Trong lòng Kỷ Thanh Y vô cùng rối loạn trái ngược hẳn với Thanh Thái, trên đường trở về đệ ấy vô cùng vui mừng, không chỉ tươi cười đầy mặt lại còn không ngừng tán dương Từ Lệnh Sâm, còn nói lần này phải bảo vệ xe lăn mới thật tốt, cách một khoảng thời gian phải đưa nó về, nhờ Nhạc sư phụ bảo dưỡng và sửa chữa.
Kỷ Thanh Y bị lây nhiễm tâm trạng vui mừng của Thanh Thái, tâm tình rất nhanh đã bình phục lại.
Lúc trở lại phủ Bình Dương Hầu đã là giờ lên đèn, Kỷ Thanh Y mới vừa đổi y phục chuẩn bị đi thỉnh an Thái phu nhân, đã thấy Lương Thần vô cùng hoảng hốt lo sợ đi vào: “Biểu tiểu thư, tiểu thư của chúng ta muốn cắt tóc làm ni cô, người nào khuyên cũng đều không nghe…”
Kỷ Thanh Y nghe vậy cả kinh thất sắc: “Có chuyện gì xảy ra, không phải vẫn đang tốt sao? Tại sao đột nhiên lại muốn cắt tóc?”
Lương Thần khóc lóc nói: “Là ở trong cung bị bắt nạt, trên đường về lại tranh cãi với quận chúa, quận chúa rất tức giận, tát tiểu thư một cái, tiểu thư nhào vào trong phòng, bắt lấy cây kéo rồi cắt tóc của mình…”
Hôm nay Trần Bảo Linh vào cung để gặp Mạnh hoàng hậu, chẳng lẽ là Mạnh hoàng hậu làm nàng tủi thân?
Mí mắt Kỷ Thanh Y giật giật, trầm giọng nói: “Mau nín khóc, tám phần là Bảo Linh đang đùa giỡn thôi, để ta tới xem một chút.”
Trong sân đèn dầu sáng rỡ, nha hoàn đang đứng ở hai bên hành lang, Thái phu nhân ngồi ngay ngắn ở trên ghế, Trần Bảo Linh ngồi dưới đất, dựa vào chân Thái phu nhân khóc lớn, trên đất có một chút tóc rơi toán loạn, tóc phía sau tai của Trần Bảo Linh Nhĩ đã thiếu đi một ít.
“Cái nha đầu chết tiệt này, ta thật sự là bị con làm cho tức chết, ta cũng là vì tốt cho con!” Quận chúa Nam Khang cực kỳ tức giận: “Thái tử bộ dáng anh tuấn, quyền cao chức trọng lại là người tình thâm ý trọng hiếm có, thái tử phi chỉ lưu lại một nữ nhi, nếu như con gả đi, chính là nữ nhân tôn quý nhất trên đời này, nhi tử con sinh chính là thái tử tương lai, tương lai Hoàng đế…”
Kỷ Thanh Y ngạc nhiên, không phải vào cung là muốn lấy được thư mời nhập học của trường nữ Thanh Hoa từ trong tay hoàng hậu sao? Tại sao lại có quan hệ với thái tử?
Quận chúa Nam Khang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Con có biết khó khăn lắm mới có được cơ hội ngày hôm nay hay không? Ta vất vả lắm mới cầu xin được hoàng hậu cho con cơ hội này, con chống đối thái tử, ở trước mặt hoàng hậu nhục nhã đại tiểu thư Trữ Viễn Bá không nói, còn bỏ lại mọi người nhanh chân chạy mất.”
Nhớ tới hành động và lời nói của Trần Bảo Linh ở trong cung, quận chúa Nam Khang tức giận tới mức run run: “Con có biết mọi người nhìn ta như thế nào hay không? Con có biết mặt mũi của ta cũng bị mất hết hay không?”
