Bên Chân Bảo Lộ, Tống Như kéo nàng dọc đường chơi đùa mua đồ ăn ngon. Muốn hối lộ lấy lòng nàng như vậy, dĩ nhiên đã rất rõ ràng.
Tuy nói Chân Bảo Lộ không cần Tống Như lấy lòng, cũng sẽ giúp Tống Chấp gặp gỡ tỷ tỷ, nhưng nếu Tống Như nhiệt tình như vậy, nàng cũng vui vẻ tiếp nhận.
Mà nhìn Tống Như tiêu tiền như nước, Chân Bảo Lộ cũng có thể nhìn ra nàng ta ở phủ Trung Dũng Hầu rất được sủng ái. Nhớ tới Tống lão thái thái hiền lành, Chân Bảo Lộ có chút hâm mộ Tống Như. Người của phủ Trung Dũng Hầu đều cực kỳ thân thiện, tỷ tỷ có thể định ra hôn sự này, khó trách có nhiều cô nương hâm mộ như vậy.
Lại thấy tuy Tống Như ăn mặc đơn giản, nhưng xiêm y trang sức đơn giản này, mỗi một cái đều có giá trị không nhỏ. Chân Bảo Lộ rất tinh mắt, đời trước nàng từng trải qua cuộc sống kim tôn ngọc quý, từ nhỏ đến lớn, ăn mặc đều phải tốt nhất, nhưng mãi đến lúc sau phải đi dựa vào, mới hiểu rõ bình thường không biết quý trọng, đến lúc này không còn có được nữa.
Mà Tống Như thấy rằng Chân Bảo Lộ cùng người nàng nghĩ tới hoàn toàn khác nhau, nên lôi kéo Chân Bảo Lộ tới một tiệm trà ngồi xuống, nói: “Lúc trước ta nghe Tú Tâm nói về muội...”
Từ Tú Tâm có thể nói cái gì tốt về nàng chứ?
Chân Bảo Lộ biết Tống Như là người thẳng thắn, cong môi cười, cũng nói thẳng: “Tú Tâm biểu tỷ nói xấu ta không ít đi?”
Tống Như nghe xong cười khách khách, thấy tiểu cô nương nói thẳng như vậy, thật sự thú vị, thật khiến người ta ưu thích.
Ở trong giới quý tộc Hoàng Thành đã lâu vậy, những tiểu cô nương tuổi còn non nớt, vốn nên ngây thơ hồn nhiên, nhưng chính là một đám cất giấu tâm địa gian giảo, nói chuyện quanh co lòng vòng. Tống Như rất không thích cái loại này, nhưng cũng không thể tránh được. Lúc này khó có thể gặp được người như Chân Bảo Lộ, lại càng muốn kết giao cho thật tốt. Vả lại Tống Như cũng biết Từ Tú Tâm cực kỳ thích Nhị ca của mình, tính tình tiểu cô nương không tốt thích nói xấu sau lưng người khác, thật là nói tới thì, cũng là thẳng thắn đấy, cho nên Tống Như không chán ghét Từ Tú Tâm, ngược lại còn có chút thích nàng ta.
Tống Như nháy mắt mấy cái, nói: “Bất quá ta không tin đâu.”
Chân Bảo Lộ ừng ực thoải mái uống trà, đôi mắt cong cong, cười cười với Tống Như, rồi sau đó nhìn thoáng qua tỷ tỷ cùng Tống Chấp ở phía sau.
Tống Như nói: “Muội yên tâm, Nhị ca sẽ che chở cho Bảo Quỳnh.” Thật ra Tống Như cũng biết, Nhị ca của mình nhìn trúng Chân Bảo Quỳnh, mặt dày xin tổ mẫu đi cầu thân cho hắn, hôm nay ra ngoài, còn đã sửa soạn rất lâu, cứ như sợ tiểu cô nương người ta ghét bỏ hắn vậy. Còn không có cưới vào cửa đã xem như bảo bối, đến khi thành thân, ca ca của mình còn không nâng tẩu tẩu ở trong lòng bàn tay sao.
