Sủng Thê Làm Vinh

Chương 29: Chương 29: Thế tử nổi giận




Giọng nói Trần Bảo Linh đầy ân cần, bàn tay nàng ấy rất ấm áp nắm thật chặt tay nàng, Kỷ Thanh Y giống như tìm được sức mạnh, từ từ bình tĩnh lại.

Bây giờ không phải là đời trước, nàng không phải là Kỷ Thanh Y chưa kết hôn đã thất trinh chỉ có thể làm thiếp cho người ta.

Nàng đã sống lại, không còn như ngày xưa nữa, ngây thơ dại dột chỉ có thể mặc người khác lừa gạt, thao túng.

Bây giờ nàng sống rất tốt, Thanh Thái vẫn còn, nàng không bị ngoại tổ phụ chán ghét mà vứt bỏ, nàng có Việt biểu ca che chở, còn có Trần Bảo Linh, tỷ muội tốt tri âm tri kỷ.

Trời cao cho nàng sống lại là để nàng bù lại tiếc nuối của đời trước, vui vui vẻ vẻ sống một đời, không phải để nàng chịu khổ một lần nữa.

Tà tâm của Trần Văn Cẩm không chết, nhất định sẽ tiếp tục lấy lòng nàng. Từ Lệnh Sâm tám phần nhất định sẽ giống như kiếp trước, đối với nàng vừa gặp đã yêu.

Chẳng lẽ chỉ vì bọn họ cho nên nàng phải giống như con chuột chạy qua phố, chán nản chạy trốn sao?

Chẳng lẽ nàng muốn cả đời sống dưới bóng ma của bọn họ sao?

Làm sai chính là Trần Văn Cẩm và Từ Lệnh Kiểm, tại sao nàng lại phải chịu đựng?

Nàng không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm.

Thay vì không ngừng nhường nhịn, làm bọn họ nghĩ nàng dễ bắt nạt, không bằng dũng cảm một chút, thử ầm ĩ một lần. Cùng lắm cá chết lưới rách, cùng lắm thì chính là chết mà thôi.

Đời trước, nàng có hai bàn tay trắng mà trước khi chết vẫn có thể chính tay đâm chết kẻ thù, tự báo thù cho chính mình, không có đạo lý sống lại, nhìn thấu mọi chuyện ngược lịa lại sợ hãi rụt rè thế này.

Kỷ Thanh Y hít một hơi thật sau, chờ những ngón tay lạnh băng của mình từ từ ấm lại, liền cầm ngược lại tay Trần Bảo Linh: “Ta không sao, chỉ là vừa nãy đột nhiên đầu rất đau, có thể do tối hôm qua ngủ không ngon giấc.”

Trần Bảo Linh nghe xong liền sốt ruột: “Ta nói cho tổ mẫu biết…”

Gương mặt Trần Bảo Linh thân thiết làm lòng Kỷ Thanh Y vô cùng ấm áp, nói nhỏ: “Đừng chuyện bé xé ra to, khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần, đừng để vì muội mà mọi người mất hứng. Vừa rồi muội hơi khó chịu nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi, không còn thấy đau nữa.”

“Thật sự không cần lo sao?” Trần Bảo Linh vẫn không yên tâm: “Ta đỡ ngươi đi từ từ, nếu ngươi khó chịu hãy nói với ta một tiếng, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi. Dù sao cũng không có chuyện gì, chỉ là đi dạo ngắm cảnh thôi.”

Kỷ Thanh Y gật đầu đồng ý, cùng Trần Bảo Linh đi từ từ phía sau.

Lúc ở ngã rẽ vừa đúng lúc gặp hai người.

“Sâm ca cũng ở đây à.” Từ Lệnh Kiểm luôn luôn khiêm tốn, chào hỏi với Từ Lệnh Sâm, lại hỏi gần đây Thái phu nhân có khỏe không, thân thể thế nào.

Thái phu nhân trả lời từng vấn đề, sắc mặt cũng không thoải mái.

Nửa tháng trước, hoàng đế lập thái tử.

Đều không phải là hai vị thế tử trước mặt mà cuối cùng vị trí thái tử lại rơi vào tay thế tử Tần Vương.

Nếu đã lập thái tử, theo lý các thế tử khác phải trở về đất phong của mình mới đúng nhưng không ngờ hoàng đê lại phản đối đề nghị của nội các, còn nói thế tử Ninh Vương và thế tử Chu Vương đều đã ở bên cạnh ngài nhiều năm, ngài coi như ruột thịt, thật sự không nỡ để bọn họ đi.

Chuyện này làm cho triều đình vốn đang yên bình đột nhiên sóng to gió lớn.

Ba người họ đều là ruột thịt, như vậy có phải nói vị trí thái tử cũng không ổn định mà hai người còn lại cũng còn hi vọng hay không?

