Kỷ Thanh Y cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng, lúc này muốn phát ra tiếng, lại phát hiện miệng nàng bị người ta che một lần nữa.
Nàng kìm nén tiếng tim đập thình thịch và sự khẩn trương, tiếp tục nhìn ra ngoài.
Từ Lệnh Kiểm có chút nóng nảy, vừa vòng tới vòng lui giữa những giá sách vừa cao giọng nói: “Kỷ biểu tiểu thư, đi ra đi, ta đã nhìn thấy tiểu thư. Ta đến tìm Văn Cẩm, nhưng không ngờ lại gặp được tiểu thư ở chỗ này. Tiểu thư đừng sợ, ta sẽ không làm tiểu thư tổn thương. Lần trước là do ta không đúng, ta tự mình nhận lỗi với tiểu thư, tiểu thư có thể tha thứ cho sự vô ý của ta không?”
Kỷ Thanh Y thở phào nhẹ nhõm, thì ra lúc nãy Từ Lệnh Kiểm đang gạt nàng.
Thật may là Từ Lệnh Sâm kịp thời ngăn nàng lại, nếu không thật sự vẫn để Từ Lệnh Kiểm được như ý.
Nhưng mà lúc này thiếu chút nữa thì lộ tẩy, nhất định trong lòng Từ Lệnh Sâm sẽ cười nàng ngu ngốc.
Kỷ Thanh Y cảm thấy buồn rầu, quay đầu nhìn Từ Lệnh Sâm, cái gì cũng trong dự liệu của hắn, nhất định hắn có hậu chiêu rồi.
Từ Lệnh Sâm thì thầm, giọng nói trầm ấm mà khàn khàn: “Từ Lệnh Kiểm bắt nạt ngươi như vậy, chúng ta cho hắn một bài học, có được hay không?”
Trên mặt hắn mỉm cười, rõ ràng đã quyết định chủ ý nhưng vẫn hỏi ý kiến của nàng.
Nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt vô cùng rõ ràng, cự kỳ anh tuấn.
Trái tim Kỷ Thanh Y hoảng hốt, xoay mặt sang một bên.
Từ Lệnh Sâm nhẹ nhàng thúc giục nàng: “Có được hay không?”
“Được.” Kỷ Thanh Y học theo điệu bộ của hắn, đè thấp giọng nói, thanh quản cũng không rung động, thì thầm nói một chữ.
Từ Lệnh Sâm nghe được, dù không nghe thấy thì nhìn hình dáng miệng của nàng khi phát âm cũng hiểu.
Thế nhưng hắn lại cố ý sửng sốt, chân mày cau lại, hỏi: “Được hay không được, ta nghe không rõ?”
Kỷ Thanh Y bất đắc dĩ, kề miệng sát tai hắn, nói lại: “Ta nói được, cho hắn một bài học.”
Vốn là định trêu nàng một chút, nhưng khi đôi môi mềm mại, hơi thở như lan, mang theo hương vị ngọt ngào đến gần mặt hắn, hắn cảm giác toàn thân mình đều muốn mềm nhũn rã rời, máu trong người cũng hướng đến một chỗ vọt tới, làm cho hắn chợt cảm thấy lúng túng.
Cách nhau gần như vậy, nếu bị tiểu nha đầu phát hiện, nhất định sẽ dọa nàng sợ.
Hắn cũng không dám có động tác khác, vội nín thở tập trung, áp chế suy nghĩ kiều diễm trong đầu, sau đó phát ra một tiếng chim hót khe khẽ.
Trong nháy mắt lúc hắn phát ra âm thanh, đột nhiên bước chân Từ Lệnh Kiểm lảo đảo, vấp ngã, sau đó nằm sấp trên mặt đất, không có một chút phản ứng nào.
Kỷ Thanh Y la thất thanh: “Ngươi giết Từ Lệnh Kiểm!”
“Không, không có.” Từ Lệnh Sâm dễ tính, vội vàng giải thích: “Chỉ là làm hắn hôn mê mà thôi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi gặp nguy hiểm.”