Trần Bảo Linh vốn đã đau lòng không dứt, bởi vì quận chúa Nam Khang nên lúc đi ra ngoài bị không ít người trào phúng nhưng nàng chưa từng oán trách ở trước mặt quận chúa Nam Khang. Giờ phút này nghe lời quận chúa Nam Khang nói, nàng cũng không nhịn được nữa, đứng bật dậy, đôi mắt rưng rưng nhìn quận chúa Nam Khang: “Con một không trộm cắp, hai không tranh giành, làm người trong sạch, tại sao lại làm người mất mặt! Người tự coi khinh bản thân, sau đó người khinh thường người khác, nếu không phải người lừa con, tại sao con lại mong chờ, đi đến lấy lòng quận chúa Minh Hủy, tại sao lại bị người ta trào phúng! Rốt cuộc ai mới là người mất mặt?”
“Được, được, con lại có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy, đây chính là quy củ của con sao?” Trên mặt quận chúa Nam Khang lúc trắng lúc xanh, giơ tay lên muốn đánh Trần Bảo Linh.
Trần Bảo Linh cười lạnh, giằng co với bà: “Người đánh! Người đánh đi! Hôm nay con để cho người đánh đủ! Hoặc là hôm nay người đánh chết con không thì về sau người đừng mơ tưởng có thể điều khiển con nữa. Con không thể tránh xa người giống như phụ thân, nhưng có thể lựa chọn cái chết, cũng chỉ là một cái mạng mà thôi, chết trong sạch dù sao cũng tốt hơn còn sống mà bị người ta nhục nhã.”
Lúc nàng nói chuyện, cố mạnh mẽ chống đỡ, không cho nước mắt chảy xuống nhưng trong lòng đã cảm thấy lạnh lẽo từ lâu.
Lúc này Kỷ Thanh Y mới phát hiện ra trên mặt Trần Bảo Linh đã bị sưng lên, dấu vết bàn tay hiện lên rất rõ ràng.
“Đây chính là bản lãnh của ngươi?” Quận chúa Nam Khang giận đến gào khóc: “Ta mười tháng hoài thai sinh ra ngươi, tân tân khổ khổ (cay đắng, mệt nhọc) nuôi nấng ngươi. Hôm nay ngươi lớn, cánh cứng cáp rồi lại muốn đối nghịch với ta, còn lấy cái chết uy hiếp ta. Sớm biết thế này, ban đầu lúc mới sinh người ra, ta nên bóp chết người cho rồi cũng tránh để ta rơi vào tình cảnh thế này! Ông trời ơi, ông mở mắt ra mà nhìn nữ nhi bất hiếu này, nàng đây là muốn giết chết ta mới vừa lòng mà…”
Quận chúa Nam Khang bị Bình Dương Hầu ghét bỏ, Trần Bảo Linh vô cùng thương tiếc mẫu thân, nếu hai mẫu tử có tranh cãi, phần lớn đều là Trần Bảo linh chịu thua trước. Nếu Trần Bảo Linh không chịu thua, quận chúa Nam Khang cũng có biện pháp, không có gì hơn chính là khóc lóc kể lể một hồi, Trần Bảo Linh miệng cứng lòng mềm, cuối cùng vẫn sẽ cúi đầu trước.
Quận chúa Nam Khang cũng theo thói quen, dùng phương pháp này để khống chế, bắt ép Trần Bảo Linh.
Không ngờ bà gào thét nửa ngày, gương mặt Trần Bảo Linh vẫn lạnh lẽo, căn bản không có dấu hiệu thả lỏng, trong lòng bà hoảng hốt, khóc lớn tiếng hơn.
“Đủ rồi!”
Thái phu nhân vẫn trầm mặc không nói nghe hai mẫu tử chỉ trích lẫn nhau, lúc này biết được đầu đuôi sự tình thì cũng không nhịn nổi nữa.
Sắc mặt bà xanh mét, vỗ mạnh một cái lên bàn: “Thanh Y, con đưa Bảo Linh đi rửa mặt.”
