Sủng Thê Làm Vinh

Chương 78: Chương 78: Sinh biến




Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Kỷ Thanh Y nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Một cước này cũng thật tàn nhẫn, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc.

Nhưng mà Kỷ Thanh Y cũng không đáng thương Quan Khả Nhi, ngược lại cảm thấy Từ Lệnh Sâm đá một chân thật là làm lòng người đại khoái.

Đâu chỉ nàng, các tiểu thư vây xem gần như muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Có thể được Mạc tiên sinh lưu lại, đều là người xuất sắc của các lớp, những người này vốn thi đấu bị loại, phá lệ không phục, nếu không phải ngại với thân phận, một đám hận không thể đều đi lên đá Quan Khả Nhi một chân.

Từ Lệnh Sâm xoay người lại, khẩn trương nhìn Kỷ Thanh Y: “Nàng không sao chứ, không bị dọa đi?”

Hắn nhất thời tình thế cấp bách, trước mặt người khác quên che giấu, biểu lộ ra vẻ mặt lo lắng.

Kỷ Thanh Y lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ta không sao.”

Ánh mắt ghen ghét của các tiểu thư khác như muốn bốc lửa, sao Kỷ Thanh Y may mắn như vậy, có thể được Ninh Vương thế tử quan tâm chứ?

Nếu Ninh Vương thế tử có thể nói với ta một lời, cho dù chết cũng cam nguyện.

Từ Lệnh Sâm thấy nàng không có việc gì, lúc này mới gật đầu, nói với Mạc tiên sinh: “Bổn thế tử nghe nói hôm nay có thi đấu, cho nên cố ý đến đây, không nghĩ thế nhưng gặp chuyện như vậy.”

Mạc tiên sinh thấy sắc mặt hắn không vui, đôi mắt thanh lãnh lạnh như nước cuối mùa thu, một lòng đề cao cao: “Điện hạ…… xảy ra chuyện này thật sự làm dơ tai mắt ngài……”

“Được rồi.” Từ Lệnh Sâm giương tay lên, thanh lãnh nói: “Ngươi chỉ cần nói xử trí như thế nào là được.”

Mạc tiên sinh hận Quan Khả Nhi gây chuyện, thiếu chút nữa liên luỵ nàng, tự nhiên chính nghĩa lẫm nhiên nói: “Quan Khả Nhi trước trộm thư tịch, sau giá họa bạn học, hơn nữa cố ý thả lông chó khiến Trần Tĩnh Nhiên dị ứng không thể tham gia thi đấu. Nàng vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, loại người này phẩm đức bại hoại tự nhiên không thể lưu lại Phương Hoa nữ học, ta lập tức báo cho sơn trưởng, đuổi học Quan Khả Nhi, răn đe cảnh cáo.”

Nàng nói dõng dạc hùng hồn, nói năng có khí phách, Điền tiên sinh lại giống như bị đòn nghiêm trọng, mặt trắng như tờ giấy, gần như không thể đứng thẳng: “A Dung……”

Mạc tiên sinh liếc nàng một cái: “Ta không thể vì tư lầm công, Quan Khả Nhi đây là trừng phạt đúng tội.”

Thấy trên mặt Từ Lệnh Sâm hơi hoãn, Mạc tiên sinh lại nghiêm mặt nói: “Kỷ Thanh Y tài nghệ cắm hoa cao siêu, là giải nhất thi đấu lần này. Dựa theo lệ thường, đệ nhất không cần lưu lại ban sơ cấp, có thể trực tiếp thăng cấp bái sư.”

Nàng nhìn Kỷ Thanh Y, trong ánh mắt có vô hạn mong đợi: “Ta quyết định thu Kỷ tiểu thư vào danh nghĩa mình, truyền thụ cho nàng cả đời sở học xem như bồi thường việc hôm nay.”

Tuy đã sớm đoán được sẽ như thế, các tiểu thư vây xem vẫn sôi nổi lộ ra hâm mộ, đương nhiên cũng không thiếu có người phi thường ghen ghét, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Kỷ Thanh Y.

