Sủng Thê Làm Vinh

Chương 93: Chương 93: Chương 90




Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Một giây trước Kỷ Thanh Y còn dùng sức nhéo chính mình, giây tiếp theo liền ngã vào một ôm ấp rộng lớn ấm áp.

“Y Y.” Từ Lệnh Sâm dán mặt nàng, nhẹ giọng gọi tên nàng: “Nàng thế nào, có nặng lắm không?”

Trong giọng nói đau lòng nùng không hòa tan được.

Thần kinh Kỷ Thanh Y căng chặt lập tức thả lỏng lại.

Là Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Sâm tới, không còn người nào có thể khi dễ nàng.

Nàng vặn vẹo thân mình, tìm một tư thế thoải mái dựa vào người hắn.

Từ Lệnh Sâm bước chân hơi dừng lại một lát mới tiếp tục đi phía trước.

Hắn thả nàng tới trên giường, bứt ra rời đi, Kỷ Thanh Y lại trảo một cái bắt được ống tay áo hắn: “Từ Lệnh Sâm, ta có chút nóng, chàng sai người mang nước lạnh tới cho ta.”

Trên mặt nàng hồng so với vừa rồi lui một ít, thân mình cũng thoải mái một ít, nhưng bởi vì không nhéo chính mình, cả người vẫn nóng nóng.

Từ Lệnh Sâm rót một ly nước cho nàng, Kỷ Thanh Y uống một ngụm, thế nhưng là ấm, không hiểu sao đột nhiên bực bội: “Ta nói muốn nước lạnh.”

Trong lòng nàng thật sự nóng quá.

Từ Lệnh Sâm thấy nàng kiều kiều khiếp khiếp như mèo cuộn tròn trên giường, đau lòng vô cùng: “Y Y, ngoan, thân mình nàng quá nóng, uống nước lạnh sẽ nghẹn nhiệt trong người, không tốt cho thân mình.”

Hơn nữa lại qua hai ngày, nguyệt sự của nàng sẽ tới, không thể uống lạnh.

Kỷ Thanh Y bắt lấy ống tay áo hắn, nhỏ giọng lầu bầu: “Nhưng mà ta thật sự rất khó chịu.”

“Ta biết.” Từ Lệnh Sâm ôm nàng vào lòng, hàm dược trong miệng đút cho nàng, lại cho nàng uống tí nước, nhìn nàng nuốt xuống giải dược, chậm rãi lâm vào giấc ngủ, mới dùng mặt dán dán trán nàng thử độ ấm trên người nàng.

Cuối cùng cũng hạ nhiệt.

Từ Lệnh Sâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay chân nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, thả tay nàng lộ ra bên ngoài vào trong chăn.

Trên cánh tay tinh tế trắng nõn có từng đạo vết nhéo xanh tím nhìn ghê người, sắc mặt Từ Lệnh Sâm trầm xuống, trong mắt xẹt qua mưa rền gió dữ.

Hắn cúi đầu, hôn hôn khuôn mặt nàng, đi ra ngoài thấp giọng phân phó vài câu, mới đi vào, nhẹ nhàng đánh thức nàng.

Kỷ Thanh Y ngủ một giấc, vừa mở mắt thấy Từ Lệnh Sâm ở mép giường thủ nàng liền toét miệng cười: “Từ Lệnh Sâm, sao chàng đột nhiên đén đây? Xuất hiện kịp thời như vậy?”

Nghĩ đến chính mình vừa rồi xấu mặt, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Từ Lệnh Sâm sờ sờ mặt nàng: “Ta chỉ vô ý đi ngang qua, nhìn thấy xe ngựa Bình Dương Hầu phủ ở cửa, nên muốn chờ nàng cùng nhau trở về, không nghĩ thế nhưng nghe được Tuệ Tâm xin giúp đỡ.”

Làm sao khéo như vậy vừa vặn gặp, rõ ràng là Từ Lệnh Sâm bận xong cố ý tới chờ nàng, nếu không phải hắn tới, hôm nay nàng liền gặp phiền toái lớn.

“Không phải muốn ghế lô Lâu Ngoại Lâu phải đặt trước nửa tháng sao? Vừa rồi Tuệ Tâm thổi còi không bao lâu chàng đã xuất hiện, xem ra cũng không phải như vậy.”