Kỷ Thanh Y kéo tay Trần Bảo Linh, dịu dàng khuyên nhủ: “Đi thôi.”
“Ta cũng đi!” Quận chúa Nam Khang vẫn sợ Thái phu nhân, bà không muốn một mình chung đụng với Thái phu nhân.
“Quận chúa dừng bước.” Thái phu nhân lạnh lẽo nói: “Lão thân có lời muốn nói với Quận chúa.”
Quận chúa Nam Khang không còn cách nào khác chỉ có thể lưu lại.
Kỷ Thanh Y đỡ Trần Bảo Linh đi tới sương phòng, vừa mới vào cửa, Trần Bảo Linh đã nhào lên trên giường, khóc lớn.
Lương Thần và Mỹ Cảnh cũng nước mắt lưng tròng, đứng ở một bên, muốn khuyên lại không biết nên mở miệng như thế nào.
“Các ngươi cũng lui xuống, đi rửa mặt đi, ta ở lại là được.” Kỷ Thanh Y để các nàng lui xuống, chính mình nằm bên cạnh Trần Bảo Linh, ôm nàng vào lòng: “Không có chuyện gì, khóc được là tốt rồi.”
Trần Bảo Linh càng khóc càng đau lòng, cuối cùng biến thành nhỏ giọng nức nở: “Thanh Y, tỷ cảm thấy vô cùng uất ức.”
Kỷ Thanh Y nhìn dấu tay rõ ràng trên mặt nàng, nghĩ tới dáng vẻ như bị bệnh tâm thần của quận chúa Nam Khang lúc nãy, vì Trần Bảo Linh mà cảm thấy khó khăn: “Không phải vào cung gặp hoàng hậu nương nương hay sao? Tại sao lại có quan hệ với thái tử?”
“Căn bản không có cái gì gọi là thư mời, là bà ấy gạt tỷ…” Trần Bảo Linh nói xong, nước mắt ủy khuất lại rơi xuống.
Thì ra hôm nay vào cung, Trần Bảo Linh ở trong cung của hoàng hậu gặp được bảy tám vị tiểu thư trẻ tuổi, ngay cả đối thủ một mất một còn của nàng Thiệu Minh Châu cũng ở đây, nàng còn tưởng rằng những người đó cũng giống nàng vì thư mời mà đến. Quận chúa Nam Khang nói cho nàng biết, trong cung ít hài tử, chỉ có một nữ nhi của cố thái tử phi là quận chúa Minh Hủy, vì không có mẫu thân, hoàng hậu rất thương tiếc quận chúa, chỉ cần nàng có thể làm cho quận chúa Minh Hủy vui vẻ, hoàng hậu thấy vui tất nhiên sẽ cảm thấy nàng không tệ, đưa thư mời cho nàng.
Tất nhiên nàng dùng tất cả thủ đoạn, làm đủ trò để chọc cười quận chúa Minh Hủy, không ngờ quận chúa Minh Hủy lại khóc rống không ngừng, còn nói không cần mẫu phi mới.
Vừa đúng lúc thái tử đi tới, khiển trách quận chúa Minh Hủy một trận, để bà vú ôm quận chúa đi xuống, còn nói Ngự Hoa Viên hoa nở thật đẹp, muốn cùng nàng ra ngoài đi dạo.
Nàng căn bản không muốn đi dạo Ngự Hoa Viên, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện lấy được thư mời nhập học của trường nữ Phương Hoa, tất nhiên lên tiếng cự tuyệt. Lập tức sắc mặt thái tử không vui, xoay người mời một vị khuê tú khác đi dạo Ngự Hoa Viên.
Thiệu Minh Châu liền giễu cợt nàng muốn dựa dẫm vào người có quyền thế đến điên rồi, gấp gáp muốn làm kế thất cho người ta. Mẫu thân như vậy không nói, lại muốn sử dụng thủ đoạn cũ “đã muốn mà còn làm ra vẻ cự tuyệt”, không ngờ thái tử không mắc mưu, quả thật làm cho người khác cười đến rụng răng.