Tống Như lẳng lặng nhìn hai người, cười cười, lúc sau mới sững sờ nói: “Đây không phải là...”
Cái gì đây?
Chân Bảo Lộ cũng quay đầu nhìn theo, thấy Tống Chấp và tỷ tỷ vốn đang đi đến quầy hàng làm tượng nặn bằng bột, lại vừa lúc gặp được người quen, hai người giống như nhìn trúng cùng một tượng người.
Mà người quen như vậy cũng không phải ai khác, chính là biểu ca Từ Thừa Lãng của nàng. Còn có, bên cạnh hắn là... Phúc An huyện chủ Thẩm Trầm Ngư.
Trái lại Chân Bảo Lộ không biết, đời này Thẩm Trầm Ngư và Từ Thừa Lãng quen biết như thế nào, có thể nghĩ ra, hai năm qua nàng bất hòa với Từ Thừa Lãng, đối với chuyện tình của hắn cũng không quan tâm, đương nhiên không biết hai người bọn họ là làm sao quen biết.
Chân Bảo Lộ lẳng lặng nhíu mi. Đối với chuyện tình của Từ Thừa Lãng nàng không mấy hứng thú. Thầm nghĩ dù sao hai người bọn họ muốn thành thân, hiện giờ thừa dịp tiết thượng tị đi ra gặp gỡ, cũng không có gì đáng ngại.
Chân Bảo Lộ tiếp tục uống trà, nhưng Từ Thừa Lãng đã nhìn thấy nàng, bước chân ung dung, tác phong nhanh nhẹn, đi thẳng tới bên này.
Hôm nay Từ Thừa Lãng mặc một thân cẩm bào màu thanh trúc, đầu đội mũ bạch ngọc, khiến cho dáng người cao hơn, trái lại trông càng tuấn lãng.
Tống Như chậm rãi đứng dậy, bởi vì quan hệ của Từ Thừa Lãng và Tống Chấp không tệ, cho nên Tống Như cũng đã gặp mặt Từ Thừa Lãng vài lần, lập tức khách khí nói: “Tống công tử.”
Từ Thừa Lãng vẫn như trước tuấn dật nho nhã, khuôn mặt bạch ngọc hàm chứa ý cười nhợt nhạt, khiến người cảm thấy như gió xuân ấm áp, cực kì thân thiết. Hắn chào hỏi cùng Tống Như, lúc này mới cúi đầu nhìn Tiểu Biểu Muội trắng trẻo mũm mĩm đeo khóa trường mệnh chải búi tóc hoa bao ngồi trên ghế con, ôn hòa nói: “Lộ biểu muội.”
Lúc này, đương nhiên Chân Bảo Lộ không thể vờ như không biết, chào hỏi với hắn: “Từ biểu ca.”
Lúc Chân Bảo Lộ sinh bệnh, Từ Thừa Lãng cũng có đến thăm nàng, chỉ là lúc đó nàng mơ mơ màng màng, chỉ biết hắn có tới mà thôi. Từ Thừa Lãng quan tâm nàng, trong lòng nàng rõ ràng, nhưng ai kêu trong lòng nàng phân rõ giới hạn với hắn.
Từ Thừa Lãng và Thẩm Trầm Ngư không giống Tống Chấp và Chân Bảo Quỳnh đã đính hôn sự, tự nhiên không có khả năng đơn độc đi ra ngoài, đó là mượn tên tuổi của muội muội bảo hộ, mới đi theo tới hội chùa.
Mẫu thân của Từ Thừa Lãng là Trang thị rất hài lòng thân phận của Thẩm Trầm Ngư, còn thấy nàng ta xinh đẹp hiển nhiên rất thích, thanh danh ở trường nữ học cũng không tệ, quan trọng hơn là ---- Trang thị biết vị Phúc An huyện chủ này có ý với nhi tử của bà. Bởi vậy, Trang thị rất tình nguyện tác hợp cho bọn họ.