Tâm tình Kỷ Thanh Y ngược lại phi thường bình tĩnh.

Nếu không xảy ra chuyện bị bôi nhọ, giờ phút này nàng tất nhiên phi thường vui sướng, nói không chừng đã sớm quỳ xuống dập đầu với Mạc tiên sinh. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Điền tiên sinh cũng được, Mạc tiên sinh cũng thế, ở trong mắt Kỷ Thanh Y, không bao giờ đáng giá nàng tôn kính.

Nàng cũng không muốn đi theo tiên sinh như vậy học tập cắm hoa.

Dù là Phương Hoa nữ học, nàng cũng không muốn tiếp tục theo học.

Nhưng trước mắt không phải lúc nàng có thể tùy hứng, nếu tùy tiện rời Phương Hoa nữ học, thái phu nhân tất nhiên không cho phép.

Cho dù lại không muốn, nàng cũng chỉ phải cúi đầu.

Kỷ Thanh Y hít một hơi thật sâu, chuẩn bị ứng thừa Mạc tiên sinh.

Không ngờ Từ Lệnh Sâm lại nói: “Kỷ tiểu thư thiên tư thông minh, huệ chất lan tâm, người đích xác có thiên phú cắm hoa, được đệ nhất chính là danh xứng với thật. Dựa theo lệ thường, tự nhiên cũng nên bái sư dưới danh nghĩa tiên sinh ở Phương Hoa nữ học, học sinh trước đó của Mạc tiên sinh đã kết nghiệp, muốn thu Kỷ tiểu thư làm đồ đệ cũng bình thường.”

Ánh mắt Từ Lệnh Sâm hơi dừng, cũng chuyển lời: “Nhưng mà lúc này, chỉ sợ Mạc tiên sinh phải thất vọng. Tư Uyển Cục Khương cô cô nghe nói Kỷ tiểu thư băng tuyết thông minh, tài nghệ cắm hoa cao siêu, liền cầu Thánh Thượng muốn nhận Kỷ tiểu thư làm đồ đệ. Thánh Thượng đã đồng ý, lệnh Kỷ tiểu thư hai ngày sau tiến cung, theo Khương cô cô học tập. Cho nên, Mạc tiên sinh chỉ có thể bỏ thứ yêu thích.”

Lời vừa ra, chung quanh lập tức trở nên yên tĩnh không tiếng động, mọi người không dám tin tưởng nhìn Từ Lệnh Sâm.

Mạnh Tĩnh Ngọc trước hết phản ứng lại, nàng kinh ngạc nói: “Khương cô cô? Là Khương cô cô nào?”

Từ Lệnh Sâm hơi hơi mỉm cười, vẻ mặt đạm nhiên: “Tự nhiên là Khương cô cô hành tẩu ngự tiền, chuyên phụ trách hoa cỏ ở Càn Thanh cung.”

Tuy mọi người suy đoán rồi, nhưng vẫn như cũ có chút không dám tin tưởng, giờ phút này nghe được Từ Lệnh Sâm chứng thực thật là Khương cô cô, không khỏi táp lưỡi.

Hoàng đế thích nhất là Khương cô cô cắm hoa, nếu Kỷ Thanh Y thật có thể tiến cung bái Khương cô cô làm thầy, không phải liền có thể hành tẩu ngự tiền sao?

Mạc tiên sinh ngơ ngẩn đã lâu, mới ngạc nhiên không thôi nói: “Ai chẳng biết tài nghệ cắm hoa của Khương cô cô là thiên hạ nhất tuyệt, lại không thu đồ đệ, hiện giờ thế nhưng bà ấy muốn thu đồ đệ sao?”

Từ Lệnh Sâm sẩn nhiên cười: “Hay là tiên sinh cảm thấy bổn thế tử là người hồ ngôn loạn ngữ?”

“Không, không phải.” trong lòng Mạc tiên sinh căng thẳng, như mộng như tỉnh: “Là ta đột nhiên nghe thấy tin tức này, quá mức khiếp sợ quên tất cả, điện hạ chớ nên trách tội.”