Nào chỉ có Thiệu Minh Châu, những tiểu thư ở đó không một ai là không cười nhạo nàng.
Lúc ấy nàng mới kịp phản ứng, giận đến sắp điên rồi, không để ý hoàng hậu đang nói chuyện với mấy vị phu nhân cách đó không xa, tạt một ly trà lên mặt Thiệu Minh Châu, trong tiếng la hét the thé của Thiệu Minh Châu rời khỏi Khôn Ninh cung.
“Tỷ thật sự không ngờ bà ấy sẽ gạt tỷ!” Nhớ tới chuyện xảy ra vào buổi chiều, Trần Bảo Linh xấu hổ muốn chết: “Sau này tỷ làm gì còn mặt mũi nào mà gặp người nữa chứ?”
“Thiệu Minh Châu bọn họ cười tỷ đã nói rõ các nàng ghen tỵ với tỷ. Công đạo tồn tại trong lòng người, chỉ cần về sau tỷ không tiếp cận với thái tử, mọi người tự nhiên sẽ hiểu.” Kỷ Thanh Y vừa chải đầu cho nàng vừa nói: “Tóc này xinh đẹp biết bao nhiêu, thật may là chỉ thiếu một nhúm nhỏ, nếu cắt bỏ toàn bộ, da đầu trọc lóc sẽ rất khó coi, sợ rằng tỷ đi đến đâu cũng có người chê cười.”
“Vậy thì có quan hệ gì!” Trần Bảo Linh nói: “Tỷ cắt tóc mình đó là chuyện của tỷ, họ muốn cười thì cười, tỷ còn lâu mới quan tâm.”
Kỷ Thanh Y liền nói: “Tỷ có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, họ cười là chuyện của họ, chúng ta là chúng ta, chỉ cần không ăn trộm không tranh giành, quản các nàng cười làm gì?”
Trần Bảo Linh biết đây là nàng đang khuyên mình, trong lòng cảm động, lôi kéo tay Kỷ Thanh Y nói: “Thanh Y, muội đối với tỷ thật là tốt.”
“Chúng ta là tỷ muội tốt, trợ giúp lẫn nhau là chuyện cần phải làm.”
“Thế nhưng lần này chỉ sợ muội cũng không giúp được tỷ.” Trần Bảo Linh ấm ức, giữa chân mày không che giấu được sự thất vọng ưu sầu: “Rốt cuộc bà ấy có phải là mẫu thân của tỷ không, trừ cắt tóc làm ni cô, tỷ còn có thể làm như thế nào đây?”
“Đừng bi quan như vậy.” Kỷ Thanh Y thấy trên mặt nàng còn dấu tay hồng hồng, cầm lọ cao màu xanh lá lên, thoa lên mặt giúp nàng: “Còn có Thái phu nhân nữa mà, bà không gật đầu, Quận chúa cũng không thể tùy tiện gả tỷ ra ngoài.”
Đang nói chuyện, Thái phu nhân tới, thấy Trần Bảo Linh đã thu thập xong, gật đầu một cái.
Bà ngồi xuống, kéo Trần Bảo Linh đến bên cạnh, thở dài nói: “Hài tử ngoan, lần này để con chịu uất ức rồi.”
Một câu nói này đã khiến đôi mắt Trần Bảo Linh lại ửng hồng.
Nhiều năm như vậy, bị kẹp ở giữa phụ mẫu, lại có một người mẫu thân không đáng tin cậy như vậy, nàng bị uất ức đâu chỉ có lần này.
Thái phu nhân từ ái nói: “Bảo Linh, tổ mẫu lớn tuổi, cảm thấy tịch mịch, con có nguyện ý dời đến An Vinh viện bồi tổ mẫu không?”
