Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 90: Chương 90




Chân Bảo Lộ không dám nâng mắt lên, chỉ nghe tiếng bước chân của nam nhân từ xa tới gần.

Không có động tĩnh gì nữa, nàng mới thoáng giương mắt lên, nhìn thấy vóc người cao lớn đứng ở trước mặt.

Có vẻ hắn đã uống không ít rượu, gương mặt hơi hơi ửng hồng, mặt mày nhiễm cười, bộ dáng so với thường ngày dễ thân hơn nhiều. Rõ ràng đã rất quen thuộc, nhưng lúc này nàng lại có chút thận trọng.

Chân Bảo Lộ nhỏ giọng hỏi: “Chàng trở về rồi?”

Đôi mắt đen thâm trầm của nam nhân nhìn chằm chằm nàng, cổ họng khẽ động, khàn khàn “Ừ” một tiếng. Rồi sau đó cúi người muốn hôn nàng.

Bọn nha hoàn trong phòng vốn đang chuẩn bị hầu hạ Đại công tử tắm rửa, hiện giờ thấy cảnh tượng như vậy, mọi người liền thức thời lui ra.

Chân Bảo Lộ còn muốn hai người có thể trò chuyện một chút, thì không ngờ Tiết Nhượng vừa tiến đến đã bao phủ cả người mình.

Nàng bất ngờ không kịp chống đỡ, ngửa người về phía sau, ngã xuống đệm giường mềm mại, sau đó là một loạt nụ hôn như mưa rền gió dữ dồn dập rơi xuống. Trên thân hắn mang theo mùi rượu, Chân Bảo Lộ bị môi lưỡi của hắn quấy đến thở không nổi, chỗ mềm mại thì bị đè ép khó chịu, liền đưa tay, đặt lên ngực hắn nhẹ nhàng đẩy một chút.

Không nghĩ sau khi đột nhiên ngừng lại, nam nhân phản ứng đặc biệt nhanh nhẹn, lập tức cầm hai tay nàng giam trên đỉnh đầu, tiếp tục hôn.

Chân Bảo Lộ hơi ngước mặt, bị hôn đến có chút không thở nổi. Đến khi hắn buông lỏng ra, hai mắt đẫm lệ mịt mờ nhìn hắn.

Cả người Tiết Nhượng nóng bỏng, mùi rượu tràn đầy. Hắn nhìn vào mắt nàng, hô hấp thoáng dồn dập, hơi hơi bình phục tâm tình, mới hôn nhẹ môi nàng, hỏi: “Có đói bụng không?”

Chân Bảo Lộ bị hắn đè không thể động đậy, mà thân thể của hắn lại cứng rắn, tựa như một khối đá lớn. Kỳ thật nàng không hề đói, nhưng nhìn bộ dạng tư thế này của hắn, thì nuốt nước miếng một cái, nói: “Có một chút.”

Lúc này Tiết Nhượng mới đứng dậy, cánh tay rắn chắc ôm bờ eo của nàng, đỡ nàng lên. Chỉ là búi tóc của nàng hơi bị rối, trâm cài trên tóc bởi vì động tác mới vừa rồi mà rơi xuống, khiến một đầu tóc đen xõa bung ra, da trắng như tuyết môi đỏ mọng, đẹp không sao tả xiết.

Bàn tay Tiết Nhượng vẫn ôm eo của nàng, lòng bàn tay nóng bỏng xuyên thấu qua tẩm y mỏng manh, cảm nhận được sự trơn bóng mịn màng. Hắn hôn nhẹ mặt nàng, lúc này mới đứng dậy gọi Hương Hàn ở ngoài chuẩn bị đồ ăn, bản thân thì xoay người đi phòng tắm tắm rửa.

Chân Bảo Lộ thở phào một hơi, giơ tay sờ sờ gương mặt nóng bỏng của mình, rồi kêu Hương Đào sửa sang lại búi tóc cho mình.

Lúc Tiết Nhượng tắm xong đi ra, vừa lúc Hương Hàn bưng cháo hạt sen táo đỏ tiến vào.

Chân Bảo Lộ ngó hắn một cái, không nói gì.

Khuôn mặt Tiết Nhượng trong veo mà lạnh lùng, thản nhiên nói: “Ra ngoài.”

Lời này chính là nói với tất cả nha hoàn trong phòng.