“Nàng thật là nha đầu ngốc!” Từ Lệnh Sâm thấy nàng hoàn toàn khôi phục, sủng nịch nhéo nhéo mũi nàng: “Ta chính là Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm, tự nhiên không giống người khác.”

Kỷ Thanh Y chụp bay tay hắn, đột nhiên nhớ tới chuyện vừa rồi, lập tức chuông cảnh báo xao vang: “Không được, ta phải lập tức trở về, nếu không tìm không thấy ta, không biết Mạnh Tĩnh Ngọc sẽ bôi nhọ ta như thế nào đâu.”

Từ Lệnh Sâm lại nắm tay nàng, đeo mũ có rèm cho nàng, nhẹ giọng nói: “Ta đã xử lý tốt, nàng yên tâm đi.”

Hắn nói nhẹ như nước chảy mây trôi, Kỷ Thanh Y lại căng thẳng trong lòng: “Chàng xử lý như thế nào, sẽ không phải là tự mình ra mặt chứ?”

Nơi đó còn có Mạnh Tĩnh Ngọc, sao Từ Lệnh Sâm có thể ra mặt? Nếu hắn ra mặt, hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào?

“Đừng lo lắng, không có việc gì.” Từ Lệnh Sâm hôn hôn thái dương nàng, chính mình cũng mang lên mũ có rèm, cùng nàng ra cửa.

Kỷ Thanh Y trở lại Bình Dương Hầu phủ, thấy cửa dừng lại một chiếc xe ngựa, liền tò mò hỏi: “Trong nhà có khách tới sao?”

Gã sai vặt gác cổng cung kính nói: “Là Lữ gia biểu cô thái thái và biểu tiểu thư tới.”

Là cháu gái nhà mẹ đẻ thái phu nhân Ngô thị và con gái Lữ Bích Thành.

Kỷ Thanh Y nghĩ đến mấy ngày hôm trước nghe người ta nói thái phu nhân thực vừa lòng Lữ Bích Thành, phỏng chừng hai ngày này liền trao đổi thiếp canh, còn tưởng rằng là lời đồn, không nghĩ tới là thật sự.

Kỷ Thanh Y nhớ đến bộ dáng Lữ Bích Thành ôn nhu thẹn thùng, không nhịn được cao hứng thay Việt biểu ca.

Cám ơn trời đất, việc hôn nhân của Việt biểu ca cuối cùng cũng định ra, đời này, hắn sẽ không lên chiến trường, hai nhà lại hiểu tận gốc rễ, nhất định thực mau cưới Lữ Bích Thành vào cửa.

Kỷ Thanh Y đi thăm Thanh Thái trước, Trâu tiên sinh đang giảng Mạnh Tử cho hắn, Kỷ Thanh Y đứng ở cửa nghe một hồi, đang định đi thỉnh an thái phu nhân, liền nghe được bên ngoài một trận tiếng bước chân bùm bùm, giống như có rất nhiều người xông vào.

Sắc mặt Kỷ Thanh Y trầm xuống, thái phu nhân tuổi tác lớn, chuyện quản gia hơn phân nửa đều giao cho nàng, hạ nhân trong phủ không khỏi cũng quá lớn gan cuồng vọng.

Hôm nay còn có mặt Ngô thị và Lữ Bích Thành, không phải làm người chê cười sao?

Kỷ Thanh Y cau mày muốn đi ra ngoài xem sao, liền nghe được bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng hỗn độn, có bà tử tru lên như giết heo: “Không tốt, không tốt, Cẩm Y Vệ tới, Cẩm Y Vệ vây quanh phủ ta!”

Tiếng thét giống như tảng đá quăng vào hồ kinh khởi ngàn tầng sóng, sau một lát liền có nhiều người hơn kêu to, bóng dáng hoảng loạn, thanh âm hoảng sợ, giống như con thú nhỏ gặp được lão hổ hoảng không chọn đường chạy trốn.

Mà hai Cẩm Y Vệ ăn mặc phi ngư phục ngông nghênh đi đến, nhìn dáng vẻ là đi thượng phòng của thái phu nhân.

