Sủng Thê Làm Vinh

Chương 87: Chương 87: Chương 84




Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Từ Lệnh Sâm lập tức căng thẳng.

Đương nhiên, Từ Lệnh Sâm tra xét Trần Văn Cẩm và Từ Lệnh Kiểm, phát hiện lần trước ẩu đả ngự sử là bút tích của Trần Văn Cẩm, hắn làm tất cả mục đích chính là muốn nắm chặt Bình Dương Hầu phủ trong tay chính mình.

Càng làm cho hắn giật mình chính là, Từ Lệnh Kiểm một hai phải có được Kỷ Thanh Y, không phải vì gì khác, mà vì nàng lớn lên giống một người đã chết.

Tuy rằng hắn có an bài người, nhưng vẫn như cũ sợ chính mình sơ sẩy dẫn tới Kỷ Thanh Y chịu thương tổn, cho nên, hắn làm người nghiên cứu chế tạo thuốc không màu không vị này, thấm trên khăn, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Chẳng qua, nàng càng thông minh hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn vừa mới lấy khăn ra, nàng liền ý thức được vấn đề.

“Ta có gì cần gạt nàng đâu?” Từ Lệnh Sâm đứng lên, dắt tay nàng nói: “Chẳng qua là phòng chuyện chưa xảy ra thôi, hơn nữa, đây không phải chủ ý của nàng sao? Lần trước cho nàng huân hương, nàng lợi dụng huân hương giải quyết Quan Khả Nhi, nàng còn hỏi ta có thứ tốt khác hay không, hiện giờ ta tìm được rồi, nàng ngược lại không tin ta, thật đúng là khó hầu hạ.”

Không phải hắn không muốn nói, mà là hắn còn chưa nghĩ kỹ.

Hắn căn bản không muốn nhắc tới ba chữ Từ Lệnh Kiểm trước mặt Kỷ Thanh Y.

Hơn nữa hiện tại thời cơ còn chưa đến, nói cho nàng, chẳng qua là làm nàng lo lắng thôi.

Từ Lệnh Sâm nhéo nhéo mũi nàng: “Nàng hoài nghi ta như vậy, ta sẽ thương tâm.”

Kỷ Thanh Y có thể khẳng định, Từ Lệnh Sâm nhất định chưa nói thật.

Nhưng nàng cũng tin tưởng, Từ Lệnh Sâm không nói chắc chắn có nguyên nhân.

Mặc kệ thế nào, hắn nhất định sẽ không thương tổn nàng.

Lần này, Kỷ Thanh Y quyết định giả bộ hồ đồ, nàng tiếp nhận khăn thả vào túi trong tay áo, kéo tay Từ Lệnh Sâm xin lỗi: “Được rồi, lần này là ta sai, ta không nên tùy tùy tiện tiện hoài nghi chàng, điện hạ đại nhân có đại lượng, đừng so đo với tiểu nữ có được không?”

“Cũng không phải không thể tha thứ nàng ……”

Từ Lệnh Sâm làm sao bỏ được cơ hội này, tự nhiên bắt nàng, hung hăng chiếm tiện nghi một hồi.

Kỷ Thanh Y phát hiện lúc ở bên Từ Lệnh Sâm, thời gian trôi qua đặc biệt mau, nàng cũng trở nên đặc biệt thả lỏng.

Tới giữa trưa, hai người ăn cơm, vẫn như cũ nhịn không được mắt đi mày lại.

Thanh Thái vẫn luôn nhìn không nói lời nào, chờ lúc trở về ngồi trên xe ngựa hắn liền khóc: “Tỷ tỷ, tỷ thích thế tử ca ca, tỷ phải gả cho thế tử ca ca, không cần Thanh Thái nữa.”

Tuy hắn biết trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, nhưng nhìn tỷ tỷ và thế tử ca ca đồng thời xem nhẹ hắn, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Trên mặt Kỷ Thanh Y cương lại, trong lòng chua xót lợi hại.

Nàng thật đáng chết, thế nhưng đắc ý vênh váo, bỏ qua Thanh Thái, làm hắn thương tâm.