Hương Hàn Hương Đào hành lễ liền lui xuống, Tiết Nhượng bưng cháo hạt sen trên bàn, dùng thìa múc một muỗng, thổi thổi, thử thử nhiệt độ, lúc này mới đưa đến bên miệng Chân Bảo Lộ. Chân Bảo Lộ vốn là không đói bụng, nhưng thấy Tiết Nhượng chu đáo, cũng mỉm cười, nể tình há miệng ăn. Cháo hạt sen ngọt ngào mềm mại, ngụ ý sớm sinh quý tử.

Chân Bảo Lộ ăn chừng hơn nửa chén, mới không ăn nổi nữa.

Tiết Nhượng đặt chén sứ xuống, lấy khăn lau miệng cho nàng, hỏi: “Ăn no rồi hả?”

Chân Bảo Lộ đang muốn trả lời, đối diện với ánh mắt đen kịt của Tiết Nhượng, cảm thấy hơi doạ người, khe khẽ nói: “Ăn no, ăn no rồi…” Nàng còn chưa nói xong đã thấy cả người bị ôm lên.

Theo bản năng nàng kêu một tiếng, ôm lấy cổ của hắn, gương mặt áp vào da thịt chỗ ngực lộ ra khỏi áo của hắn, ấm áp nóng bỏng.

Để mặc hắn ôm nàng lên giường, sau đó rèm che buông xuống. Bên trong giường nhỏ hẹp, tạo nên một khoảng không gian riêng biệt.

Tiết Nhượng ôm thê tử trong lòng, ngăn cách bới y phục mỏng manh, hương thơm trên thân thể mềm mại sớm đã khiến hắn nhiệt huyết sôi trào. Hắn ôm nàng vào ngực mình, đầu gối lên cánh tay hắn…, giọng nói khàn khàn gọi: “Tiểu Lộ…”

Hắn tới sát hơn, hôn mái tóc đen của nàng, môi mỏng cọ lên gò má nàng.

Chân Bảo Lộ bị hắn gọi đến mềm cả người, đánh bạo nắm lấy cái tay không yên kia của hắn, mắt to long lanh ngập nước nhìn hắn, thở dốc nói: “Đại Biểu Ca, chúng ta nói chuyện trước không được sao?” Tim nàng đập thình thịch, còn chưa thích ứng nhanh như vậy.

Nào biết Tiết Nhượng xoay người, phủ trên người nàng, chóp mũi đối chóp mũi, hơi thở nóng bỏng phất lên mặt nàng, hai mắt nhìn nàng sâu sắc: “Hiện tại ta chỉ muốn làm chuyện này với nàng…”

Người này…

Hai gò má Chân Bảo Lộ nóng rực, đối với da mặt dầy của hắn đành hoàn toàn chịu thua, tùy hắn càn quấy thôi.

Mặc dù bên trong giường mờ tốt, nàng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng nhắm mắt lại, cảm giác được nụ hôn của hắn dọc theo chân mày của nàng, gương mặt, khóe môi, một đường đi xuống…

Hắn bỗng nhiên ngừng lại.

Nàng mở to mắt nhìn hắn, hắn cầm hai tay nàng, đặt lên vạt áo của hắn, nói: “Cởi áo ra cho ta.”

Chân Bảo Lộ run rẩy mà làm, khẽ cắn môi cỡi tẩm y của hắn ra.

Thân thể của hắn tinh tráng khoẻ mạnh, quả thật cứng rắn, từng múi bụng ngay ngắn chỉnh tề tựa như khối đậu hủ, so với nàng nhìn thấy mấy năm trước còn khá hơn.

Nàng hít sâu một hơi. Nàng biết sau đó phải làm cái gì, cũng hiểu được lần đầu sẽ có chút khó chịu. Nhưng tóm lại là phải trải qua.



Thời điểm thân mật khăng khít, hắn hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nước mắt mịt mờ, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng tiểu cô nương tươi cười xinh đẹp ở đời trước, dựa sát vào biểu ca thanh mai trúc mã của nàng vô cùng thân thiết.

Lúc này Tiết Nhượng không còn ôn nhu thương tiếc như trước, động tác thô bạo, nói giọng khàn khàn: “Tiểu Lộ.”

Hắm dưa tay bế cả người yếu đuối vô lực của nàng lên, dùng lực ôm chặt.

“Tiểu Lộ, nàng nhìn ta.”

Gương mặt nàng ửng hồng, đôi mắt ngập nước nhẹ nhàng, từ từ ngước nhìn hắn.