Nàng lo lắng hắn giết Từ Lệnh Kiểm, nếu bị người khác biết sẽ gặp tai họa, thế nhưng hắn lại nghĩ nàng sợ phủ Bình Dương Hầu bị liên lụy.
Kỷ Thanh Y mở miệng muốn giải thích, sau lại nghĩ, chuyện này cũng không có gì tốt để giải thích, hắn hiểu lầm thì cứ để hắn hiểu lầm cũng tốt.
Nàng nghĩ vừa rồi nàng nghe được tiếng chim hót: “Lúc nãy ngươi dùng cái gì để phát ra tiếng chim hót, không những giống y hệt tiếng chim hót lại còn giống như là ở đằng xa vọng tới, rốt cuộc tại sao lại làm được? Là cách huýt sáo đặc biệt hay sao?”
“Ngươi muốn học sao?” Ánh mắt Từ Lệnh Sâm nhìn đôi môi hồng nhuận của nàng, vừa nãy bàn tay của hắn còn lướt qua đó, đôi môi vừa mềm mại, non nớt lại còn có mùi thơm, giống như đóa hoa lay động trong ngày xuân, đối với hắn mà nói vừa tràn ngập thần bí vừa hấp dẫn.
Hắn rất muốn hóa thành con ong mật nhỏ, chui vào thưởng thức hương thơm độc nhất đó.
Kỷ Thanh Y thấy đôi mắt hắn sâu hơn, lập tức nghĩ đến chuyện gì, lỗ tai nóng lên, một tay che môi mình lại.
Lúc này nàng mới giật mình, chính mình bị Từ Lệnh Sâm ôm vào trong ngực không nói, nàng còn đang ngồi trên đùi của hắn.
Kỷ Thanh Y giống như bị phỏng, lập tức nhảy lên.
“Đa tạ điện hạ hôm nay đã giúp đỡ.” Kỷ Thanh Y cảm thấy trên mặt mình nóng bừng, nói lảng sang chuyện khác: “Chắc là bọn họ chờ đã sốt ruột, ta xin phép xuống trước.”
Nói xong cũng không đợi Từ Lệnh Sâm trả lời, nàng nâng làn váy, vội vàng chạy xuống lầu.
Thấy Trần Bảo Linh đang đứng ở lầu dưới thì thất kinh: “Bảo Linh, sao tỷ lại ở đây? Tỷ từ đâu xuống vậy?”
Sau khi Từ Lệnh Kiểm ngất đi, nàng và Từ Lệnh Sâm cũng nói chuyện bình thường, không biết Trần Bảo Linh từ đâu đi qua không biết nàng có nghe được bọn họ nói chuyện hay không.
“Tỷ ở dưới bậc thang kia đi tới, muội chọn được sách gì rồi?” Trần Bảo Linh thấy không chỉ hai tay nàng trống trơn mà mặt còn hồng hồng, nói: “Muội sao vậy, nhìn bộ dáng giống như là đã làm việc trái với lương tâm vậy? Trên mặt còn đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Nói xong lấy khăn cho nàng lau mặt.
“Muội tìm được một cuốn thoại bản xưa, cảm thấy đọc rất hay, ngồi ở đó đọc một lúc, không ngờ lại ngủ thiếp đi.” Kỷ Thanh Y thẹn thùng nói: “Muội thấy thời gian không còn sớm nên đi xuống, vẫn chưa chọn sách.”
“Có thật không?” Trần Bảo Linh nghe thấy có thoại bản xưa, lập tức ánh mắt sáng lên, kéo Kỷ Thanh Y lên tìm: “Nếu đọc hay như vậy nên mua về đọc mới đúng.”
Kỷ Thanh Y nhớ đến Từ Lệnh Kiểm còn ngất xỉu ở lầu hai, trong lòng thầm hô hỏng bét, vội vàng theo sau Trần Bảo Linh đi lên lầu.