Kỷ Thanh Y nhìn hít ngược một hơi khí lạnh.

Cẩm Y Vệ tịch thu tài sản và giết cả nhà, đừng nói là Bình Dương Hầu phủ, cho dù là Vương gia phủ, Quốc Công phủ đều hóa thành bột mịn dưới ma trảo của Cẩm Y Vệ.

Cẩm Y Vệ không chịu quản hạt bởi bất luận tam tỉnh lục bộ nào, trực tiếp nghe lệnh hoàng đế.

Đời trước, bởi vì túng nô hành hung đánh chết mệnh quan triều đình, Bình Dương hầu Trần Ung bị buộc tội, hoàng đế giận dữ lệnh Cẩm Y Vệ vây phủ, trực tiếp bắt Bình Dương hầu Trần Ung hạ chiếu ngục.

Nhưng rõ ràng nàng đã hóa giải nguy cơ này mà, sao Cẩm Y Vệ còn tới cửa?

Chẳng lẽ nàng hao tổn tâm cơ làm tất cả đều vô dụng sao? Bình Dương Hầu phủ vẫn tránh không khỏi bi kịch đời trước sao?

Kỷ Thanh Y đầu óc có điểm ngốc.

“Tỷ tỷ!” Thanh Thái chạy ra, nắm chặt tay Kỷ Thanh Y, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, trong mắt là lo sợ và nghi hoặc: “Có phải Cẩm Y Vệ tới xét nhà không, có phải chúng ta sẽ giống như trước không nhà để về hay không?”

Một lần kia là bốn năm trước, Bảo Ứng huyện phát hồng thủy, trong một đêm điền trang phòng ốc của các nàng biến thành đại dương mênh mông, đại bá phụ và đường ca dùng tính mạng cứu bọn họ, đại bá mẫu mang theo đường tẩu và cháu gái Hạnh Nhi năm tuổi cùng tỷ đệ các nàng đi Dương Châu nương nhờ họ hàng.

Khi đó thê lương lo sợ không yên còn rõ ràng trước mắt, Thanh Thái còn nhỏ, lại cũng nhớ được.

Kỷ Thanh Y cầm tay hắn, chém đinh chặt sắt nói: “Đệ về phòng đi, tỷ đi chỗ ngoại tổ mẫu nhìn xem.”

“Tỷ tỷ!” Thanh Thái đột nhiên gọi lại nàng, nhỏ giọng nói: “Đệ liền làm Mị Mị truyền tin về, tỷ đừng sợ, thế tử ca ca sẽ không mặc kệ chúng ta.”

Lúc này nàng không hy vọng Từ Lệnh Sâm nhúng tay vào một chút nào, nhưng Thanh Thái nói có đạo lý, nếu thật sự xảy ra chuyện, ngoại trừ Từ Lệnh Sâm, còn có ai có thể giúp nàng?

Kỷ Thanh Y cưỡng bách chính mình xả ra một gương mặt tươi cười trấn an Thanh Thái, đợi ra sân sắc mặt liền hạ xuống, bởi vì hai Cẩm Y Vệ lúc nãy đi vào lại ra.

Kỷ Thanh Y không dám nhìn bọn họ, cúi đầu tránh tới một bên.

Chờ bọn họ đi qua, Kỷ Thanh Y mới xách váy bước nhanh chạy tới thượng phòng của thái phu nhân, lúc này cũng không chú ý cái gì quy củ hay không quy củ, nàng chỉ muốn chạy nhanh đến bên cạnh thái phu nhân, hiểu biết ngọn nguồn mọi chuyện.

Chỗ ở của thái phu nhân có kết cấu nhiều hơn sân khác, nha hoàn bà tử đều sợ tới mức trốn đến một bên nhưng không nơi nơi chạy tán loạn, Kỷ Thanh Y âm thầm gật đầu, xốc mành bước đi vào.

Thái phu nhân ngồi ngay ngắn ở ghế trên, tinh thần còn tạm ổn, trong nháy mắt nhìn thấy Kỷ Thanh Y, ánh mắt có rõ ràng thất vọng: “Con trở về khi nào?”