Một tay hắn nâng thân thể của nàng, một tay nắm cằm của nàng, thoáng nâng lên, ánh mắt sâu lắng thâm trầm nhìn nàng, hỏi: “Tiểu Lộ, ta là ai?”

Nàng giật mình, cả người mềm yếu vô lực, khe khẽ đáp “… Đại Biểu Ca.”

Lúc này hắn mới vừa lòng, hôn nhẹ lên môi nàng.

Chân Bảo Lộ tuyệt đối không nghĩ tới, xưa nay Tiết Nhượng dịu dàng, thế nhưng thô bạo như thế. Sau đó Chân Bảo Lộ rụt cả người lại, vẫn không nhúc nhích, trong lòng có chút buồn bực.

Tiết Nhượng ôm thân thể mềm mại thơm mềm lên, ngửi được mùi hương trên mái tóc nàng, môi mỏng hôn từng cái từng cái lên gương mặt nàng, giọng điệu đã hết dục niệm: “Ta ôm nàng đi tắm.”

Nàng không còn khí lực, trầm thấp “Ừ” một tiếng.

Hương Hàn Hương Đào gác đêm ở bên ngoài, lẳng lặng đứng ở cửa, nghe động tĩnh bên trong, mặt mày nóng rực đỏ hồng. Tiếng giường kêu két két, cả một canh giờ, mà còn chưa ngừng nghỉ. Lại nghe tiếng khóc thút tha thút thít của tiểu thư nhà nàng, thanh âm kia tuy rất đáng thương, mà lại xinh đẹp như nước, nghe được khiến lòng người yếu mềm.

Rốt cục nghe được bên trong yên tĩnh, muốn lấy nước, hai nha hoàn mới đi vào hầu hạ.

Liền thấy Đại công tử tuấn mỹ vô song kia một đầu tóc đen như mực, trên người tùy ý khoác tẩm y màu trắng, trực tiếp ôm người trong lòng vào phòng tắm.

Hương Hàn Hương Đào vội vàng tiến lên đổi đệm giường.

Vén lên màn đỏ thẫm, thấy nệm giường nhàu nát không thể tả, xấu hổ đến gương mặt như bị phỏng. Thầm nghĩ: Trách không được tiểu thư nhà nàng cả hơi sức xuống giường cũng không có.

Chính đang thay xong đệm giường chuẩn bị hầu hạ hai chủ tử thay quần áo, liền nghe tiếng nước bên trong ào ào, lại là một trận xao động.

Hai nha hoàn nhìn nhau, ngầm hiểu, vội vàng lui ra ngoài.

Lại bị làm một lần trong thùng tắm, lúc này Chân Bảo Lộ quả thật nửa phần sức lực đều không có. Tùy ý Tiết Nhượng lau khô cả người cho nàng, thay tẩm y xong ôm lên giường.

Chân Bảo Lộ vô cùng buồn ngủ, đã sớm ngủ say. Mà nam nhân bên cạnh, một đôi mắt đen khát khao tình ý lẳng lặng nhìn nàng, bàn tay to nhè nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ của nàng, từng cái từng cái.

Hắn hôn hôn cái trán của nàng, khe khẽ nói: “Hai đời rồi, Tiểu Lộ…” Gắt gao ôm nàng vào lòng, cũng không nỡ buông ra.

Đêm tân hôn này, Chân Bảo Lộ không hề ngủ được thoải mái. Lại thêm, người nam nhân bên người này, cả đêm tinh thần phấn khích, từ đầu là không hề ngủ. Hai lần trên giường và một lần ở phòng tắm, hắn rõ ràng là dốc hết mình, nhưng hắn không hề mệt chút nào. Lúc nàng mơ mơ màng màng ngủ, thì phát hiện nam nhân bên cạnh, lòng bàn tay thô ráp vỗ về thân thể của nàng, thì thào nói nói, hôn nhẹ đầu vai nàng, xoa bóp bờ eo của nàng, tựa như một con chó to vậy, gặm cắn ở trên người nàng. Nàng không thể ngủ thoải mái, phiền não đẩy hắn, hắn yên tĩnh. Bất quá chỉ một lúc lại bắt đầu. Đến cuối cùng, nàng chỉ đành mặc kệ.

Đến khi trời tờ mờ sáng, Chân Bảo Lộ mới mở to mắt.

Mặc dù mệt, nhưng nàng có chút không quen, tỉnh lại hơi sớm.

Lúc này mới phát hiện nam nhân bên cạnh cuối cùng đã ngủ vào.

Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn góc cạnh rõ ràng mặt mày nhu hòa, khóe môi hơi hơi nhếch lên, y như một đứa bé được thỏa mãn.

Nhớ tới đêm qua hắn càn rở, đến bây giờ Chân Bảo Lộ cũng đỏ mặt, trong lòng còn có chút ủy khuất, nhưng hôm nay nhìn bộ dáng này của hắn, nàng liền mềm lòng. Chỉ rút tay từ trong ngực hắn ra, giơ tay vuốt ve khuôn mặt của hắn.

Ngón tay chạy dọc theo gương mặt của hắn, rơi trên sống mũi anh tuấn của hắn, rồi sau đó từ từ dời xuống, nhìn đôi môi mỏng của hắn.

Lúc này, hắn mới chậm rãi mở mắt, đáy mắt tối đen hàm chứa ý cười: “Tỉnh rồi hả?”

Chân Bảo Lộ “Ừm” một tiếng, muốn rút tay lại. Nhưng hắn dùng lực cầm lấy, cười nhẹ nhàng nhìn nàng, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng tiến đến bên miệng, nhẹ nhàng hôn vài cái.

Rõ ràng đã thân mật như thế, nhưng nàng vẫn cảm thấy thẹn thùng. Nàng tận lực trấn định, nói: “Chúng ta dậy thôi.”

Ngày đầu tiên tân nương tử vào cửa, sáng sớm phải đi kính trà.

Thấy hắn ôm mình không nói lời, Chân Bảo Lộ ngọ ngoạy vài cái, lại cảm giác được hắn… lại tinh thần hừng hực.

Người này…

Chân Bảo Lộ thật buồn bực, làm bộ muốn ngồi dậy, nhưng Tiết Nhượng không chịu, một tay kéo nàng qua, lật người đè lên. Trái lại lúc này đã có chút kinh nghiệm.

Lại là một phen sóng hồng lật đổ.

Đến khi xuống giường, hai chân như nhũn ra, run rẩy thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn cái tên nam nhân mặt mày hớn hở tinh thần phấn chấn trước mặt, mới đi một bước hướng tới phòng tắm, thì nhận thấy được có một dòng chất lỏng chảy xuống, dọc theo bên trong bắp đùi.

Chân Bảo Lộ xấu hổ khép hai chân lại.

Tiết Nhượng mặc xong xiêm y, ôm hai cánh tay của nàng, cúi người hôn một cái lên mặt nàng, nói: “Ta ôm nàng đi.”

Này liền dễ dàng bồng tân thê tử yểu điệu lên, đi vào phòng tắm.

Chân Bảo Lộ vẫn rất vui vẻ hưởng thụ, chỉ là bộ dáng hiện nay của nàng, đợi một lát nàng đi thỉnh an, dù sao cũng không thể để hắn bồng nàng đi luôn chứ? Hơn nữa, lão thái thái và mọi người đều là người từng trải, ai cũng là người thành tinh, làm sao mà không nhìn ra? Nói tới thì, tối hôm qua nàng cùng Tiết Nhượng động phòng, trên dưới cả phủ đều biết hai người bọn họ đã làm cái gì, dù chân của nàng không run, bọn họ cũng sẽ nghĩ như thế.

Tiết Nhượng muốn hầu hạ nàng tắm rửa, bị lời nói dứt khoát của Chân Bảo Lộ cự tuyệt. Sáng sớm náo loạn một lần, nếu còn nữa, đợi nàng có thể xuống giường đi đường, thì cũng sẽ bị trễ.

Tối hôm qua nàng vẫn không nhìn kỹ, nhưng tắm một hồi, Chân Bảo Lộ nhìn những vết đỏ trên người mình, trên ngực, đầu vai cùng bên trong bắp đùi càng nhìu hơn, ngay cả trên đôi chân ngọc trắng nõn xinh xắn, cũng có mấy vết hồng đậm.

Mà hai bên bờ eo của nàng, dấu tay càng rõ ràng.

Nhất thời Chân Bảo Lộ nhớ tới hai bàn tay to dùng lực giữ lấy eo của nàng đêm qua, sau đó…

Chân Bảo Lộ đỏ mặt được hai nha hoàn hầu hạ tắm rửa xong, thay xiêm y màu đỏ hoa thạch lưu tươi tắn. Vốn định mặc xiêm y có cổ áo cao chút để che đi những dấu vết này. Nhưng thời tiết nóng nực, nào có ai mặc áo cổ cao? Nếu nàng mặc như vậy, thế nào mà người ngoài không biết?