“Là tỷ tỷ sai, là tỷ tỷ không đúng. Nếu đệ không thích, sau này tỷ không gặp mặt hắn, sau này tỷ luôn ở bên cạnh đệ, được không?”

Kỷ Thanh Y là trưởng tỷ, tuy Thanh Thái là đệ đệ, nhưng trên thực tế không khác gì nàng dưỡng con trai.

Nàng đã thói quen nơi chốn lấy Thanh Thái làm chủ, thời thời khắc khắc chiếu cố cảm xúc của Thanh Thái, đặt ý nguyện cá nhân ở mặt sau ý nguyện của Thanh Thái.

Nàng buột miệng thốt ra, nhưng nói ra lời, nàng cảm thấy chính mình càng khó chịu.

Nàng thật sự có thể nói được làm được sao?

Nếu sau này thật sự không thấy Từ Lệnh Sâm……

Chỉ nghĩ tới thôi mà trong lòng nàng vô cùng đau đớn.

“Tỷ tỷ.” Thanh Thái từ trong lòng Kỷ Thanh Y ra tới, thút tha thút thít nức nở nói: “Đệ đã là người lớn, không cần tỷ tỷ ở cạnh, sớm hay muộn tỷ tỷ cũng phải gả người, thay vì gả cho người khác, đệ càng hy vọng tỷ tỷ có thể gả cho thế tử ca ca. Hai người đều là người đệ thích nhất, nhưng về sau tỷ tỷ không được có thế tử ca ca liền không cần Thanh Thái.”

Đầu tiên là thế tử ca ca thấy tỷ tỷ liền không nhìn thấy hắn, cũng không muốn cùng hắn, còn có trong mắt tỷ tỷ cũng chỉ có thế tử ca ca.

Hắn thật sự ủy khuất!

Kỷ Thanh Y nghe Thanh Thái nói, vừa áy náy vừa khổ sở, nàng lau nước mắt cho Thanh Thái, nhẹ giọng hứa hẹn: “Thanh Thái yên tâm, mặc kệ tỷ tỷ gả cho ai, ở trong lòng tỷ tỷ, Thanh Thái đều là người quan trọng nhất, ai cũng không thể thay thế được.”

Thanh Thái vươn tay, hai mắt đẫm lệ mông lung nói: “Vậy tỷ tỷ ngoéo tay với đệ.”

Kỷ Thanh Y nhanh chóng ngoéo tay với hắn, hôn hôn khuôn mặt hắn, nói: “Chuyện hôm nay đệ không thể nói với người khác.”

Thanh Thái hít hít mũi, ồm ồm nói: “Đệ biết, tỷ tỷ yên tâm đi, chờ sau khi thế tử ca ca tới cầu hôn mới có thể nói cho người khác nghe.”

“Thanh Thái thật ngoan!”

Nói là nói như vậy, nhưng Thanh Thái tưởng tượng về sau phải chia sẻ tỷ tỷ với người khác, trong lòng vẫn siêu cấp không thoải mái.

Vừa lúc Kỷ Thanh Y cũng không có việc gì, hắn thời thời khắc khắc dán Kỷ Thanh Y.

Kỷ Thanh Y có thể lý giải tâm tình của hắn, ở trước mặt hắn im bặt không nhắc tới Từ Lệnh Sâm, gần như hữu cầu tất ứng, cái gì cũng theo ý hắn, chờ qua năm ngày Thanh Thái lại đi Ninh Vương phủ, hắn nói: “Tỷ tỷ, tuy tỷ và thế tử ca ca lưỡng tình tương duyệt, nhưng trước khi thế tử ca ca cầu hôn, hai người vẫn không nên gặp mặt.”

Kỷ Thanh Y kinh ngạc.

Thanh Thái lại nghiêm trang banh mặt bánh bao nói: “Tuy đệ cảm thấy thế tử ca ca không tệ, nhưng nếu hắn muốn cưới tỷ, vẫn cần thiết bày ra thành ý. Nam tử trên đời này phụ lòng quả nghĩa nhiều, nếu thế tử ca ca muốn cưới tỷ, cho dù như thế nào cũng không thể không qua cửa của đệ, đệ phải thăm dò hắn.”

