi mắt của thiếu niên trước mặt, Chân Bảo Lộ vô ý thức mỉm cười, gương mặt phấn nộn cũng nhuộm vẻ tươi cười, gọi: “Đại Biểu Ca.”

“Ừm.”

Lão thái thái nhìn ngoại tôn nữ thanh tú điềm đạm trước mặt, lại nhìn sang cháu trai cao lớn tuấn mỹ bên cạnh, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nụ cười trên mặt càng sâu. Bà nói: “Hôm nay là sinh thần của Nhượng nhi, mấy cháu cũng không cần ở cùng lão bà ta đây.” Nói xong liền nhìn sang phía Tiết Nhượng, nói: “Cháu dẫn hai biểu muội đi ra ngoài dạo một chút đi. Các nàng không thường tới, cháu là biểu ca, cần phải chiếu cố nhiều hơn.”

Lão thái thái là sợ cháu trai quá mức trầm mặc ít nói, chúng tiểu cô nương không thích tiếp xúc.

Tiết Nhượng gật đầu, liền dẫn hai Tiểu Biểu Muội cùng Tiết Nghi Phương đi ra ngoài.

Lão thái thái nhìn theo bóng lưng của cháu trai và ngoại tôn nữ đi ra, giữa hàng lông mày chứa đựng ý cười từ ái, nói với Vương Thị đứng bên cạnh: “Ngươi nhìn xem, Nhượng nhi và Quỳnh nhi đứng cùng một chỗ, thật sự là xứng đôi.”

Trong lòng Vương Thị ‘lộp bộp’ một tiếng, sắc mặt lập tức thay đổi. Lúc nãy bà mới lo lắng qua việc này, không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Bà cười cười, nói: “Bất quá… không phải Quỳnh nhi mới vừa vào trường nữ học sao? Con dâu nghe nói, có không ít người đến cầu hôn, đều bị muội phu cự tuyệt. Có lẽ… Có lẽ là muốn cho cháu nó an tâm học hành, qua hai năm nữa mới nghĩ tới việc hôn sự.”

Lão thái thái nói ra: “Ngươi không hiểu rồi. Bất quá là lời từ chối khéo léo thôi, nếu thật sự nổi bật, thì tất nhiên cũng sẽ suy tính đến việc con rể.” Nói xong, lão thái thái muốn đi nghĩ, “Đứa nhỏ Nhượng nhi này, trong đầu suy nghĩ cái gì, ta cũng nghĩ không ra. Thế nhưng ta không ngờ hắn đối với biểu muội để tâm như vậy, lúc trước Sính Đình đến đây, ta kêu Nhượng nhi dẫn nàng ta đi dạo chung quanh, không phải đứa nhỏ này liền cự tuyệt tại chỗ sao?”

Cô nương gọi là Sính Đình này đúng là ngoại tôn nữ của trưởng tỷ lão thái thái, họ Chu. Chu Sính Đình mới mười hai, từ Trữ Châu ở ngàn dặm xa xôi tới, thuận lợi thông qua kỳ thi đầu vào được trường nữ học ở Hoàng Thành. Hiện nay đang ở tại phủ An Quốc Công. Lão thái thái hiểu rõ, Chu Sính Đình đi thẳng tới chỗ bà dì này, tất nhiên không đơn thuần là vì muốn có người chiếu cố lúc học hành, mà là vì muốn tìm một mối hôn sự tốt. Tiểu cô nương thông tuệ lanh lợi, lại chăm chỉ chịu khó, lão thái thái rất là yêu thích. Nguyên nghĩ đến, đem tiểu cô nương này phối cho Nhượng nhi cũng không tệ, chỉ là cháu trai đích tôn của bà không chú ý đến nàng ta, liền biết Tiểu Biểu Muội này không vừa mắt hắn rồi.

Bà cũng biết tiểu cô nương có ý với cháu trai, dù sao cháu trai đích tôn này ngày thường tuấn tú như vậy, có cô nương nhà ai mà không động lòng? Không ngờ bà chỉ thoáng nhắc tới, cháu trai đã nói phải đi làm bài tập, thiếu chút nữa làm cho tiểu cô nương người ta sượng mặt. Cũng may tiểu cô nương này coi như thông minh, hiểu được nhìn mặt nói chuyện, đổi thành người khác, đoán rằng đã bật khóc rồi.

Có điều, lão thái thái cũng đã sáng tỏ đối với việc hôn sự của cháu trai.