Nàng lại quay đầu nhìn Kỷ Thanh Y, giọng điệu thân thiết lại mang theo vài phần tiếc nuối: “Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta liền biết con không phải vật trong ao, vẫn luôn muốn thu con làm đồ đệ, không nghĩ tới ta không có phúc phận này.”

Mạc tiên sinh đột nhiên thân thiết, Kỷ Thanh Y thật không thói quen, nàng chỉ nhàn nhạt cười cười: “Là con không có phúc phận trở thành đệ tử của tiên sinh.”

Mạc tiên sinh rất vừa lòng thái độ của Kỷ Thanh Y, còn tưởng nhiều lời hai câu, Từ Lệnh Sâm lại nói: “Ta liền đi Bình Dương Hầu phủ, Kỷ tiểu thư đi cùng ta.”

Cứ như vậy, Kỷ Thanh Y rời Phương Hoa nữ học dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét của mọi người.

Tuệ Tâm Thải Tâm tự nhiên lưu lại thu thập đồ vật của Kỷ Thanh Y, bên trong xe ngựa cũng chỉ có Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm.

Mới vừa lên xe, Từ Lệnh Sâm liền cầm tay Kỷ Thanh Y: “Y Y, hôm nay nàng chịu ủy khuất.”

Kỷ Thanh Y đích xác thực ủy khuất, bởi vì nàng vẫn luôn xem Phương Hoa nữ học là thánh địa trong lòng, nhưng hôm nay nhìn thấy nghe thấy làm nàng thật sự quá thất vọng.

“Kỳ thật trên đời này tất cả các nơi đều giống nhau, là trước kia ta không suy nghĩ cẩn thận.”

Từ Lệnh Sâm thấy cảm xúc nàng hạ xuống, liền ra vẻ ngạc nhiên nói: “Y Y, nàng thật thông minh, sao nàng biết người hãm hại nàng chính là Quan Khả Nhi? Thế nhưng còn biết dùng huân hương tìm ra hung thủ!”

Từ Lệnh Sâm ôm nàng vào lòng, vui vẻ nói: “Sao nàng lợi hại như vậy!”

“Nếu nói lợi hại, vậy cũng là chàng lợi hại.” Kỷ Thanh Y bị hắn khen mặt đỏ: “Nếu không phải chàng cho ta huân hương, hôm nay ta đã bị định tội danh trộm đồ vật. Trên người của chàng còn có thứ gì tốt?”

Nha đầu ngốc này, thế nhưng không biết hắn vẫn luôn cho người nhìn nàng chằm chằm.

Có hắn ở đây, sao có thể để nàng bị người oan uổng chứ?

Chỉ là nàng phi thường lợi hại, còn chưa chờ hắn ra tay, chính mình đã giải quyết vấn đề.

Đương nhiên, Từ Lệnh Sâm sẽ không nói này đó với nàng, dù sao nàng đã không còn rối rắm Phương Hoa nữ học, hắn cần gì phải tiếp tục nhắc tới làm nàng phiền lòng.

Từ Lệnh Sâm nói: “Ta còn có một loại dược, thấm vào khăn có thể làm người mê choáng. Nhưng mà hai ngày nữa nàng sẽ tiến cung, không thể mang thứ này vào, chờ nàng xuất cung, ta lại cho nàng mấy bình, nàng đặt bên người chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”

“Được.” Kỷ Thanh Y gật gật đầu, lại hỏi: “Chàng làm ta tiến cung, là vì điều trị mấy bồn hoa lan cho Hoàng Thượng sao?”

“Đúng vậy, vài ngày trước, hoa lan kia lại chết một chậu, hiện giờ chỉ còn lại bốn bồn. Phụng Thượng phu nhân đề cử nàng với Thánh Thượng, nói nàng là cao thủ dưỡng lan trị lan, vừa khéo lúc ấy ta cũng có mặt, chủ động ôm chuyện này. Bái Khương cô cô làm thầy chẳng qua là ngụy trang, nàng chỉ cần điều trị mấy bồn hoa lan kia thật tốt, chờ nàng ra cung, ta liền đi Bình Dương Hầu phủ cầu hôn.”