Trần Văn Cẩm và Lê Nguyệt Trừng liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lộ gia nụ cười như ý, gian kế đã được thực hiện.
Sắc mặt Kỷ Thanh Y đỏ bừng, vẻ mặt khẩn trương, rõ ràng đã gặp được Từ Lệnh Kiểm. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, loại chuyện như vậy truyền đi, đối với thanh danh của nữ tử đều không tốt, nhất định Kỷ Thanh Y sẽ không dám nói ra, chỉ có thể nhịn.
Lúc Kỷ Thanh Y đi lên lầu, cố ý dùng lực rất lớn, âm thanh phát ra rất to, hy vọng có thể làm Từ Lệnh Kiểm tỉnh dậy, sau đó rời đi.
May mắn thay, khi họ lên đến nói, đã không có một bóng người.
Kỷ Thanh Y thở phảo nhẹ nhõm, làm thế nào nàng lại quên mất Từ Lệnh Sâm chứ, có hắn ở đây, nhất định sẽ an bài mọi chuyện thỏa đáng.
Nàng và Trần Bảo Linh vòng vo một hồi, tiện tay rút một thoại bản dỗ Trần Bảo Linh, hai người lại đi xuống lầu.
Chờ đến lúc ra quầy tính tiền, mọi người đều choáng váng.
Thì ra toàn bộ sách về cắm hoa ở cửa hàng này đều đã có người đặt trước.
“Lão bản, chuyện này là do ngươi không đúng, lúc chúng ta tới, tại sao ông không nói rõ?” Trần Bảo Linh khí thế to lớn, vô cùng bất mãn.
“Đại tiểu thư, không phải là ta không nói, mà là lúc mọi người đến, sách vẫn chưa có người đặt trước, ngay lúc nãy, sách mới có người đặt trước.” Lão bản tiệm sách vẻ mặt xin lỗi, cười nói: “Ta cũng không biết là các vị tiểu thư muốn chọn sách cắm hoa, hơn nữa đối phương đã thanh toán bạc, ta cũng không có cách nào khác. Nếu không, các vị tiểu thư chờ mấy ngày nữa, có sách mới đến, ta lập tức đưa đến phủ, dựa theo giá mua vào, không lấy lời một phân tiền nào, coi như tiểu điếm bồi tội.”
“Ai quan tâm đến số bac kia?” Trần Bảo Linh càng nghe càng tức: “Ngươi biết rõ, các cô nương đến mua sách, tám chín phần đều là sách cắm hoa. Rõ ràng là ngươi muốn kiếm tiền cho nên cũng không để ý đến chúng ta, người không thành thật như ngươi, nhất định ta sẽ làm cho mọi người trong kinh thành đều biết, nhìn xem về sau còn ai đến tiệm của ngươi mua sách nữa.”
Khuôn mặt lão bản nhăn lại như trái khổ qua: “Đại tiểu thư bớt giận, thật sự ta không phải cố ý, nếu không như vậy, trừ sách cắm hoa, các vị tiểu thư cứ tùy ý chọn một quyển sách, bổn điếm tặng khuyến mãi cho các tiểu thư. Đại nhân ngài có mắt, có tài lại cao quý, trăm vạn lần không nên so đo với tiểu nhân…”
Trần Bảo Linh chỉ phụng phịu lầm bầm, cũng không nhả ra.
Lão bản càng khẩn trương hơn, lưng cũng cúi thấp hơn, đành phải nhắm mắt nói tên của người mua sách ra: “Không phải là ta lật lọng, phản lời mà người tới là người của phủ Trữ Vương, ta thật sự không có cách nào cự tuyệt.”
Trần Bảo Linh không nói mà nhìn Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y biết đây là nàng đang hỏi ý kiến của mình, nhanh chóng tiến lên phía trước nói: “Bảo Linh, thôi đi, chúng ta đi cửa hàng sách khác.”
Trần Bảo Linh nghe vậy, bất đắc dĩ nói: “Cũng đành vậy thôi.”
