Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Cố Hướng Minh quay đầu lại, ánh mắt mong đợi nhìn Kỷ Thanh Y: “Kỷ tiểu thư có manh mối gì sao?”
Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, liếc mắt nhìn Trần Văn Việt: “Việt biểu ca, muội nhớ tới Bảo Linh có lẽ sẽ đi một nơi, lúc trước Bảo Linh từng nói, nếu bức nàng gả chồng, nàng tình nguyện cắt tóc làm ni cô, huynh nói nàng có thể đi am ni cô nào đó hay không?”
Lời nói chưa dứt, Cố Hướng Minh đã cưỡi ngựa rời đi, chỉ bỏ lại một câu: “Thành tây và thành nam giao cho ta.”
Trần Văn Việt thấy hắn vội vàng như thế, bất mãn trong lòng tiêu tán rất nhiều.
Kỷ Thanh Y nói: “Việt biểu ca không cần đưa muội, tìm kiếm Bảo Linh quan trọng hơn, một mình muội có thể trở về.”
Trần Văn Việt cũng không trì hoãn, xuống xe sửa thành cưỡi ngựa chạy về phía thành đông.
Bảo Linh a Bảo Linh, lần này tỷ thật quá hồ nháo!
Kỷ Thanh Y niệm một câu a di đà phật, hy vọng chính mình đoán không sai, có thể tìm được Bảo Linh ở am ni cô.
Bình Dương Hầu phủ an an tĩnh tĩnh, khác một trời một vực với Nam Khang quận chúa khóc trời kêu đất trong tưởng tượng của Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y lập tức đi thượng phòng của thái phu nhân, sắc mặt thái phu nhân âm trầm, không nói một lời ngồi trên giường đất sát cửa sổ, vân vê Phật châu trong tay.
“Ngoại tổ mẫu.” Kỷ Thanh Y chậm rãi đi vào, nhẹ giọng nói: “Ngài đừng lo lắng, Việt biểu ca đã đi tìm, nhất định có thể tìm Bảo Linh trở về.”
Tuy thái phu nhân tâm tính cứng cỏi, giờ phút này trên mặt cũng lộ ra dấu hiệu già cả, bà chỉ ghế dựa bên cạnh: “Ngồi xuống nói chuyện.”
Kỷ Thanh Y theo lời ngồi xuống, nghĩ muốn khuyên thái phu nhân vài câu, lại không biết chính mình nên nói gì, thấy trên bàn giường đất để một cuốn kinh thư, liền nói: “Ngoại tổ mẫu, con niệm kinh Phật cho ngài nghe.”
Thái phu nhân hơi hơi gật đầu, Kỷ Thanh Y liền cầm kinh Phật tới đọc.
Đang đọc, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, thái phu nhân vẫn như cũ nhắm mắt vân vê Phật châu, Kỷ Thanh Y lại nhịn không được nhìn về phía cửa, Đỗ ma ma mặt mang vui mừng đi đến: “Thái phu nhân, đại tiểu thư đã trở lại.”
Tay thái phu nhân vê Phật châu dừng một chút, chậm rãi mở miệng: “Là như thế nào trở về?” trong giọng nói Thái phu nhân cũng không thấy vui mừng, chỉ có lạnh băng như nước.
Kỷ Thanh Y nghe xong, nhịn không được rùng mình.
Vui mừng trên mặt Đỗ ma ma tiêu tán, thay thế chính là ngưng trọng, bà dừng một chút mới trầm giọng nói: “Trúng thuốc mê, hiện giờ còn chưa tỉnh, là đại gia và Cố công tử cùng hộ tống về.”
Thái phu nhân bất động như núi, mày lại cong lên cao cao: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Ngữ khí sắc bén hơn nhiều so với vừa rồi.
“Đại tiểu thư mang theo Mỹ Cảnh đi Bích Vân Am ở thành nam, vốn định cắt tóc làm ni cô, không ngờ Bích Vân Am cũng không phải là am ni cô đứng đắn, thường xuyên lừa tuổi trẻ nữ hài tử bán đến phương nam, đại tiểu thư và Mỹ Cảnh hai nữ hài tử xinh đẹp như vậy, vừa vào cửa liền không ra được. Vẫn là Mỹ Cảnh để lại một tâm nhãn, lúc vào cửa giật đứt châu liên trên tay, mới để lại manh mối.”
“Người là Cố công tử tìm về, hắn hội hợp với đại gia trước, mới cùng đại gia đưa đại tiểu thư trở về. Hầu gia đã phái người bắt hết những ni cô đó.”
Cho nên, tin tức tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài, thanh danh Bình Dương Hầu phủ sẽ không bị tổn hại.
Sắc mặt căng chặt của Thái phu nhân lúc này mới hòa hoãn: “Đã trở lại thì tốt, bà qua bên kia nhìn xem, có mời đại phu chưa?”
“Dạ.” Đỗ ma ma xoay người đi ra ngoài, một lát lại quay về.
Thái phu nhân nhíu mày, lấy ánh mắt dò hỏi bà.
Đỗ ma ma khoanh tay nói: “Thái phu nhân, Cố công tử tới.”
Thái phu nhân rất ngoài ý muốn, nhưng chỉ một lát liền khôi phục như thường: “Mời Cố công tử vào. Thanh Y, con đỡ ta đi gian ngoài.”
Kỷ Thanh Y đỡ thái phu nhân đi ra ngoài, sau đó chính mình cũng ra cửa, ở hành lang tránh mưa gặp Cố Hướng Minh.
Kỷ Thanh Y gật đầu chào hỏi hắn: “Cố công tử.”
Cố Hướng Minh lại đột nhiên cúi thật thấp, bái hạ, Kỷ Thanh Y đứng không nhúc nhích, vững chắc nhận hắn một bái, sau đó nói: “Lời lúc trước Cố công tử nói còn tính sao?”
“Tự nhiên là tính.” Cố Hướng Minh giọng điệu kiên định, nói năng có khí phách: “Canh thiếp của ta ở trên người, chỉ cần thái phu nhân đáp ứng, hôm nay có thể định hôn.”
“Cố công tử có tâm.” Kỷ Thanh Y không nghĩ tới Cố Hướng Minh thật sự nói được làm được, trong lòng cao hứng thay Trần Bảo Linh, trên mặt lại đạm mạc như vừa rồi: “Nếu một ngày nào đó, chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài……”
“Sẽ không có một ngày kia.” Cố Hướng Minh leng keng có lực nói: “Nếu thực sự có một ngày kia, đó là phu thê một thể, ta với nàng cùng nhau gánh vác.”
Trong mắt Kỷ Thanh Y toát ra vẻ vừa lòng: “Ta đây chúc công tử tâm tưởng sự thành.”
Nói xong tránh ra một bước, nhìn theo Cố Hướng Minh đi vào.
Một nén nhang sau, Cố Hướng Minh đi ra, trên khuôn mặt ngăm đen của hắn nhiễm vui sướng, tuy