Dù sao từ xưa đến này người có thể an toàn ngồi lên vị trí thái tử cũng quá ít.

Mặc dù thái tử đã định nhưng tranh đấu đoạt vị không bào giờ kết thúc. Nếu phủ Bình Dương Hầu đã quyết định chỉ lo cho bản thân mình, không tham dự vào trận chiến đó thì phải cẩn thận hơn trước rất nhiều.

Bà cứ có cảm giác cuộc gặp gỡ vô tình ngày hôm nay không phải là chuyện đơn giản như vậy, mà Trần gia đã quyết định chỉ lo cho bản thân mình rồi.

Trần Văn Cẩm mặc áo lam (áo mà phật tử hay mặc) bằng lụa màu xanh lam, cười trong sáng thân thiết: “Con đi theo thể tử Chu Vương đến tìm mấy quyển kinh phật, nghĩ tới tổ mẫu đang ở Đàm Thác tự nên cũng tới tham gia náo nhiệt với mọi người, không ngờ thế tử Ninh Vương cũng ở đây, thật là vô cùng trùng hợp.”

Thế từ Ninh Vương Từ Lệnh Sâm gật đầu, trước sau đều là bộ dạng kiêu căng lạnh nhạt.

Trần Văn Cẩm cũng không để bụng, trên mặt vẫn cười tươi như cũ, ánh mắt của hắn liếc một cái đã thấy Trần Bảo Linh và Kỷ Thanh Y đang đi sau cùng, cười nói với họ: “Bảo Linh, Thanh Y sao các muội đi cách xa vậy, mau đến đây bái kiến thế tử Chu Vương.”

Hắn nói chuyện theo kiểu vui đùa, lớn giọng hô lên, lúc này mọi người mới chú ý hai người họ đi phía sau hơn nữa cũng không lên hành lễ với Từ Lệnh Kiểm.

Mặc dù Kỷ Thanh Y nói với mình không cần tránh né nhưng khi thật sự phải đối mặt, trong lòng vẫn không nhịn được khẩn trương.

Nàng có thể bình tĩnh hòa nhã đối mặt với Từ Lệnh Kiểm sao? Có thể che giấu tốt cảm xúc của mình, giả bộ như chưa phát sinh chuyện gì hay sao?

Trần Bảo Linh cảm thấy vẻ mặt của nàng không tốt, vội nói: “Hay là để ta nói với tổ mẫu một tiếng.”

Kỷ Thanh Y hít một hơi thật dài: “Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”

Trần Văn Cẩm đi tới nói: “Hai người bọn muội thật quá ham chơi đó, may mà thế tử điện hạ ôn hòa rộng lượng, không so đo với các muội, còn không mau đi theo huynh.”

Nụ cười của hắn trong sáng, giọng nói thân thiết, Kỷ Thanh Y nghe xong lại cảm thấy chán ghét.

Nàng không để ý đến hắn mà đi sau Trần Bảo Linh, hành lễ với Từ Lệnh Kiểm.

Từ Lệnh Kiểm dã nhìn thấy bức họa của nàng, cũng biết dung mạo của nàng rất giống người trong trí nhớ, nhưng khi hắn thật sự nhìn thấy dung mạo của nàng vẫn vô cùng khiếp sợ.

Tiểu cô nương trước mặt mặc áo màu màu vàng của hoa cẩm bên ngoài khoác áo lót mỏng, quần lụa mỏng màu xanh nhạt, cài trâm ngọc hồng bảo, đeo khuyên tai trân trâu, mắt hạnh má đào, như ngôi sao chói lọi, giống như đúc người trong trí nhớ của hắn.

Hô hấp của hắn dồn dập, con ngươi co rút, hai mắt nhìn nàng không chớp mắt, trên mặt hiện ra vẻ si mê và đau lòng.

Khanh khanh. (tên gọi thân mật, vợ chồng thời xưa hay gọi nhau.)

Khanh khanh của hắn đã trở lại.

Nhất định là ông trời không đành lòng nhìn hắn cô độc, cho nên sắp xếp cho khanh khanh dùng phương pháp khác quay về bên cạnh hắn. Hắn phụ lòng khanh khanh, không bảo vệ nàng thật tốt, lần này hắn nhất định khỗng để khanh khanh chịu uất ức, nhất định phải đem khanh khanh về bên cạnh hắn.

Thậm chí hắn không kìm lòng được, tiến lên phía trước hai bước, thậm chí còn đưa tay ra.

Kỷ Thanh Y sớm đoán được hắn có hành động này, trong lòng cười lạnh, lui về phía sau mấy bước, núp sau lưng Thái phu nhân.

Nếu không thể né tránh vậy thì dứt khoát làm to chuyện, để tâm tư của Từ Lệnh Kiểm đối với nàng bại lộ giữa ban ngày ban mặt, làm cho mọi người thấy rõ thế tử Chu Vương dịu dàng nho nhã rốt cuộc là có đức hạnh thế nào.

