Sủng Thê Làm Vinh

Chương 121: Chương 121: Thiếu






Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Sắc mặt Kỷ Thanh Y dần dần chuyển biến tốt đẹp, liền có chút ngượng ngùng: “Ta không có việc gì.”

Từ Lệnh Sâm hôn thái dương nàng: “Thật là đứa nhỏ ngốc, ta lớn hơn nàng tám tuổi, chờ ta ba mươi mấy, nàng chính trực thanh xuân như hoa, cho dù sợ cũng là ta sợ nàng bị người khác lừa đi, sao ta bỏ được rời đi nàng.”

“Nói hươu nói vượn!” Kỷ Thanh Y phụt cười một tiếng: “Ta thấy chàng không già chút nào, chính vừa lúc.”

“Ngoan!” Từ Lệnh Sâm thấy vẻ mặt nàng như thường mới thở dài nhẹ nhõm: “Nàng đừng động hai người kia, ngày mai ta sẽ thu thập các nàng, không cho họ ở trước mặt nàng chướng mắt.”

Kỷ Thanh Y há miệng muốn đáp ứng.

Nhưng dù sao đó cũng là người Thái Hậu thưởng, nếu Từ Lệnh Sâm xử lý, làm sao công đạo bên chỗ Thái Hậu.

Nàng cũng không thể chuyện gì cũng dựa vào Từ Lệnh Sâm, về sau chuyện như vậy chỉ sợ sẽ không ít.

“Chàng đừng động.” Kỷ Thanh Y cười nói: “Chẳng qua là hai mỹ nhân mà thôi, không làm khó được ta.”

Dù sao Từ Lệnh Sâm sẽ không chạm vào các nàng, bọn họ chính là lỗ tai của kẻ điếc, có các nàng, người khác cũng sẽ không nói chính mình ghen tỵ, Thái Hậu đưa người, thành toàn chính mình thanh danh tốt, cớ sao mà không làm.

Hơn nữa, việc này còn chưa xong, về sau có cơ hội, nàng nhất định phải “báo đáp” Thái Hậu ban thưởng.

“Được, đều nghe nàng.” Từ Lệnh Sâm ôm nàng ăn cơm: “Ta đút nàng.”

“Ta lại không phải tiểu hài tử, không cần chàng đút.” Kỷ Thanh Y cười từ trên người hắn xuống, ngồi ghế bên cạnh, hai người thân mật ăn cơm xong, Từ Lệnh Sâm nắm tay nàng đi ra ngoài tản bộ.

“Đã định ra đại tướng đi bình định phản loạn man di Nam Cương.”

Kỷ Thanh Y sửng sốt.

Từ Lệnh Sâm rất ít nói với chính mình chuyện triều đình, trừ phi có quan hệ với nàng.

“Là ai?” Nàng khẩn trương hỏi: “Có phải Việt biểu ca hay không?”

Từ Lệnh Sâm cảm giác tay nàng nắm thật chặt, liền nói: “Thật là Trần Văn Việt.”

“Nàng đừng lo lắng.” Từ Lệnh Sâm bắt hai tay nàng, bao trong lòng bàn tay chính mình: “Trần Văn Việt sẽ không có việc gì.”

Màn trời buông xuống, đầy trời sao sang lấp lánh, ánh sáng trong mắt hắn còn loá mắt hơn ngôi sao.

“Ta biết, đây là Việt biểu ca chính mình chọn.” Kỷ Thanh Y nhìn hắn nói: “Việt biểu ca vẫn luôn muốn ra bên ngoài nhìn xem, giống cữu cữu ra trận giết địch, tự kiếm công lập nghiệp, ta tự nhiên sẽ không ngăn hắn. Hơn nữa có cữu cữu chỉ điểm, có chàng ở hậu phương bố trí, hắn nhất định có thể chiến thắng trở về.”

Nàng ngoan ngoãn, Từ Lệnh Sâm thực thích, sờ đầu nàng: “Sao nàng lại tốt như vậy, ta thật may mắn mới cưới được nàng.”

Đang nói chuyện đứng đắn hắn lại bậy bạ, Kỷ Thanh Y trợn mắt, xoay người rời đi.

Từ Lệnh Sâm cười đuổi theo, hơi hơi uốn gối, ôm hai đùi nàng, nâng nàng lên cao cao.

Kỷ Thanh Y kinh hô một tiếng, cuống quít ôm đầu của hắn, tầm nhìn trước mắt đột nhiên trở nên cao hơn xa hơn, cảm giác này thực kỳ lạ.

Từ Lệnh Sâm thấy nàng cao hứng, vẫn luôn ôm, đến lúc Kỷ Thanh Y phát hiện sắp tới cửa lầu các muốn giãy giụa thì đã chậm, cuối cùng bị hắn một ngụm một ngụm nuốt vào bụng.

Qua hai ngày, Trần Bảo Linh đưa thiếp mời Kỷ Thanh Y, mời nàng đi Vệ Quốc công phủ.

Kỷ Thanh Y vừa mới vào phủ, Trần Bảo Linh đã đỡ bụng chạy tới: “Thật là không lương tâm, biết tỷ không ra phủ được, lâu như vậy cũng không tới thăm tỷ.”

Kỷ Thanh Y thấy bụng nàng hơi hơi phồng lên, thế nhưng còn chạy, sợ tới mức chạy nhanh tới đỡ lấy nàng: “Cô nãi nãi, tốt xấu gì tỷ cũng chú ý chút,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.