Lúc này Chân Bảo Lộ mặc nhu quần tề ngực, ngồi trước gương, nhìn những vết đỏ trước ngực, quả thực là cực kỳ giận Tiết Nhượng.

Nhìn thấy Tiết Nhượng, liền làm nũng oán giận nói: “Đều tại chàng.”

Tiết Nhượng biết đêm qua bản thân mình đã không khống chế tốt, khiến nàng ủy khuất, lúc này nhìn bộ dáng nàng luống cuống, thì nói: “Lần tới ta sẽ nhẹ hơn.”

Mặt Chân Bảo Lộ đỏ lên, cũng không nói chuyện cùng hắn nữa, chỉ bôi một lớp phấn thật dày lên cổ và trước ngực nàng để che đi dấu vết, mới có thể che hết những dấu vết này. Nhìn không thấy rồi, lúc này Chân Bảo Lộ mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Nhượng dẫn nàng cùng đi ăn sáng, nhưng từ phòng ngủ đến phòng ăn chỉ có vài bước, mà khi Chân Bảo Lộ đi lại cảm thấy chỗ đó đau rát, hai chân run rẩy.

Có thể là tối hôm qua mệt nhọc, khiến khẩu vị sáng nay của Chân Bảo Lộ đặc biệt tốt, hơn nữa đồ ăn sáng hôm nay rất hợp khẩu vị của nàng.

Chân Bảo Lộ lại ăn hơn phân nửa chén cháo táo đỏ gạo nếp, thế này mới no.

Tiết Nhượng đã sớm ăn xong, nam nhân trôi qua trong quân doanh tốc độ ăn cơm rất nhanh. Hắn dùng khăn tay lau miệng cho nàng, mặt mày ôn nhu nói: “Ăn no rồi hả? Có muốn ăn nhiều hơn chút nữa không?”

Chân Bảo Lộ để tùy hắn lau miệng. Khi còn bé hắn thường xuyên chiếu cố nàng, nàng đã quen, cảm thấy Đại Biểu Ca rất ôn nhu và tỉ mỉ. Mà đêm qua sau khi chứng kiến hắn thô bạo mãnh liệt, nàng mới phát giác cùng nội tâm Đại Biểu Ca ôn nhu chu đáo thật không hề ăn khớp. Trách sao hắn lại thích tập võ, nhưng có đôi khi con người sắt đá mà tình cảm dịu dàng, mới càng khiến người cảm thấy thêm ấm lòng.

Lần đầu hai người bọn họ cùng ăn sáng, nàng đã ăn nhiều hơn so với bình thường rất nhiều. Nàng không muốn để hắn nghĩ mình rất tham ăn.

“Không cần.” Nàng lắc đầu. Dùng xong đồ ăn sáng, hai phu thê liền đi Như Ý Đường của lão thái thái.

Chân Bảo Lộ đi ra Tứ Hòa Cư, bởi vì quan hệ giữa nàng và Tiết Nhượng luôn thân thiết, nên nơi này không xa lạ gì, chỉ là nàng vẫn cảm thấy mới lạ, về sau mình sẽ sống ở nơi này. Ở chung một chỗ với hắn.

Mà hai chân nàng bủn rủn vô lực, nên đi rất chậm. Hắn nắm tay nàng thật chặc, lòng bàn tay ấm áp ôn hoà hiền hậu, theo bước chân của nàng đi, chậm rãi giới thiệu một chút chỗ ở trong phủ cho nàng nghe.

Chân Bảo Lộ lẳng lặng nghe hắn nói.

Lần nào nàng tới phủ An Quốc Công, phần lớn đều đi Hương Tuyết ổ của Tiết Nghi Phương, rồi qua chỗ lão thái thái thỉnh an, những chỗ khác, nàng xác thực không quen.

Chỉ là một đường đi trong phủ An Quốc Công nóc nhà đỏ ngói xanh, tầng lầu trùng điệp, so với phủ Tề Quốc Công vẫn rất khí thế.

Khi đến gần Như Ý Đường, nghĩ tới đợi lát nữa gặp lão thái thái, An Quốc Công, còn có Vương thị mọi người…

Nghĩ đến Vương thị, Chân Bảo Lộ mới mơ hồ có chút khẩn trương.

Nàng nghiêng đầu nhìn Tiết Nhượng, thấy bàn tay to của hắn nắm tay nàng thoáng dùng lực, mặt mày ôn hòa nói: “Không cần khẩn trương, có ta ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.