Mà Thẩm Trầm Ngư thân là huyện chủ, sao không biết tâm tư của Trang thị? Nhưng nàng quả thật thích Từ Thừa Lãng, nên theo ý Trang thị, trước cùng Từ Cẩm Tâm và Từ Tú Tâm tạo mối quan hệ. Nói tới thì, Thẩm Trầm Ngư là người cao ngạo, từ trong đáy lòng không thích bộ dạng vênh váo tự đắc của Từ Tú Tâm.
Còn như Từ Tú Tâm, nàng ta vốn cũng không thích Chân Bảo Lộ, hiện giờ Chân Bảo Quỳnh lại đoạt đi Tống ca ca mà nàng ta thích nhất, nên càng hết sức căm ghét hai tỷ muội này. Hiện nay thấy Chân Bảo Lộ, khuôn mặt xinh đẹp lớn cỡ bàn tay thoáng suy sụp, thật ra nửa phần sắc mặt tốt đều không có.
Tống Như nhìn Thẩm Trầm Ngư, trái lại quy củ hành lễ. Mặc dù Chân Bảo Lộ không tình nguyện, suy cho cùng thân phận khác nhau cũng nhu thuận hành lễ theo.
Thẩm Trầm Ngư cử chỉ phóng khoáng, nói với Tống Như: “Tống cô nương không cần phải khách khí.” Rồi sau đó nhìn về phía Chân Bảo Lộ, thân thiết nói, “Chân Lục cô nương đã khỏe rồi sao? Lúc trước ta nghe nói Chân Lục cô nương ngã bệnh, còn nghĩ, nếu nghiêm trọng, thì để mẫu thân của ta nghĩ cách thỉnh ngự y khám cho ngươi.”
Trong lòng Chân Bảo Lộ than thở: Quan hệ của bọn họ tốt như vậy từ khi nào rồi hả?
Bất quá, nhìn bộ dáng Thẩm Trầm Ngư hiền lành rộng lượng, đứng trước mặt Từ Thừa Lãng, bộ dáng hơi giống với đời trước.
Trước người ta mỉm cười rộng lượng nói với nàng: “Ngươi là biểu muội của Thừa Lãng, ngày sau cũng là biểu muội của ta, nếu có cái gì khó khăn, cứ việc tìm ta, ta nhất định sẽ giúp cho ngươi.”
Sau người ta lại tìm mọi cách trào phúng nàng: “Chân Bảo Lộ, ta và Thừa Lãng sắp thành thân rồi, nếu để ta nhìn thấy ngươi quấn lấy hắn nữa, đừng trách ta không khách khí... Ngươi không nghĩ cho chính mình, cũng nên thay đệ đệ của ngươi suy xét cân nhắc.” Nhưng từ lúc Từ Thừa Lãng quyết định cưới Thẩm Trầm Ngư, nàng đã không cần hắn nữa, dứt khoát phân ra.
Khi đó nàng chỉ cảm thấy Thẩm Trầm Ngư dối trá, không hỗ là người cữu mẫu Trang thị nhìn trúng, hai người mẹ chồng nàng dâu cùng một đức hạnh.
Nhưng hôm nay, tâm tình của nàng bình tĩnh rất nhiều, cũng không phải là tiểu cô nương không biết trời cao đất rộng trước kia.
Chân Bảo Lộ nghiêng đầu, một đôi mắt to ngây thơ hồn nhiên, mỉm cười nói: “Cảm ơn huyện chủ. Hôm nay Từ biểu ca cùng huyện chủ đi ra xem hội chùa à? Từ biểu ca đối với huyện chủ thật tốt.”
Nói thật, Thẩm Trầm Ngư nghe Từ Tú Tâm nói không ít chuyện, biết Chân Bảo Lộ thích quấn lấy Từ Thừa Lãng nhất, nên đối với nàng ta không có ấn tượng gì, nhưng tiểu cô nương tươi cười xinh đẹp ngọt ngào, giọng điệu thành thật, giống như Từ Thừa Lãng thật sự đối với nàng rất tốt vậy.