Kỷ Thanh Y bị Thanh Thái ngôn luận sợ ngây người: “Vậy đệ chuẩn bị thử điện hạ như thế nào?”

“Chuyện này tỷ không cần phải xen vào, đây là chuyện giữa nam nhân và nam nhân.” Thanh Thái ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhà chúng ta chỉ có một người nam nhân là đệ, đệ là chủ Kỷ gia, việc này tỷ cần thiết nghe đệ.”

Ngoài miệng hắn nói như vậy, tay thịt đặt trên đùi lại không ngừng moi quần áo, hiển nhiên trong lòng thực không có tự tin.

Kỷ Thanh Y cảm thấy, nếu nàng không đồng ý, Thanh Thái chỉ sợ sẽ ‘oa’ một tiếng khóc ra.

Hiện tại là chuyện giữa Thanh Thái và Từ Lệnh Sâm, vậy giao cho Từ Lệnh Sâm đi, nàng mặc kệ.

Dù sao người đau đầu là hắn chứ không phải nàng.

Kỷ Thanh Y sờ sờ đầu Thanh Thái: “Đệ nói không sai, nữ tử chưa gả nghe cha, cha chết nghe huynh, không có huynh thì phải nghe đệ, đệ là trụ cột nhà chúng ta, chủ một nhà, tỷ tự nhiên phải nghe đệ.”

Thanh Thái đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, ôm cánh tay Kỷ Thanh Y: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy đệ thật sự có thể làm tốt chủ một nhà sao?”

“Đương nhiên.”

Bởi vì chân cẳng không tiện, Thanh Thái càng thêm mẫn cảm nội liễm so với bạn cùng tuổi.

Kỷ Thanh Y cổ vũ nói: “Hiện tại đệ biết giúp tỷ tỷ thu xếp việc hôn nhân, thật khiến tỷ tỷ lau mắt mà nhìn. Đệ là chỗ dựa của tỷ tỷ, cho dù tỷ tỷ xuất giá, cũng cần đệ chống lưng cho tỷ mới có thể đứng vững gót chân ở nhà chồng.”

“Thật vậy sao?” Thanh Thái cao hứng phấn chấn, không thể tin được: “Đệ thật sự có thể làm chỗ dựa của tỷ tỷ sao?”

“Thanh Thái nguyện ý làm chỗ dựa của tỷ tỷ sao?” Kỷ Thanh Y dịu dàng nói: “Tỷ tỷ chỉ có thể dựa vào một mình đệ.”

Lời nàng nói cổ vũ Thanh Thái rất lớn, hắn lập tức thẳng lưng, vỗ ngực bảo đảm: “Tỷ tỷ yên tâm, đệ nhất định đi theo tiên sinh đọc sách chăm chỉ, cao trúng khoa cử, quan bào thêm thân chống lưng cho tỷ.”

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh, giống một con hổ con ý chí chiến đấu sục sôi.

Trong lòng Kỷ Thanh Y càng vui mừng, Từ Lệnh Sâm nói không sai, nàng hộ Thanh Thái ở sau người như gà mẹ hộ con là không đúng, hẳn nên buông tay, hẳn là cổ vũ Thanh Thái có ý nghĩ của chính mình, làm chuyện chính mình muốn.

Trên vai hắn có trách nhiệm, có ý nghĩ của chính mình, mới có thể càng giống một thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột, mà không phải tiểu khóc bao chỉ biết tránh ở phía sau nàng kêu tỷ tỷ.

Kỷ Thanh Y cảm giác chính mình tìm đúng phương hướng, trìu mến phủi phủi tro bụi không tồn tại trên vạt áo Thanh Thái.

“Đi thôi, điện hạ có đáng để phó thác hay không, tỷ tỷ có thể gả phu quân như ý hay không, nhờ vào đệ.”

“Tỷ tỷ chờ đệ trở về!”

Thanh Thái ném xuống một câu, liền hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đi.

Kỷ Thanh Y đột nhiên cảm giác lo lắng Từ Lệnh Sâm.