Thái phu nhân thấy Kỷ Thanh Y có vẻ hốt hoảng, sắc mặt trắng bệch hiển nhiên là bị giật mình, lập tức chân mày khẽ nhíu.

Thế tử Chu Vương thế này là có ý gì? Cho rằng nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn sẽ thú được Kỷ Thanh Y, sau đó có thẻ trói buộc phủ Bình Dương Hầu sao?

Nếu đây thật sự là mục đích của hắn, vầy thì hắn quá coi thường Trần gia rồi! Đừng nói là chỉ vô tình đụng chạm, dù cho bị người khác bắt gặp cô nam quả nữ ở chung, chỉ cần Trần gia không muốn sẽ có một trăm biện pháp khác nhau làm thế tử Chu Vương không thể đạt được mục đích.

Trong chuyện này, nhị gia nhà họ đóng vai trò gì đây?

Thái phu nhân nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn thứ tôn Trần Văn Cẩm của mình.

Trần Văn Cẩm kinh sợ thất sắc, mục đích của hắn hôm nay là muốn mọi người có ấn tượng tốt với Từ Lệnh Kiểm, quan trọng nhất là để Kỷ Thanh Y có ấn tượng tốt, như vậy mới dễ dàng thực hiện bước tiếp theo.

Thật không thể ngờ rằng bình thường Từ Lệnh Kiểm trầm ổn, thận trọng lại có lúc luống cuống như thế, quả thật khiến hắn trở tay không kịp.

Hắn không chút do dự hô to một tiếng “điện hạ”, sau đó cầm tay Từ Lệnh Kiểm joir: “Ngài muốn đưa lễ gặp mặt cho hai vị muội muội của ta sao? Giao cho ta được rồi, làm sao lại để điện hạ tự mình đưa qua được?”

Từ Lệnh Kiểm giật mình, phản ứng lại, lập tức ngừng bước chân.

Hắn vừa mới đứng lại đã thấy một bóng người thoáng đi đến trước mặt, thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm đã đứng ở trước mặt hắn.

“Sâm ca…”

Hắn vừa định mở miệng giải thích nguyên nhân mình luống cuống đã cảm thấy ngực nhói đau, trước mắt bỗng tối sầm, người bị đá ngã lăn ra đất.

Một cước kia vô cùng ác liệt, làm hắn đau đớn suýt nữa ngất đi, còn chưa kịp đứng dậy, bàn tay phải đã bị dẫm lên, hắn cảm thấy đau đớn như bị kim châm.

Giày thêu đám mây màu xanh sẫm, phía trên thêu kì lân tượng trưng cho thân phận đệ tử gia tộc hoàng thất, trừ Từ Lệnh Sâm ra không còn ai khác nữa.

Từ Lệnh Kiểm khó khăn ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt tối tăm âm trầm của Từ Lệnh Sâm, thật giống như mưa bão sắp đến, đôi mắt lạnh lẽo như sông băng nhìn hắn chằm chằm, lộ ra ý lạnh gặm nhấm tận xương làm cho hắn không nhịn được rùng mình một cái.

Hắn định mở miệng, nhưng đối diện với đôi mắt kia một chữ hắn cũng không nói nổi.

Trần Văn Cẩm cũng bị bộ dạng của Từ Lệnh Sâm làm cho rợn tóc gáy, đứng yên bất động.

Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm cậy tài khinh người, trong mắt không có ai, dám chống đối với cả hoàng thượng, trở mặt ngay cả lục thân (bố, mẹ, anh, chị, vợ, con) cũng không nhận, vô cùng tàn nhẫn, mọi người đều gọi là “ngọc diện la sát”.

Trước đó Trần Vân Cẩm cảm thấy đó chỉ là lời đồn bậy bạ thôi, hắn cũng chỉ là thế tử phiên vương, có thể cao ngạo đến mức nào? Hơn nữa mấy lần gặp mặt gần đây, thấy hắn bất quá chỉ là một con khổng tước cao ngạo, xinh đẹp mà thôi.

Mặc dù Từ Lệnh Kiểm đã dặn dò hắn trước mặt Từ Lệnh Sâm phải cẩn thận, không thể giở trò, hắn cũng không để trong lòng.

Nhưng giờ phút này, hắn lại tin, tin những lời đồn đó không hề nói sai.

Vừa rồi vẫn còn bình thường, ngay lúc này lại trở mặt không nhận người, nhìn sắc mặt Từ Lệnh Sâm, hắn không nghi ngờ chút nào, nếu trong tay có đao hắn dám liên tục giết Từ Lệnh Kiểm.