Kỷ Thanh Y nghe trong lòng vừa động: “Nếu ta điều trị thất bại làm sao bây giờ?”

“Đừng lo lắng, trước nàng, Thánh Thượng đã triệu những người khác tiến cung xem qua, cho dù trị không hết cũng không phải lỗi của nàng.”

Từ Lệnh Sâm thấy bên má nàng có một sợi tóc đen buông xuống, giúp nàng vén ra sau tai, chạm được da thịt mềm mại của nàng, trong lòng vừa động, ngón tay không nhịn được vuốt ve má nàng: “Y Y, nàng yên tâm, ta nhất định sớm ngày cưới nàng về nhà, nàng lại không cần chịu ủy khuất.”

Giọng hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, còn mang theo vài phần mị hoặc, Kỷ Thanh Y nghe vào trong tai chỉ cảm thấy ngọt ngào, tay hắn giống như có ma lực, làm nàng cảm thấy tim đập như sấm, tay chân nhũn ra.

Không khí trong xe trở nên có chút ái muội.

Từ Lệnh Sâm đang chuẩn bị hôn nàng, xe ngựa đột nhiên ngừng.

Hắn ảo não nói thầm một câu: “Sao nhanh như vậy đã đến?”

Rốt cuộc mổ một ngụm trên môi nàng mới dáng người tiêu sái nhảy xuống xe ngựa.

Kỷ Thanh Y xốc màn xe nhìn ra ngoài, thấy xe ngựa vẫn chưa ngừng ở cửa Bình Dương Hầu phủ, mà cách Bình Dương Hầu phủ một khoảng.

Thấy hắn cẩn thận như thế, Kỷ Thanh Y không khỏi nhếch khóe miệng.

Thái phu nhân biết được việc này phi thường vui vẻ, lôi kéo tay Kỷ Thanh Y khen lại khen, không chỉ làm Đỗ ma ma chọn lựa quần áo cho Kỷ Thanh Y mặc khi tiến cung, còn thưởng Kỷ Thanh Y một bộ trang sức vàng ròng, dặn nàng ngày tiến cung phải trang trọng khéo léo, không thể mất mặt mũi Bình Dương Hầu phủ.

Tới sáng sớm ngày đó, Kỷ Thanh Y giả dạng đổi mới hoàn toàn, ở Hầu phủ chờ xe ngựa trong cung tới, đợi hồi lâu mới thấy một tiểu thái giám vội vã tới truyền chỉ, nói hoàng đế đột nhiên bị bệnh, hôm nay Kỷ Thanh Y không cần tiến cung.

Thái phu nhân thật tiếc hận, nghĩ thầm muốn hỏi tiểu thái giám vài câu, lại sợ bị trách tội nhìn trộm thánh thể, chỉ phải từ bỏ.

Trong lòng Kỷ Thanh Y cũng lo sợ, sợ hoàng đế thực sự xảy ra chuyện không hay.

Thái Tử rõ ràng không vừa mắt Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Kiểm lại đầu phục Thái Tử, nếu hoàng đế thật sự buông tay nhân gian, Từ Lệnh Sâm bị nhốt ở kinh thành, còn không phải bị Thái Tử tùy ý xâu xé?

Nàng sai Tuệ Tâm truyền tin cho Từ Lệnh Sâm, làm hắn ngàn vạn phải cẩn thận.

Tin tức truyền đi, chờ mãi chờ mãi, đợi không được Từ Lệnh Sâm hồi âm.

Kỷ Thanh Y vẫn luôn không yên lòng, sợ hoàng đế xảy ra chuyện, Thái Tử nhân cơ hội đoạt quyền, Từ Lệnh Sâm sẽ chịu thương tổn.

Không nghĩ tới buổi tối Từ Lệnh Sâm tự mình tới, hắn mặc một bộ quần áo đen, từ cửa sổ nhảy vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.