Sủng Thê Làm Vinh

Chương 107: Chương 107: Thiếu






Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Áo cưới đỏ rực thêu hoa bằng chỉ vàng mặc trên người Kỷ Thanh Y, tóc đẹp đen nhánh nồng đậm búi thành búi tóc triều hoàng ung dung, trên búi tóc mang phượng quan mẫu đơn nạm bách bảo tua vàng ròng, càng thêm tôn lên da nàng như ngưng chi, mặt mày như vẽ, một đôi mắt to ngập nước trắng đen rõ ràng, sóng mắt lưu chuyển, quang hoa đều hiện.

Ngay cả hỉ nương cũng bị bộ dáng thiên kiều bá mị của nàng chấn trụ.

“Tiểu thư thật xinh đẹp!” Hỉ nương ngây người một hồi mới nói: “Trách không được sẽ được Thánh Thượng tứ hôn cho Ninh Vương thế tử, bà làm hỉ nương hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy tân nương xinh đẹp như vậy.”

Kỷ Thanh Y cong môi cười, ngẩng đầu nhìn gương, tiểu cô nương trong gương cũng nhìn nàng, trên mặt vui sướng, trong mắt vui mừng thật là rõ ràng.

Sau khi trang điểm thì không thể ăn, nhưng bụng lại nghe không hiểu tiếng người, vừa mới qua buổi trưa, bụng Kỷ Thanh Y đã bắt đầu kêu nhanh như chớp.

Buổi sáng thức dậy trong đầu đều là việc thành thân, Kỷ Thanh Y cũng không ăn bao nhiêu, tới lúc này, thật sự đói vô cùng.

Trần Bảo Linh bưng mâm đi vào, thế nhưng đặc biệt tri kỷ cắt điểm tâm thành miếng nhỏ, cầm tăm xỉa đút cho Kỷ Thanh Y.

“Muội nha!” Trần Bảo Linh buồn cười nói: “Lúc trước tỷ thành thân, muội còn biết chuẩn bị thức ăn cho tỷ, sao đến phiên muội, ngược lại không biết chiếu cố chính mình.”

Kỷ Thanh Y ngượng ngùng nói nàng chỉ một lòng muốn nhìn chính mình mặc vào áo cưới trang điểm thành tân nương cho nên đã quên.

Đang ăn điểm tâm, chợt nghe bên ngoài một trận tiếng pháo bùm bùm, có người cao giọng nói tân lang tới.

Cho dù biết chính mình không nhìn thấy gì, Kỷ Thanh Y vẫn nhịn không được ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, Trần Bảo Linh càng vui mừng, trực tiếp nhét mâm điểm tâm vào tay Kỷ Thanh Y, chính mình chạy nhanh ra ngoài.

Qua một nén nhang, nàng tươi cười đầy mặt hai mắt tỏa sáng đi vào: “Thanh Y, muội cũng không biết hôm nay Sâm biểu ca đẹp cỡ nào, hắn ăn mặc áo cưới đỏ thẫm, quả thực cực kỳ anh tuấn.”

Nàng vừa nói vừa dùng tay ôm mặt, bộ dáng không thể thừa nhận: “Trên đời này sao lại có nam tử tuấn mỹ vô song như Sâm biểu ca chứ. Muội thật đúng là hạnh phúc, có thể gả cho Sâm biểu ca, đời trước chẳng lẽ muội cứu vớt toàn bộ đế quốc sao? Nếu không sao chuyện tốt như vậy lại rơi xuống trên đầu muội, sao tỷ không có vận khí tốt như vậy chứ. Nếu có thể gả cho Sâm biểu ca, cho dù lập tức chết, tỷ cũng nguyện ý.”

Dáng vẻ nàng hận chính mình không thể thay Kỷ Thanh Y gả đi.

Trên mặt Kỷ Thanh Y nóng lên, trong lòng ngọt ngào, nghe bên ngoài một trận lại một trận cười vang, có chút sốt ruột: “Bảo Linh, bên ngoài làm sao vậy?”

Trần Bảo Linh như trong mộng mới tỉnh nói: “Là đại ca dẫn theo Thanh Thái đi cản cửa, Sâm biểu ca làm hai trang thơ thúc giục bọn họ đều không hài lòng, lúc này tám phần là muốn trêu cợt Sâm biểu ca đấy.”

Nàng nói cười khúc khích: “Sâm biểu ca muốn cưới muội, chỉ sợ phải nếm chút khổ sở rồi.”

Kỷ Thanh Y nhớ tới lúc trước Trần Văn Việt trêu cợt Cố Hướng Minh, sợ Trần Văn Việt nháo nhọc Từ Lệnh Sâm tức giận, trên mặt mang vài phần lo lắng.

Điền thị thấy ngón tay trắng nõn như ngọc của nàng nắm chặt áo cưới, còn tưởng nàng khẩn trương vì lập tức phải rời đi Trần gia gả đến nơi xa lạ, vội cười khuyên nhủ: “Biểu muội đừng khẩn trương, điện hạ không chỉ có dung mạo anh tuấn, làm người cũng phi thường săn sóc.”

“Ngày hôm qua chúng ta đi trải giường chiếu, những nha hoàn bà tử hầu hạ vui sướng lại không mất kính cẩn, vừa thấy liền biết là được Ninh Vương thế tử phân phó, cho nên không dám chậm trễ chúng ta. Chờ đến lúc chúng ta trải giường chiếu, điện hạ thế nhưng đồng ý làm chúng ta để chăn của Ninh Vương phủ phía dưới, chăn của Bình Dương Hầu phủ ở trên, có thể thấy được hắn vô cùng ngưỡng mộ muội.”

Kinh thành có tập tục như vậy, chăn ở phía trên chính là người đương gia, chăn ở dưới là bị lãnh đạo.

Nói đến chuyện này Điền thị không nhịn được cười.

Kỷ Thanh Y tưởng tượng đến bà mối nhà trai và bà mối nhà gái tranh nhau trải giường chiếu, kết quả Từ Lệnh Sâm lại không giúp bà mối của chính mình, ngược lại kéo chân sau, cũng nhịn không được bật cười.

Điền thị thấy nàng lúm đồng tiền như hoa, trong lòng sinh ra vài phần hâm mộ, dung mạo đẹp như vậy, khó trách Ninh Vương thế tử thích vô cùng.

Còn chưa vào cửa đã che chở như vậy, chờ vào


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.