Thẩm Trầm Ngư cực kì hưởng thụ, cánh môi đỏ sẫm mấp máy, mặt mày nhiễm ý cười, cảm thấy tiểu cô nương như vậy đích xác có ánh mắt. Nàng nghiêng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua Từ Thừa Lãng, gương mặt hơi hơi nóng lên, lúc này mới ý tứ giải thích nói: “Nào có? Từ công tử chỉ là đưa Tú Tâm đi thôi.”
Từ Tú Tâm vểnh miệng nhỏ rất bất mãn. Nhìn Tống Như và Thẩm Trầm Ngư, mấy người này, quan hệ vốn cùng nàng rất tốt, nàng cũng nói qua với bọn họ tính tình được nuông chiều của Chân Bảo Lộ, trong lòng cứ nghĩ hai người bọn họ đều sẽ chán ghét Chân Bảo Lộ giống nàng, nhưng hiện nay sao bọn họ đều đối với Chân Bảo Lộ tốt như vậy, tươi cười dịu dàng, tựa như đều cực kỳ thích nàng ta.
Lại nhìn xem cử chỉ vô cùng thân thiết của Tống Chấp và Chân Bảo Quỳnh cách đó không xa, trong lòng Từ Tú Tâm vô cùng ủy khuất. Chưa đợi nàng lớn lên, Tống ca ca đã đính thân với Chân Bảo Quỳnh rồi.
Từ Tú Tâm vội vàng thân thiết kéo tay Thẩm Trầm Ngư, giọng điệu ngọt ngào: “Thẩm tỷ tỷ, chúng ta qua bên kia xem một chút đi.”
Thẩm Trầm Ngư vô cùng không thích bộ dạng nhiệt tình dính người này của Từ Tú Tâm, nhưng vì nàng là muội muội ruột của Từ Thừa Lãng, đành phải mỉm cười gật đầu.
Trái lại là Từ Thừa Lãng, không vội vả theo sau. Thiếu niên vốn mỉm cười, lúc này sắc mặt có chút khó coi, lẳng lặng nói với Chân Bảo Lộ: “Hôm nay đích thật là ta đưa Tú Tâm đi ra.” Kỳ thật Từ Thừa Lãng cũng không biết vì sao mình phải giải thích, chỉ là hắn không thích nhìn bộ dáng không chút để ý này của nàng. Nhớ ngày trước, Tiểu Biểu Muội rõ ràng cực kỳ dính mình.
Lòng Chân Bảo Lộ bỗng nhiên run rẩy, sau đó trầm thấp “Ồ” một tiếng.
Nàng thấy Từ Thừa Lãng còn chưa đi, liền ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hắn: “Là cữu mẫu để Từ biểu ca đưa Tú Tâm biểu tỷ đi ra ngoài hả?”
Ánh mắt Từ Thừa Lãng ngưng trọng, mới nói: “Ừm.”
Chân Bảo Lộ cười cười. Nàng biết. Mà nàng cũng hiểu vị Từ biểu ca này, hắn thông minh như vậy, làm sao có thể không đoán được ý tứ của cữu mẫu, cữu mẫu hi vọng hắn và Thẩm Trầm Ngư tiếp xúc nhiều hơn, cho nên mới để hắn đưa Từ Tú Tâm đi ra ngoài. Hắn biết rõ rành ý tứ của mẫu thân mình, biết hôm nay đi ra sẽ gặp Thẩm Trầm Ngư, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi. Nói đi nói lại, hắn muốn làm một nhi tử có hiếu. Đích xác là hắn cũng không có sai.
Chờ Từ Thừa Lãng đi qua, Tống Như mới lôi kéo Chân Bảo Lộ nhỏ giọng nói: “Nghe nói trước kia muội cùng Từ công tử quan hệ rất tốt, giống như huynh muội ruột vậy.”
Chân Bảo Lộ nhìn về phía Tống Như, thẳng thắn vô tư giải thích nói: “Đều là chuyện trước đây rồi.”
Tống Như “xì” cười, giơ tay bóp hai má non mềm mũm mĩm của Chân Bảo Lộ nói: “Tiểu Lộ, sao mà muội đáng yêu như thế.” Nói cứ như đã trưởng thành rồi vậy.