Trần Bảo Linh để lão bản tính tiền rồi gói lại những quyển sách khác mà nàng đã chọn: “Coi như là ngươi may mắn, lần này ta cũng không so đo với ngươi.”
Mặt mũi lão bản tràn đầy tươi cười, cúi đầu khom lưng, đang nói chuyện, có hai nam nhân đến trước cửa.
Từ Lệnh Sâm mặc áo cà sa lụa màu trắng bạc, bên hông đeo đai lưng tơ tằm màu thiên thanh, bên vạt áo rủ xuống một viên ngọc dương chi, tư thế như tùng, hình dáng như hạc, vô cùng anh khí.
Đi theo sau lưng hắn là Trịnh Tắc, thanh tú tuấn dật, vóc người cao gầy, nhìn thấy mọi người, hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh chào hỏi.
Mấy người Trần Văn Việt cũng phản ứng lại, rối rít hành lễ với Từ Lệnh Sâm.
Đôi mắt đen nhánh của Trần Bảo Linh nhanh chóng đảo quanh, đột nhiên hét lớn: “Sâm biểu ca, huynh không nói đạo lý, rõ ràng là chúng ta tới trước, huynh lại nửa đường nhảy ra, đặt trước sách cắm hoa của cửa tiệm, làm chúng ta mất không một buổi chiều. Đặc biệt là Thanh Y, chạy khắp cả cửa hàng, mệt mỏi thiếu chút nữa ngủ thiếp đi, huynh lại để chúng ta tay không mà về, thật sự đáng giận.”
Tất cả mọi người sợ hết hồn, trước khi Từ Lệnh Sâm có phản ứng, Trần Văn Việt đã tranh trước, lớn tiếng quát Trần Bảo Linh: “Tại sao muội lại không hiểu chuyện như vậy?” Sau đó lúng túng nhìn Từ Lệnh Sâm, nói xin lỗi: “Bảo Linh không hiểu chuyện, bị chúng ta chiều hư, mong điện hạ nhất định tha thứ…”
“Không cần phải giữ lễ, thật sự chuyện này là do ta không đúng.” Hắn khẽ giơ tay ngăn lời nói của Trần Văn Việt, rồi phân phó với lão bản tiệm sách: “Tìm ra những quyển sách các vị tiểu thư đã chọn rồi gói kỹ lại.”
Mặc dù trên mặt không có cảm xúc gì nhưng mỗi lần giơ tay nhấc chân đều ung dung cao quý, cũng đủ làm lão bản tiệm sách hoa mắt.
Ba cô nương tiến lên cảm ơn Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Sâm đều lạnh nhạt trước sâu như một, hơi gật đầu rồi rời đi.
Cầm trong tay quyển sách Từ Lệnh Sâm tặng, trong lòng Trần Bảo Linh không nói rõ có cảm giác gì.
Nên vui mừng không? Đây thật sự là do Sâm biểu ca tặng.
Nên đau lòng sao? Cũng là việc nên làm, dù sao cũng không phải là cố ý đưa cho nàng mà là nhìn mặt mũi của người khác nên đưa.
Nàng rối rắm nhìn Kỷ Thanh Y, thấy muội ấy ngồi đối diện mình, trong túi có vài quyển sách được đặt chỉnh tề trên dùi, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp từa như trăng sáng trên bầu trời của muội ấy, sự bất bình trong lòng lập tức trào dâng.
Rõ ràng là nàng gặp Sâm biểu ca trước, rõ ràng là nàng thích Sâm biểu ca trước, rõ ràng là nàng có quan hệ thân cận với Sâm biểu ca hơn.
Tại sao Sâm biểu ca lại cố tình thích Kỷ Thanh Y cơ chứ?
Nàng không phục!
Ma xui quỷ khiến, Trần Bảo Linh lập tức cầm sách của mình ném lên người Kỷ Thanh Y, cướp lại sách của Kỷ Thanh Y.