“Từ Lệnh Kiểm.” Giọng nói Từ Lệnh Sâm giống như mưa đá, trong mắt lộ ra sát khí: “Phàm là có ta ở đây, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào ức hiếp, sỉ nhục con của Tử Mật tiên sinh. Lời này ngươi hãy nhớ kĩ cho ta.”

Tử Mật tiên sinh?

Tử Mật tiên sinh là ai?

“Đệ đã nhớ kỹ.” Từ Lệnh Kiểm vừa thẹn vừa giận, nhưng lúc này trên tay vẫn còn cảm giác đau đớn làm cho hắn không thể để ý nhiều chuyện như vậy, tay hắn không thể bị tàn phế được.

Từ Lệnh Sâm hừ mạnh một tiếng, lỗ mũi phát ra âm thanh khinh thường kia xong cũng không thèm nhìn Từ Lệnh Kiểm một cái, xoay người đi đến bên cạnh Thái phu nhân: “Kiểm đệ còn bé nên vô lễ, xin Thái phu nhân tha thứ cho tội đụng chạm này.”

Dù Thái phu nhân là người có kiến thức rộng rãi cũng bị sự thay đổi đột ngột vừa nãy làm cho hoảng sợ. Bà cũng tiếp xúc với thế tử Ninh Vương mấy lần, vốn nghĩ rằng cũng có mấy phần hiểu hắn, bây giờ nghĩ lại, bà chỉ thấy những chuyện mà thế tử Ninh Vương nguyện ý để cho bà thấy, cũng chỉ là một góc cảu tảng băng chìm mà thôi.

Thái phu nhân đè ép nhịp tim đang đập nhanh, nói: “Thái tử nói nghiêm trọng quá rồi.” Xem ra bà phải đánh giá lại thế tử Ninh Vương rồi.

“Ta và Nghiêm đại nhân là bạn tri kỉ đã lâu, trong lòng coi ngài ấy là thầy tốt bạn hiền, Kỷ biểu tiểu thư và Thanh Thái là hậu nhân của cô nhân, theo lý thì ta nên chăm sóc họ.”

Nói xong, hắn ngước mắt lên, từ Trần Bảo Linh, Lê Nguyệt Trừng, Kỷ Thanh Y, nhìn từng người từng người một.

Ba tiểu cô nương xinh đẹp như hoa như nguyệt, mỗi người có một phong thái riêng.

Nhưng so với hai người kia thì Kỷ Thanh Y xinh đẹp hơn, càng cướp đoạt ánh mắt của người khác hơn. Rõ ràng Lê Nguyệt Trừng và Trần Bảo Linh đều là những mỹ nhân khó gặp nhưng đứng bên cạnh Kỷ Thanh Y, trong nháy máy bị ảm đạm nhạt nhòa.

Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, Từ Lệnh Kiểm động tâm là chuyện hắn có thể hiểu được. Nhưng có thể hiểu được không có nghĩa là phải bị động tiếp nhận.

Đó là người của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép người nào mơ tưởng.

Ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua, Trần Bảo Linh cảm thấy cả người lạnh lẽo, Lê Nguyệt Trừng bị dọa làm trong lòng hoảng loạn nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ.

Kỷ Thanh Y cúi thấp đầu giống như không biết nói gì nhưng trong đầu thoáng qua suy nghĩ giống như cưỡi ngựa xem hoa.

Đột nhiên Từ Lệnh Sâm đá ngã Từ Lệnh Kiểm làm nàng sợ hết hồn nhưng nhiều hơn là thấy vui sướng tron lòng, nếu có thể một cước đá chết Từ Lệnh Kiểm mới tốt. Nhưng sung sướng qua đi, nàng lại không tự chủ được lo lắng, nếu Từ Lệnh Kiểm đến cáo trạng với hoàng đế thì làm thế nào bây giờ? Từ Lệnh Sâm có gặp phiền phức gì không? Lá gan của hắn cũng thật lớn, sao lại xúc động không cố kỵ một chút nào như thế?

Nhưng hắn làm thế là vì nàng, một cảm giác hốt hoảng lại ngọt ngào lan tràn trong trái tim nàng.

“Có điện hạ che chở, đó là may mắn của tỷ đệ bọn họ.” Thái phu nhân cẩn thận nói nhưng trong lòng vô cùng nghi ngờ.

Bà không ngờ chỉ ra ngoài một chuyến mà lại xảy ra biến cố lớn như vậy

Rõ ràng là thế tử Chu Vương Từ Lệnh Kiểm động lòng với Kỷ Thanh Y nhưng hôm nay hắn đến đây chỉ là trùng hợp thôi sao?

Thế tử Ninh Vương Từ Lệnh Sâm nhiều lần lấ lòng họ, không ngại ra tay dạy dỗ Từ Lệnh Kiểm thật sự chỉ vì chăm sóc con của cố nhân sao?

Nếu như không phải như vậy, thật sự phải suy nghĩ cẩn thân mục đích của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.