Bên này Từ Tú Tâm lôi kéo Thẩm Trầm Ngư rời khỏi, đi xa một chút, rồi thấp giọng nói với Thẩm Trầm Ngư: “Nhất định là Lộ biểu muội kiêng kị thân phận của Thẩm tỷ tỷ, mới khách khí với tỷ như vậy. Nếu hôm nay chỉ có một mình ta, khẳng định nàng sẽ mặt dày dán lấy đại ca của ta.”
Vốn là Từ Tú Tâm cực kỳ thích Tống Như, nhưng hôm nay thấy Tống Như cùng Chân Bảo Lộ quan hệ tốt như vậy, trong lòng phi thường không thoải mái. Cho nên nàng biết rõ, hai năm qua Chân Bảo Lộ đã cùng đại ca của nàng xa lạ rất nhiều, nên lời nói trái lương tâm, chính là sợ Thẩm Trầm Ngư cũng trở thành bạn tốt với Chân Bảo Lộ.
Thẩm Trầm Ngư thông minh, sao không biết tâm tư của Từ Tú Tâm? Tuy tiểu cô nương thích nói xấu người khác, rất thích ai hay không thích ai cũng đều viết hết lên mặt. Thẩm Trầm Ngư không thích cùng loại ngu xuẩn này làm bằng hữu, ai bảo nàng có một đại ca xuất sắc như thế.
Sợ Thẩm Trầm Ngư không tin, Từ Tú Tâm lại nói: “Hai tỷ muội các nàng tính tình giống nhau... Nương đã đáp ứng ta, chờ ta lớn lên sẽ để ta gả cho Tống ca ca.” Nói đến như vậy, Từ Tú Tâm thương tâm không thôi.
Thẩm Trầm Ngư cười cười. Thầm nghĩ Tống Chấp cũng là Quý công tử có tiếng, làm sao xem trọng Từ Tú Tâm ngu xuẩn này? Mà Chân Bảo Quỳnh, thường ngày chỉ biết học hành, ở trường nữ học rất được Phu Tử tán thưởng, nhân duyên cũng vô cùng tốt, khí chất băng thanh ngọc khiết tươi mát, không ngờ còn nhỏ tuổi đã khiến Tống Nhị công tử say mê xoay tròn rồi.
Thẩm Trầm Ngư thấp giọng an ủi vài câu.
Lúc này Từ Tú Tâm mới dễ chịu hơn, quay đầu lại thấy Tống Như cùng Chân Bảo Lộ ở phía trước quầy hàng ném vòng, cũng thấy yêu thích, liền lôi kéo Thẩm Trầm Ngư nói: “Thẩm tỷ tỷ, chúng ta cũng đi đi, ca ca ta chơi cái này lợi hại lắm.”
Thẩm Trầm Ngư mỉm cười, nhìn thoáng qua Từ Thừa Lãng đi theo sau lưng, trong lòng cũng vui vẻ cùng nàng ta đi qua đó.
Từ Tú Tâm biết Thẩm Trầm Ngư đứng về phía mình, lập tức có thêm sức mạnh, nhìn thấy Chân Bảo Lộ và Tống Như đang ném vòng, cực kì khiêu khích đứng ở bên cạnh nàng, nói với Từ Thừa Lãng: “Ca ca, giúp ta và Thẩm tỷ tỷ ném một cái nha.”
Trước kia Từ Thừa Lãng cũng đưa bọn muội muội đi ra ngoài dạo chơi, khi đó còn có Chân Bảo Lộ. Cái gì Từ Thừa Lãng cũng xuất sắc, thứ đồ chơi nho nhỏ này hiển nhiên cũng không làm khó được hắn.
Trên mặt đất bày nhiều loại tượng gỗ gấu bông, còn có một chút tượng người bằng gốm sứ, mọi người đứng ở bên ngoài vòng dây đỏ, không thể nào vượt qua. Gần một chút là đồ chơi nhỏ rẻ tiền, càng xa càng khó ném là đồ tinh xảo mắc tiền. Mà ở xa nhất là một tượng em bé bằng gỗ béo ụt ịt, màu sắc tươi đẹp cực kì tinh xảo.