Cháu trai này thuở nhỏ đã mất mẹ, thật rất đáng thương, việc bà có thể làm vì hắn, chính là thay hắn tìm một thê tử mà hắn thích. Hắn không thích, bà tuyệt đối không miễn cưỡng.

Những năm này Vương Thị khôn khéo tài giỏi, lão thái thái cũng nhìn thấy, nhưng dù cho Vương Thị đối xử tốt với Tiết Nhượng, cuối cùng cũng không phải trong bụng của Vương Thị sinh ra, không có khả năng để tâm như với con ruột. Lão thái thái cũng sợ Vương Thị giở trò với việc hôn sự của cháu trai đích tôn, cho nên việc hôn sự của cháu đích tôn, hoàn toàn do lão thái thái làm chủ.

Vương Thị mỉm cười, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Bà cũng là người từng trải, hiểu được tuổi của Tiết Nhượng như vậy, đúng là thời điểm biết yêu, nhìn thấy tiểu cô nương ưa thích, ân cần một chút cũng là bình thường. Tâm tư của thiếu niên đều viết lên mặt, tự nghĩ là thông minh cho rằng ngụy trang tốt lắm, không ngờ người bên ngoài đều thấy rõ ràng.

Nhất thời, Vương Thị liền oán dung mạo của Chu Sính Đình không xuất sắc bằng Chân Bảo Quỳnh, nếu có thể xinh đẹp hơn chút nữa, Tiết Nhượng làm sao không liếc nhìn tới?

.

Đi ra bên ngoài, Chân Bảo Quỳnh mới đưa lễ vật sinh thần đã chuẩn bị cho Tiết Nhượng. Mà Chân Bảo Lộ thấy tỷ tỷ tặng quà rồi, cũng từ trong tay Hương Hàn đứng phía sau, lấy ra một hộp nhỏ, đưa cho Tiết Nhượng: “Đại Biểu Ca, sinh thần vui vẻ.”

Tiết Nhượng mỉm cười, đưa tay tiếp nhận lễ vật sinh thần Tiểu Biểu Muội đưa, liền muốn mở ra xem.

“A…”

Chân Bảo Lộ vội giơ bàn tay nhỏ lên, đè lên trên tay của Tiết Nhượng, ngăn cản động tác muốn mở ra của hắn, mắt to nhìn Tiết Nhượng nói, “Nào có người xem lễ vật ở trước mặt người ta như vậy? Ngươi trở về phòng lại xem nha.”

Chân Bảo Quỳnh thấy dáng vẻ ấy của muội muội, cười cười nói: “Đã đưa cho biểu ca, bây giờ nhìn cũng không sao mà.”

Tuy Chân Bảo Lộ không thuận theo, nhưng nghe xong lời tỷ tỷ nói…, cũng thấy cử chỉ của mình quá mức rồi, vội rút tay về, nói: “Vậy được, Đại Biểu Ca muốn xem thì xem đi.”

Tiết Nghi Phương cũng rất hiếu kì, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, hưng phấn nói: “Đúng nha, mở ra nhìn xem đi, cũng không biết Tiểu Lộ đưa là cái gì. Lần trước trong sinh thần của muội, Tiểu Lộ đưa lễ vật muội rất thích đó.”

Chân Bảo Lộ mím môi, thầm nghĩ: Mình làm gì mà đưa lễ vật tốt, chỉ là có suy nghĩ khác người mà thôi. Tiết Nghi Phương là thiên kim tiểu thư con vợ cả phủ An Quốc Công, làm gì thiếu xiêm y và đồ trang sức xinh đẹp? Chọn vài món đồ chơi nhỏ dễ thương mới lạ, theo nàng mà nói, tất nhiên sẽ thấy trân quý hơn so với châu báu rồi.

Ngược lại là Tiết Nhượng không có mở ra, chỉ nhẹ nhàng vuốt nhè nhẹ hoa văn tinh xảo trên hộp, nói: “Lát nữa ta mới xem.”

Vẻ mặt Tiết Nghi Phương mất hứng, nhưng vì có chút sợ vị đại ca này, nên cũng không dám càn rỡ ồn ào.

Bất quá lời nói của Tiết Nhượng thật khiến cho lòng Chân Bảo Lộ vui sướng, nói: “Ừm, đợi tí nữa Đại Biểu Ca hãy xem đi.”

Lúc này gã sai vặt bên cạnh Tiết Nhượng đi tới, hành lễ nói: “Đại thiếu gia, Tống Nhị công tử tới rồi.”

