Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
“Đại bá mẫu.” Kỷ Thanh Y nắm bàn tay già nua của bà nói: “Ngài đừng lo lắng, một nhà mẹ chồng con đều ở Sơn Tây, chỉ có Lệnh Sâm ở kinh thành, trong nhà chính là con định đoạt, ngài yên tâm theo chúng con đi đi.”
Lý thị còn có chút do dự, Kỷ Thanh Y lại nói: “Hạnh Nhi còn nhỏ, không thể xa đại bá mẫu được. Còn có Thanh Thái, hiện giờ hắn đã lớn, học hành thành tài, lần này cũng cùng chúng con trở lại, tháng sau sẽ tham gia thi tú tài. Nếu như đỗ, đó là đứng đứng đắn đắn tú tài, ngài không muốn nhìn xem sao?”
Hiện giờ một nhà Kỷ thị chỉ còn lại một nam đinh là Thanh Thái, Lý thị nghe xong run run nói: “Thái nhi sắp thi tú tài sao?”
“Đúng vậy.” Kỷ Thanh Y nói: “Hắn nghe nói sắp được gặp đại bá mẫu, cao hứng không chịu được, đại bá mẫu đi cùng chúng con đi. Nếu không gặp được đại bá mẫu, trong lòng hắn không vui, lỡ như ảnh hưởng khảo thí phải làm sao bây giờ?”
Lý thị lớn tuổi hơn nhiều so với cha mẹ Kỷ Thanh Y, có thể nói là trưởng tẩu như mẹ, năm đó Kỷ Nghiêm treo cổ học hành chăm chỉ bà cũng xem ở trong mắt, vốn còn do dự, giờ phút này lập tức nói: “Không được, không thể bởi vì ta chậm trễ Thái nhi.”
“Dạ.” Kỷ Thanh Y đại hỉ, cùng Hạnh Nhi đỡ Lý thị lên xe ngựa.
Bọn họ mới đi, Trương thị liền như cá chép lộn mình từ trên mặt đất nhảy lên, kéo giọng hô to: “Người đâu, quân giết người, quân đoạt người, cứu mạng a!”
Trương thị rống một câu này, lập tức không ít người chạy ra, trong đó có tướng công Lý Phú Quý và con trai Lý Hưng.
Trương thị vừa khóc vừa kể rõ ngọn nguồn.
Lý Phú Quý trung thực nói: “Ta đã sớm nói không thể……”
Ông ta nhỏ giọng, nói chuyện lại chậm, lập tức bị Lý Hưng đánh gãy: “Nương, chúng ta cung phụng cô cô và Hạnh Nhi ăn ngon uống tốt, người Kỷ gia vừa trở về liền mang người đi, nào có việc tốt như vậy? Phải lập tức bắt người trở về.”
“Đúng!” Trương thị có con trai chống lưng, lập tức nói: “Bọn họ đi hướng thành Dương Châu, con đi tìm dượng hai con, để cho hắn bắt lão tiện nhân và tiểu tiện nhân kia trở về. Hai người Kỷ gia kia cũng không thể buông tha.”
“Nương yên tâm.” Lý Hưng vừa nghe liền có chủ ý: “Bọn họ nói là người Kỷ gia thì chính là người Kỷ gia sao? Chờ tới huyện nha, còn không phải chúng ta định đoạt! Đến lúc đó cáo hắn tội nhận thân lung tung, bắt cóc dân lành. Không bắt bọn họ ở tù mọt gông, Lý hưng ta không phải do cha sinh mẹ dưỡng.”
“Tốt, quả nhiên con ta thông minh, liền như vậy, nhất định phải giáo huấn hai người kia một trận nhớ đời, dám đánh lão nương, cũng không nhìn xem đây là địa bàn của ai. Nương cùng đi với con, nương muốn tận mắt nhìn thấy mấy tiện nhân kia bị bắt vào đại lao.”
Bà mối cũng cười nói: “Ai không biết em rể ngài là hồng nhân trước mặt huyện lệnh lão gia, lời nói còn hữu dụng hơn so với huyện lệnh lão gia. Trương tỷ tỷ, mang muội theo đi, cho muội cũng mở mang tầm mắt.”
Trương thị cuồng nói: “Được, ta liền mang bà đi xem.”
Lý Hưng và Trương thị chuẩn bị xe, không màng Lý Phú Quý ngăn trở, mang theo bà mối đi hướng thành Dương Châu.
……
Khi tới, Kỷ Thanh Y mang theo rất nhiều quà tặng, không thiếu điểm tâm nổi danh quý, sau khi lên xe ngựa, nàng lập tức mở hộp điểm tâm ra cho Hạnh Nhi và Lý thị ăn.
Lý thị ăn một ngụm, nước mắt liền chảy.
Trước kia Kỷ gia cũng thường ăn điểm tâm này, nếu có thể ăn được điểm tâm như vậy, Thanh Y tất nhiên là gả cho nhà giàu có.
Thanh Y chủ quản nội trạch, con rể săn sóc, gia cảnh lại giàu có, cuối cùng bà có thể yên tâm.
Hạnh Nhi ngồi trong