Những thứ vật nhỏ này đều dùng vòng sắt để ném, hai văn tiền một cái vòng sắt.
Chân Bảo Lộ và Tống Như mỗi người mua mười cái. Trước mắt Tống Như đang ném, thế nhưng nàng ném cả bảy lần đều không trúng, chỉ có một lần đánh bừa ném tới gần chỗ con rối nhỏ.
Từ Tú Tâm cầm mười cái vòng sắt, cũng ném vài lần, có điều ném trúng so với Tống Như còn không bằng, không có cái nào trúng. Từ Tú Tâm vểnh môi, đem cái vòng sắt cuối cùng đưa cho Từ Thừa Lãng, nàng ta nói: “Đại ca, muội muốn cái tuốt bên trong kia.”
Từ Thừa Lãng nhận lấy vòng sắt trong tay muội muội, nhìn thoáng qua Chân Bảo Lộ bên cạnh.
Hiện giờ Tống Như đã ném xong rồi, đang đến phiên Chân Bảo Lộ ném.
Giọng điệu Từ Thừa Lãng rõ ràng nói: “Lộ biểu muội ném trước đi.”
Chân Bảo Lộ lắc đầu, khách khí nói: “Không sao, dù gì Từ biểu ca chỉ còn một cái, ngươi ném trước đi.”
Từ Thừa Lãng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua tượng bú bê bằng gỗ màu sắc rực rỡ ở sâu bên trong. Tượng gỗ này không chỉ ở chỗ xa nhất, mà bên cạnh còn có nhiều trở ngại, muốn ném trúng xác thực rất khó. Nhưng đối với Từ Thừa Lãng mà nói, cũng chỉ là một việc cỏn con. Chỉ là... sao hắn không biết, đây là loại đồ chơi nhỏ mà Chân Bảo Lộ thích nhất.
Từ Thừa Lãng nghiêng đầu, thấy vẻ mặt thành thật của tiểu cô nương bên cạnh, giơ tay, tùy tiện ném đi.
Không ném trúng.
Gương mặt của Từ Tú Tâm bên cạnh lập tức suy sụp, lôi kéo ống tay áo của Từ Thừa Lãng nhỏ giọng nói: “Đại ca...” Giọng điệu có chút nén giận, giống như trách hắn không có tận lực.
Từ Thừa Lãng giơ tay sờ đầu Từ Tú Tâm, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, nói: “Cũng không phải lúc nào ta đều có thể ném trúng.”
Mới không phải á. Trong lòng Từ Tú Tâm nén giận, biết đại ca nhất định là nhường cho Chân Bảo Lộ, lập tức thở phì phò nói: “Ta lại đi mua mười cái.”
Từ Thừa Lãng liền giữ chặt nàng ta: “Tú Tâm.” Giọng điệu rất có uy nghiêm của huynh trưởng.
Lúc này Từ Tú Tâm không đi nữa, chỉ có vểnh môi đứng tại chỗ, nhìn xem Chân Bảo Lộ có ném trúng hay không.
Trong lòng Chân Bảo Lộ cũng biết rõ, Từ Thừa Lãng là cố ý nhường cho nàng. Bất quá, đúng là nàng rất thích cái tượng gỗ đó.
Chỉ là Chân Bảo Lộ cũng không ném trúng được, chuyên tâm ném vào tận cùng bên trong chính là cái tượng gỗ nhỏ kia, ném tám cái, tám cái cũng không trúng.
Từ Tú Tâm đứng ở một bên thấy Chân Bảo Lộ cũng giống mình, trong lòng liền thấy thoải mái cong cong môi.
Ném ra cái thứ chín, khó khăn lắm mới đụng tới một bên tượng gỗ nhỏ, mà lại bị bắn đi ra.
Từ Tú Tâm đã bắt đầu nở nụ cười: “Lộ biểu muội thật sự là ném chính xác nha.” Nói xong lôi kéo Thẩm Trầm Ngư đứng bên cạnh nói, “Tỷ xem nàng ta...”