Nghe là Tống Chấp đến, Chân Bảo Lộ liền nhìn qua tỷ tỷ nhà mình, quả thật thấy tỷ tỷ xưa nay luôn bình tĩnh, biểu lộ có chút mất tự nhiên.

Mà Tiết Nghi Phương biết đại ca và Tống Nhị công tử là bạn tốt, liền thức thời nói: “Đại ca, muội mang Quỳnh biểu tỷ và Lộ biểu muội đi qua bên kia, ca đi tiếp đón Tống Nhị công tử đi.” Nói xong, thì lôi kéo Chân Bảo Lộ đi.

Tiết Nghi Phương thấy vô cùng hiếu kỳ, đợi đi xa một chút, mới hỏi: “Ai nha, Quỳnh biểu tỷ, Tiểu Lộ, rốt cuộc hai người đưa lễ vật gì cho đại ca vậy, ta thật muốn biết.”

Nhìn bộ dáng ngứa ngáy này của Tiết Nghi Phương, Chân Bảo Quỳnh cũng không có thừa nước đục thả câu, chậm rãi mở miệng nói: “Cũng không phải cái gì quý trọng, chỉ là đưa một bộ bút Minh Hạc thôi.”

Tiết Nghi Phương nghe xong, ngược lại là kinh ngạc nói: “Cái này còn không quý trọng, ta muốn cũng mua không được đó.”

Chân Bảo Lộ cũng biết, bộ bút Minh Hạc rất là khó mua, nếu nàng nhớ rõ, bộ bút này chính là nương tìm cách lấy được cho tỷ tỷ, không ngờ tỷ tỷ lại đưa cho Đại Biểu Ca… Chân Bảo Lộ nhìn qua khuôn mặt thanh tú của tỷ tỷ, nếu không phải tỷ tỷ nhìn thấy Tống Chấp liền xấu hổ, nàng sẽ có chút hoài nghi liệu có phải tỷ tỷ thích Đại Biểu Ca không nữa nha. Nếu mà so sánh, lễ vậy nàng đưa ngược lại là có vẻ hơi khó coi rồi.

Chân Bảo Lộ không nói chuyện.

Chân Bảo Quỳnh lại cười dịu dàng nhìn muội muội đứng bên cạnh, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của muội muội nói: “Lúc trước nếu không phải Tiết biểu ca tìm được Tiểu Lộ trở về, ta thật không biết nên làm sao bây giờ? Lúc này là sinh thần của huynh ấy, đưa một bộ bút Minh Hạc, không coi là gì cả.” Tuy Chân Bảo Quỳnh xem bộ bút đó như bảo bối, thế nhưng làm sao có thể so sánh với muội muội được.

Chân Bảo Lộ nghe xong trong lòng ấm áp, ngẩng đầu lên nói với tỷ tỷ: “Ngày sau Tiểu Lộ nhất định sẽ tặng 100 cây bút Minh Hạc cho tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn viết thế nào cũng được.”

Tiết Nghi Phương “phốc phốc” cười, chỉ cảm thấy Chân Bảo Lộ khoe khoang quá độ rồi, nói: “Bút Minh Hạc hàng năm chỉ có vài bộ. Nương nương trong cung nghĩ hết biện pháp, chỉ có thể làm ra một bộ. Muốn làm ra 100 cây, ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng làm không được.”

Chân Bảo Lộ không hề có ý đùa giỡn.

Tỷ tỷ đối tốt với nàng, thì nàng tất nhiên cũng hồi báo gấp trăm nghìn lần. Hôm nay tỷ tỷ vì nàng nhịn đau cắt thịt, đem bút bảo bối tặng cho Đại Biểu Ca, ngày sau nàng đã nói được thì làm được, đưa 100 cây bút cho nàng.

.

Lúc này gã sai vặt đã đón Tống Chấp vào phủ An Quốc Công.

Tống Chấp mặc cẩm bào màu xanh thẫm, tác phong nhanh nhẹn, ngay cả lúc không lộ vẻ gì, khuôn mặt tuấn tú cũng hàm chứa ý cười nhẹ nhàng, khó trách trong Hoàng Thành lại có nhân duyên tốt như vậy.

Lúc này hắn thấy ba vị tiểu cô nương đi đến hướng hồ sen, nói nói cười cười, ánh mắt rơi vào trên bóng dáng màu xanh nhạt nhỏ nhắn, nhìn đến cả nữa ngày, lúc này mới chú ý tới Tiết Nhượng, con mắt lẳng lặng nhìn qua hộp Tử Thượng trong tay Tiết Nhượng, hỏi: “Tiểu Biểu Muội đưa?”