Đây là muốn nuôi dưỡng Trần Bảo Linh dưới gối mình rồi, kể từ lúc đó, quận chúa Nam Khang sẽ không có cách nào nhúng tay vào chuyện của Trần Bảo Linh giống như lúc trước nữa.
“Tổ mẫu… Cháu…” Trần Bảo Linh cũng biết ý nghĩa của chuyện này là như thế nào, rất muốn đồng ý nhưng rồi lại không bỏ được quận chúa Nam Khang. Nàng không làm được, rốt cuộc cũng là mẫu thân ruột của Trần Bảo Linh, từ nhỏ đến lớn Trần Bảo Linh vẫn bồi ở bên cạnh bà, Bình Dương Hầu chẳng quan tâm đến quận chúa Nam Khang, nếu lại mất đi Trần Bảo Linh ở bên cạnh làm bạn, nàng lo lắng quận chúa Nam Khang sẽ chịu không nổi.
“Thế nào?” Sắc mặt Thái phu nhân không thay đổi, giọng nói so với vừa rồi lạnh đi không ít: “Có phải cháu không muốn đúng không?”
“Không phải là không muốn.” Trong lòng Trần Bảo Linh rất loạn, cũng không sợ sệt chỉ nghiêm mặt nói: “Cháu không muốn quyết định trong lúc vội vàng, muốn suy nghĩ kỹ rồi mới trả lời chắc chắn với tổ mẫu.”
“Ừ.” Thái phu nhân thấy nàng không giống muốn đào thoát như những lần trước, chững chạc hơn rất nhiều, sắc mặt nguôi giận: “Cháu nên suy nghĩ thật kỹ. Nhưng trong lòng ta vẫn muốn cháu ở chung với ta. Hôm nay cháu một khóc hai nháo ba thắt cổ…”
Thái phu nhân dừng một chút mới nói: “Rõ ràng cháu là người khác quận chúa Nam Khang. Cháu là cháu gái duy nhất của ta, ta không muốn sau này cháu đi theo bước chân của mẫu thân mình.”
Sắc mặt Trần Bảo Linh trắng bệch, cứng đờ gật đầu: “Tổ mẫu, cháu hiểu, cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Thái phu nhân không muốn lưu lại, đứng dậy đi ngay.
Kỷ Thanh Y tiễn bà tới cửa, lập tức quay trở lại nói: “Bảo Linh, muội muốn tỷ đến ở trong viện của ngoại tổ mẫu.”
Đời trước Kỷ Thanh Y bị phạt ở trong biệt viện rất lâu, chuyện ngày hôm nay có xảy ra hay không nàng căn bản không thể nào biết được, nhưng mà nàng biết Trần Bảo Linh Nhất không đến ở trong viện của Thái phu nhân. Nàng còn biết Trần Bảo Linh thành thân không bao lâu thì mắc bệnh qua đời.
Nếu như kiếp này Trần Bảo Linh đến ở trong viện Thái phu nhân, có lẽ có thể cải biến số mệnh chết sớm.
“Dù sao cũng tốt hơn chuyện tỷ nạo tóc làm ni cô.” Nàng dịu dàng khuyên nhủ: “Tỷ đồng ý với ngoại tổ mẫu đi thôi.”
“Giỏi, ngươi thật giỏi!” Lửa giận của quận chúa Nam Khang bôc lên cao, thẳng bước đi vào, cắn răng nghiến lợi nói với Kỷ Thanh Y: “Ta nói tại sao đột nhiên Bảo Linh trở nên không nghe lời như vậy, thì ra là ngươi, tên tiểu đề tử này ở sau lưng giở trò ly gián mẫu tử chúng ta. Dám giở trò dưới mắt bản quận chúa, hôm nay ta xé nát mặt của ngươi, xem ngươi còn ngông cuồng thế nào!”
Nói xong, sai khiến nha hoàn đi đến bắt Kỷ Thanh Y.