Chân Bảo Lộ không thèm để ý tới Từ Tú Tâm, lẳng lặng cúi đầu nhìn cái vòng sắt cuối cùng trong tay, nghĩ nếu ném mà không trúng, nàng sẽ không cần nữa.
Từ Thừa Lãng thấy thế, liền đi qua nói: “Lộ biểu muội, nếu không...”
“Tiểu Lộ.”
Chân Bảo Lộ nghe thấy có người gọi nàng, không có nghe rõ Từ Thừa Lãng nói, nên xoay đầu qua nhìn. Nàng thấy một thiếu niên tuấn mỹ, mắt to sáng lên, mặt mày lập tức hớn hở, kinh hỉ nói: “Đại Biểu Ca.”
Tiết Nhượng khẽ vuốt cằm, nhàn nhạt nhìn lướt qua Từ Thừa Lãng, lại thấy nàng cầm vòng sắt trong tay, liền đứng ở sau lưng nàng, hắn cực kì tự nhiên nhẹ nhàng nắm tay nàng.
“Ta giúp muội.”
Nghe được thanh âm trầm thấp êm dịu bên tai, Chân Bảo Lộ hơi hơi ngẩn ra.
Chân Bảo Lộ từng chứng kiến bộ dáng Tiết Nhượng ném thẻ vào bình rượu, loại chuyện này đối với hắn mà nói, đó là gáo vàng múc nước giếng bùn rồi. Chân Bảo Lộ vội vàng đáp ứng. Cũng không vội vả hỏi vì sao hắn lại xuất hiện tại nơi này, chỉ có ngoan ngoãn đứng tại chỗ, mặc kệ để người sau lưng nắm tay phải của nàng, vừa nhấc lên, sau đó đem vòng sắt trong tay ném ra ngoài.
Không nghiêng không lệch, vừa vặn vững vững vàng vàng ném trúng vào tượng gỗ nhỏ kia.
Chân Bảo Lộ vô cùng vui vẻ.
Theo chủ quầy nói tượng gỗ nhỏ này, làm theo kiểu tây dương, kêu là búp bê may mắn, mở tượng gỗ nhỏ ra, bên trong còn có một tượng nữa, chỉ là nhỏ hơn cái bên ngoài, mà mở cái nhỏ này ra, bên trong lại xuất hiện thêm một cái. Tượng gỗ nhỏ này được làm vô cùng tinh xảo, tổng cộng có chín tầng, Chân Bảo Lộ lần đầu nhìn thấy thứ đồ chơi tinh xảo như vậy.
Lại nói Từ Tú Tâm nhìn thấy, không ngừng hâm mộ, liền đi theo hỏi chủ quầy, kết quả chủ quầy nói chỉ có một cái mà thôi, khiến cho Từ Tú Tâm tức giận đến hỏng.
Từ Tú Tâm giận dữ mắng to chủ quầy một trận, lúc này mới theo Thẩm Trầm Ngư và Từ Thừa Lãng rời đi.
Thẩm Trầm Ngư cũng thấy bẽ mặt, thấy sắc mặt lạnh nhạt của Từ Thừa Lãng, vẫn ôn hòa an ủi Từ Tú Tâm, nói: “Cái đồ vật này ta ở trong cung đã từng thấy qua, nếu Tú Tâm thích, lần tới ta tiến cung, xin hoàng thượng một cái.”
Từ Tú Tâm thích tượng gỗ may may này là một chuyện, càng tức khi cái gì đó mà mình thích rơi vào trong tay Chân Bảo Lộ. Nàng tức giận nói: “Tiết Nhượng cũng thật chán ghét.”
Thẩm Trầm Ngư nhăn mày lại, nghĩ đến thiếu niên khí chất kiêu ngạo mới vừa rồi, tim cũng đập loạn.
Nàng nhìn Từ Thừa Lãng, lại nghĩ lúc này trái lại cảm thấy vị Tiết Đại công tử so với Tiết Nhượng ổn trọng nội liễm kia kém hơn rất nhiều.