“Vừa mới trở về, con vừa đi thăm Thanh Thái thì Cẩm Y Vệ liền xông vào.” Kỷ Thanh Y bước nhanh tiến lên, hỏi: “Ngoại tổ mẫu, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta cũng không biết!” giọng Thái phu nhân căng phi thường chặt: “Cẩm Y Vệ chỉ nói phải ước thúc người nhà, cấm ra cửa, chờ xử lý.”

Lời này vừa ra, Kỷ Thanh Y giống như bị người đánh một buồn côn.

Tại sao lại như vậy!

Thế nhưng ngay cả thái phu nhân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đời trước Bình Dương Hầu phủ xảy ra chuyện, trước tiên là cữu cữu bị hạ chiếu ngục, đời này thì sao, có phải cữu cữu cũng đã thân hãm nhà tù hay không?

Trong phòng lâm vào yên lặng như chết.

“Cô mẫu! Cẩm Y Vệ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ tới cửa, nữ quyến nội trạch chẳng qua là bị các nam nhân liên lụy mà thôi, lúc này không biết Hầu gia, thế tử, Văn Cẩm thế nào, hiện tại Thanh Y cũng đã trở lại, chúng ta trăm triệu không có khả năng thăm dò tin tức!”

Mặt Ngô thị trắng bệch, đứng lên.

Kỷ Thanh Y đột nhiên hiểu rõ vì sao vừa rồi thái phu nhân nhìn thấy nàng sẽ thất vọng, thái phu nhân tất nhiên là đặt hy vọng trên người nàng, nếu nàng hồi phủ trễ một chút, sau khi Cẩm Y Vệ vào cửa, nói không chừng nàng sẽ đi qua cổng nhưng không vào, sau đó suy nghĩ biện pháp.

Nhưng nàng lại vào cửa trước Cẩm Y Vệ một bước.

Kỷ Thanh Y cũng cảm thấy chính mình thời vận không tốt!

Thái phu nhân nhìn Ngô thị, biểu tình ngưng trọng: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Ngô thị vốn tưởng rằng chính mình đứng ra bày mưu tính kế, thái phu nhân nhất định sẽ ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ hỏi nàng, không nghĩ tới thái phu nhân khôn khéo như thế, lập tức đoán trúng dự tính của nàng, tức khắc trên mặt có chút nóng lên.

Nhưng nhìn con gái ngồi trên ghế run bần bật như chim sợ cành cong, cuối cùng Ngô thị hạ quyết tâm: “Cô mẫu, Cẩm Y Vệ chỉ nói không cho người Trần gia ra cửa, con với Bích Thành lại không phải người Trần gia. Hay là con và Bích Thành đi trước, chắc là Cẩm Y Vệ sẽ không ngăn trở.”

Lời nói vừa ra, liền không phải khó khăn như vậy, nàng chẳng qua là tới làm khách, dựa vào cái gì muốn cùng sống chết với Bình Dương Hầu phủ chứ.

“Sau khi chúng ta ra ngoài, vừa lúc có thể hỏi thăm đến cùng xảy ra chuyện gì, nếu thực sự có cái không tốt, cũng có thể nghĩ cách cứu viện……”

“Được rồi!”

Miệng nàng nói thật dễ nghe, nhưng trước mắt là lúc mấu chốt, mỗi người tránh còn không kịp, nếu nàng đi ra ngoài, sao có thể nghĩ cách thay Trần gia, còn việc cứu viện càng là chê cười, nếu hoàng đế thật muốn Bình Dương Hầu phủ diệt vong, ai dám cứu!

Thái phu nhân bất động như núi nói: “Bình Dương Hầu phủ chúng ta xảy ra chuyện, không có đạo lý liên lụy người khác. Đỗ ma ma, đưa biểu cô thái thái ra ngoài.”

Ngô thị thực cảm động: “Cô mẫu yên tâm, con nghe được tin tức lập tức truyền vào.”

Nàng dừng một chút, đưa một cái tráp đỏ rực cho Đỗ ma ma, nói: “Ta muốn mang đi sinh thần bát tự của Bích Thành.”

Kỷ Thanh Y ngạc nhiên, sao nàng lại quên, hôm nay Ngô thị đến đây là trao đổi sinh thần bát tự của Lữ Bích Thành với Việt biểu ca chứ.

Ý của nàng là đương trường đổi ý?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.