Tiết Nhượng không lên tiếng, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ đưa người tới chỗ ở của mình.

Tiết Nhượng ở Tứ Hòa Cư bên đông sương phòng, là một nơi rộng rãi sáng sủa, hoàn cảnh cũng thích hợp cho việc học hành. Tống Chấp từng tới đây, theo hắn vào phòng ngồi xuống, uống hai ngụm trà, ánh mắt mới rơi xuống hai chiếc hộp trên bàn.

Tống Chấp dùng hai ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, ho nhẹ một tiếng nói: “Sao… không mở ra xem?”

Hắn thấy rất hiếu kỳ, tiểu cô nương kia đưa lễ vật sinh thần gì. Dù sao với lễ vật sinh thần, liền có thể nhìn ra tiểu cô nương đối với vị biểu ca này của nàng có ý gì hay không.

Tuy Tiết Nhượng như ông cụ non, nhưng lại ý hợp tâm đầu với Tống Chấp, lúc này nhìn bộ dạng hiếu kỳ của Tống Chấp, điệu bộ ngược lại bất động, rõ ràng là có ý muốn cho Tống Chấp sốt ruột.

Nói như thế nào thì Tống Chấp cũng là thanh niên tài tuấn ở Hoàng Thành, xưa nay luôn bảo trì bình thản, lúc này trong lòng lại ngứa ngáy khó nhịn, đưa tay ra cầm lấy hộp gỗ tử đàn nhỏ hơn ở trên, nói: “Ta thay ngươi xem.”

Nói xong liền muốn mở ra.

Đúng lúc này, vị thiếu niên vốn đang ngồi bất động, gương mặt bạch ngọc nhất thời biến đổi, sau đó đưa tay ra đặt dưới hai tay đang cầm hộp của Tống Chấp, nhẹ nhàng vỗ một cái, cái hộp nhỏ trong tay Tống Chấp liền bay ra, rồi lẳng lặng rơi xuống, vững vàng rơi vào trong tay của vị thiếu niên.

Tống Chấp biết hắn thâm tàng bất lộ, ngẩn người, vẫn lộ ra ánh mắt khinh thường, tiếp đó “xoạt” thoáng cái mở ra cây quạt trong tay, dùng sức quạt vài cái, nói: “Còn như vậy sao?”

Tâm tình Tiết Nhượng tốt, khuôn mặt tuấn tú không lộ ra vẻ gì, so với ngày thường ôn hòa hơn nhiều. Hắn cầm hộp nhỏ tinh xảo trong tay, chậm rãi mở ra, lẳng lặng nhìn vào món đồ bên trong, mới có chút giật mình.

Tuy trên mặt Tống Chấp tỏ ra không thèm, nhưng cảm thấy thật sự rất hiếu kỳ, đến khi nhìn thấy nút thắt bình an tinh xảo Tiết Nhượng cầm từ trong hộp ra, vẫn là không nhịn được lộ ra ánh mắt hâm mộ.

Dòng dõi thế gia không hiếm lạ gì vàng bạc châu báu, mà nút thắt bình an nho nhỏ này, được kết đặc biệt tinh xảo, có lẽ đã hao tốn rất nhiều tâm tư. Hơn nữa đồ chơi nhỏ tinh tế như vậy, cũng chỉ có tiểu cô nương khéo tay mới kết ra được.

Mới nãy Tiết Nhượng vừa gặp hai vị cô nương phủ Tề Quốc Công, lễ vật sinh thần này, tất nhiên là do hai vị Tiểu Biểu Muội kia tặng rồi. Mà Tống Chấp còn đương nhiên cho rằng, nút thắt bình an đặc biệt tinh xảo này, được làm ra từ tay Tứ tiểu thư phủ Tề Quốc Công, Chân Bảo Quỳnh.

Tống Chấp thật sự buồn phiền, lại không tiện nói gì, chỉ nói qua loa: “Vị biểu muội này của ngươi, rất có lòng a.”

Tiết Nhượng khẽ cong môi, nhẹ nhàng vuốt ve nút thắt bình an tinh xảo, rồi mới đem bỏ vào trong ngực, bộ dáng muốn mang theo trên người.

Tống Chấp hít sâu một hơi, giơ tay cầm ly trà bên cạnh mãnh mẽ uống hết mấy ngụm nước.

.