Thẩm Trầm Ngư lẳng lặng nhớ lại. Rõ ràng nàng tới phủ An Quốc Công mấy lần, sao chưa từng thấy vị Đại công tử này của phủ An Quốc Công đâu chứ? Bất quá nghĩ đến có thể Tiết Nhượng là người không được coi trọng, mà Từ Thừa Lãng từ nhỏ đã xuất chúng nổi bật, thanh danh tại Hoàng Thành cũng vô cùng tốt, do dự lắc lư trong lòng lập tức dần dần vững vàng lên.
.
Lúc trở về, Tống Chấp thấy Tiết Nhượng ở đây, như vậy chuyện tốt được đưa hai vị Chân cô nương, tự nhiên không tới phiên hắn rồi. Trong lòng Tống Chấp oán trách bạn tốt của mình, nhưng nghĩ hôm nay được dắt tay cùng cô nương mình thích, nói rất nhiều chuyện, cũng đã thỏa mãn, trước khi đi còn dặn dò Tiết Nhượng: “Vậy thì làm phiền ngươi.”
Tiết Nhượng thấy người bạn thân này rạng rỡ, liền thản nhiên nói: “Trái lại phiền toái Tống huynh hôm nay chiếu cố hai vị biểu muội của ta.”
Nghe xem, cái này gọi là nói cái gì vậy? Ngày sau hắn là con rể của phủ An Quốc Công, hắn mới đúng là người một nhà. Trong lòng Tống Chấp bất mãn, nhưng không tiện nói gì, giơ tay vỗ vỗ bả vai của Tiết Nhượng, rồi cùng muội muội trở về.
Chân Bảo Lộ được tượng búp bê bằng gỗ, xem nó như trân bảo, lại vén mành xe ngựa lên nhìn nhìn, thấy Đại Biểu Ca phía ngoài, mặt mày tràn đầy ý cười. Chân Bảo Lộ quay đầu nhìn tỷ tỷ, cười hì hì hỏi: “Hôm nay tỷ tỷ có vui vẻ không?”
Mặc dù Chân Bảo Quỳnh thẹn thùng, nhưng trong lòng quả thực cũng vui vẻ đấy, chỉ là nàng xấu hổ không trả lời, mà giơ tay nhéo mặt muội muội.
Chân Bảo Lộ cũng đưa tay thọt eo của tỷ tỷ.
Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, nghe tiếng cười thanh thúy êm tai trong xe ngựa, khóe miệng không tự giác cong lên.
Đến khi xuống xe ngựa, Chân Bảo Lộ thấy Tiết Nhượng tới đỡ mình, cũng vui vẻ tiếp nhận, lúc để tay mình vào lòng bàn tay của hắn, mặt đối mặt nhìn hắn nói: “Đại Biểu Ca muốn vào ngồi một chút không?”
Tiết Nhượng nhìn ánh mắt nàng, sau một lúc lâu mới rời đi, giọng điệu trầm thấp nói: “Không cần, ngày khác ta trở lại.”
Bất quá Chân Bảo Lộ chỉ là khách khí, nghe xong thì gật đầu, sau đó vén váy, đi theo tỷ tỷ vào phủ.
Tiết Nhượng đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn, đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của hai người, mới xoay mình lên ngựa, nghênh ngang rời đi.
Còn Chân Bảo Lộ theo Chân Bảo Quỳnh đi tới Thọ Ân Đường của lão thái thái, thuận đường xem hai đệ đệ béo mập, rồi sau đó lại đi Nghi An Cư thăm phụ thân. Nào biết khi đi vào, thì thấy không khí bên trong ngưng trọng.
Trước mặt lão thái thái có một người đang quỳ thẳng.
Thấy lão thái thái run rẩy chỉ vào người quỳ trên đất, sắc mặt tái xanh, cực kì tức giận nói: “Nghịch tử, ta không có con trai như ngươi vậy!”
Chân Bảo Lộ bị dọa giật mình, nàng chưa từng thấy bộ dáng tức giận như vậy của lão thái thái.
Qua một lát sau, Chân Bảo Lộ lại sửng sốt.
---- người quỳ gối trước mặt lão thái thái, là Nhị thúc của nàng