Tới buổi chiều, Thanh Thái đã trở lại, còn mang theo Từ Lệnh Sâm đến.

Đỗ ma ma kêu Kỷ Thanh Y đi qua, dọa Kỷ Thanh Y một cú.

Chẳng lẽ Thanh Thái nói gì đó không nên nói, chọc Từ Lệnh Sâm xù lông.

Nhưng cho dù Từ Lệnh Sâm tức giận cỡ nào cũng sẽ không làm gì Thanh Thái, chỉ sợ sắc mặt của hắn không đẹp.

Mang tâm tình xem kịch vui lại lo lắng phức tạp, Kỷ Thanh Y đi đến viện của thái phu nhân.

Lúc Kỷ Thanh Y đến, Thanh Thái đang ngồi trên ghế bành phúc lộc thọ ngoài sân của thái phu nhân ăn đường hồ lô, chân treo giữa không trung lay động lay động, ăn đầy miệng đều dính đường hồ lô, đỏ bừng chọc người trìu mến.

Còn có Trần Bảo Linh, cũng cầm đường hồ lô ăn, nhưng tướng ăn văn nhã hơn Thanh Thái nhiều.

Từ Lệnh Sâm ngồi bên cạnh Thanh Thái, hai người vừa nói vừa cười miễn bàn có bao nhiêu hài hòa.

Tiểu tử này!

Không phải lời thề son sắt nói phải làm chỗ dựa cho nàng sao?

Từ Lệnh Sâm chớp chớp mắt với Kỷ Thanh Y, vẻ mặt đắc ý.

Trước mặt thái phu nhân, Kỷ Thanh Y rất thành thật, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng không đáp lại hắn, trong lòng lại ngọt ngào, còn ngọt hơn ăn đường hồ lô.

Chờ lúc không người, nàng hỏi Thanh Thái: “Không phải đệ nói muốn thay tỷ khảo nghiệm điện hạ sao? Chẳng lẽ một cây đường hồ lô nho nhỏ đã thu mua được đệ?”

“Không phải nha, tỷ tỷ!” Thanh Thái nghiêm trang nói: “Không phải một cây đường hồ lô, thế tử ca ca mua tất cả đường hồ lô trên sạp, là Trịnh Tắc ca ca khiêng trở về.”

Cho nên, vẫn là vì đường hồ lô bán tỷ tỷ!

Thì ra trong lòng Thanh Thái, nàng chỉ giá trị một sạp đường hồ lô.

Lúc này, Kỷ Thanh Y thật không biết nên khóc hay nên cười.

“Tỷ tỷ.” Thanh Thái cười hì hì giống một con chuột nhắt làm chuyện xấu thực hiện được: “Thế tử ca ca nói, nói như vậy, tỷ nhất định sẽ dở khóc dở cười. Tỷ tỷ, đệ trêu tỷ vui sao?”

Kỷ Thanh Y trừng lớn đôi mắt nhìn Thanh Thái, trong đầu chỉ có một ý tưởng, Từ Lệnh Sâm thằng nhãi này, dạy hư đệ đệ nàng.

“Tỷ tỷ đừng nóng giận.” Thanh Thái nhanh chóng kéo tay nàng: “Sao đệ có thể vì đường hồ lô mà quên tỷ tỷ chứ. Ở trong lòng đệ, tỷ tỷ quan trọng hơn tất cả, đệ đã hỏi thế tử ca ca, hắn nói, sau khi hai người thành thân, sẽ không có người khác nữa, một đời một kiếp chỉ có một mình tỷ.”

Thanh Thái nói, đột nhiên đỏ vành mắt: “Tỷ tỷ, nam nhi như thế tử ca ca tất nhiên sẽ giữ lời hứa, tỷ có thể gả.”

Tuy hắn tuổi còn nhỏ nhưng cũng có thể hiểu, thân phận thế tử ca ca cao quý, dung mạo anh tuấn, thiệt tình yêu thương tỷ tỷ, nam tử như vậy đáng giá tỷ tỷ phó thác.

“Thanh Thái.” Kỷ Thanh Y lôi kéo tay đệ đệ, trong lòng mềm mại, ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.