Lại nói Tiết Nghi Phương dẫn hai tỷ muội Chân Bảo Lộ đến bàn tiệc trong sân nhỏ. Ở đây đã có nhiều tiểu cô nương trẻ tuổi tới ngồi, oanh oanh yến yến mặc đồ xanh đỏ, cũng toàn là biểu tỷ biểu muội.

Thời điểm Tiết Nghi Phương đi qua, chỉ thấy một vị thiếu nữ mặc y phục màu xanh nhạt, chải búi tóc phần sao rủ xuống đã đi tới, tự nhiên cười nói: “Nghi Phương.” Rồi nhìn qua Chân Bảo Quỳnh bên cạnh Tiết Nghi Phương nói: “Chân Tứ tiểu thư.”

Có vẻ Tiết Nghi Phương không thích thiếu nữ trước mặt này, nên không có nhiệt tình líu ríu nói chuyện, chỉ nói: “Chu biểu tỷ cùng Quỳnh biểu tỷ đều là đệ tử trường nữ học, nên chắc đều biết nhau rồi?” Lại nói với Chân Bảo Lộ, “Tiểu Lộ, đây là biểu tỷ của ta đến từ Trữ Châu, họ Chu.”

Tuổi Chân Bảo Lộ còn nhỏ, tất nhiên cũng theo Tiết Nghi Phương khách khí kêu một tiếng “Chu biểu tỷ”. Mà xem vị Chu biểu tỷ trước mặt này, ngược lại Chân Bảo Lộ cảm thấy nàng ta và tỷ tỷ của nàng tuổi tác không sai biệt lắm, trên mặt cũng mang theo nụ cười, nhưng có chút miễn cưỡng, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Lại nhìn thái độ của Tiết Nghi Phương, đại khái là cũng không thế nào ưa thích vị biểu tỷ này.

Chào hỏi xong, ba người mới ngồi xuống.

Tiết Nghi Phương nhìn vị Chu biểu tỷ kia, rất hòa hợp với Đường tỷ Tiết Nghi Dung của mình, giống như tỷ muội ruột vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lộ ra vẻ khinh thường. Tiết Nghi Phương nhẹ nhàng xùy ~ một tiếng, quay đầu lại thấy Chân Bảo Lộ đang cầm bánh quế hoa, cái miệng nhỏ ăn rất gọn gàng, không thèm quan tâm đến mình, mới yếu ớt oán giận nói: “Tiểu Lộ, ngươi đừng chỉ lo ăn nha.”

Chân Bảo Lộ nhìn dáng vẻ ấy của Tiết Nghi Phương, hiểu được nàng ta đang tức giận gì đó.

Thường ngày cảm tình của Tiết Nghi Dung và Tiết Nghi Phương không tệ, hôm nay Tiết Nghi Dung lại cùng vị Chu biểu tỷ kia ngồi cùng một chỗ, trong nội tâm tiểu nha đầu này khó tránh khỏi khó chịu.

Chân Bảo Lộ nói: “Ngươi không thích vị Chu biểu tỷ này à?”

Tiết Nghi Phương gật gật đầu, nói: “Ừm!” Nàng ta nâng cằm lên, khiến cho khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn vặn thành một nắm, nói, “Từ sau khi Chu biểu tỷ đến, cả ngày nương cứ lẩm bẩm, Chu biểu tỷ có bao nhiêu thông minh, còn thuận lợi thi vào trường nữ học, cứ kêu ta phải theo học tập Chu biểu tỷ một chút…”

Chân Bảo Lộ cười cười. Cảm thụ như vậy, nàng rõ ràng nhất.

Cái này không phải là chính mình đời trước sao.

Nhưng Chân Bảo Quỳnh nghe xong lại nói: “Đích xác Chu cô nương rất xuất sắc, Phu Tử ở thư viện không chỉ một lần tán thưởng qua.”

Tiết Nghi Phương rất bất mãn: “Không phải Quỳnh biểu tỷ xuất sắc sao? Xưa nay tỷ ít khi kiêu căng, người mà muội thật tâm thật ý bội phục là tỷ, nhưng Chu Sính Đình, muội mới không thích…” Nói xong liền khẽ hừ một tiếng, rồi sau đó như nghĩ tới điều gì, mắt to đảo vòng vòng chớp liên tục, ghé cái miệng nhỏ nhắn vào tai Chân Bảo Lộ, “Ta nói cho ngươi nghe một chuyện —- vị Chu biểu tỷ này nha, nàng ta yêu thích đại ca của ta đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.