Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
“Khởi bẩm Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương và Ninh Vương thế tử phi tới thỉnh an ngài.”
Thái Hậu nghe xong, sắc mặt cứng đờ.
Bà biết hôm nay Từ Lệnh Sâm trở về, cũng biết Kỷ Thanh Y nhất định sẽ tiến cung bái kiến, vốn dĩ tính toán chỉnh Kỷ Thanh Y một phen, không nghĩ tới Hoàng Hậu thế nhưng cũng đến.
Bà là Thái Hậu, nhưng không phải mẫu thân ruột của hoàng đế, cũng không có quyền chưởng quản hậu cung, cho nên, không dám làm bộ làm tịch trước mặt Hoàng Hậu.
Bà không vui nói: “Kêu các nàng vào đi.”
“Ký Thu, đỡ ta đi ra ngoài.”
Thái Hậu mặc áo dài màu xanh đá hoa văn ngũ phúc mừng thọ, trên đầu đeo trâm vạn thọ nhật nguyệt thăng hằng, khuôn mặt nghiêm túc đi đến.
Kỷ Thanh Y và Hoàng Hậu thỉnh an Thái Hậu, sau đó Tiết Ký Thu mới thỉnh an Hoàng Hậu.
Thái giám vừa mới dọn ghế dựa cho Hoàng Hậu và Kỷ Thanh Y, Thái Hậu liền lạnh mặt quát: “Trời lạnh như vậy, còn hạ tuyết, sao ngươi lại để Hoàng Hậu cùng đến đây, thật là hồ nháo!”
Hoàng Hậu thời trẻ đã có bệnh sợ lạnh, mùa khác trong năm còn đỡ, vừa đến mùa đông sẽ phát bệnh, thường không ra khỏi cửa.
Kỷ Thanh Y đã thói quen thái độ này của Thái Hậu.
Ngay từ đầu nàng nghĩ Thái Hậu là tổ mẫu ruột của Từ Lệnh Sâm, muốn lấy lòng Thái Hậu, sau đó phát hiện Thái Hậu không đáng để người khác tôn kính chút nào, trong lòng nàng cũng không xem bà ta là tổ mẫu, chỉ coi như một bà già bình thường, khiến người chán ghét mà thôi.
Đối phó loại người này, từ trước đến nay Kỷ Thanh Y không quá bận tâm, có thể có lệ thì sẽ có lệ.
Nàng đứng lên, cụp mi rũ mắt nói: “Là cháu dâu không hiểu chuyện.”
Nàng thực ngoan, Thái Hậu ngược lại cảm thấy không lời nào để nói, giống như dồn sức lực toàn thân lại một quyền đánh lên bông, thật sự không thú vị.
Tiết Ký Thu thấy nàng cúi đầu không phản bác, khóe miệng lộ ra một tươi cười nhàn nhạt.
“Mẫu hậu đừng nóng giận, cũng không phải Kỷ thị muốn lôi kéo con dâu lại đây, là con dâu nhiều ngày không thấy mẫu hậu trong lòng nhớ thương, chẳng lẽ mẫu hậu chỉ muốn gặp cháu dâu, không muốn gặp con dâu, trách con quấy rầy ngài hưởng thụ niềm vui gia đình sao?”
Hoàng Hậu mỉm cười nói: “Nếu thật là như thế, con dâu liền đi, về sau cũng không dám tới.”
Thái Hậu vội vẫy vẫy tay: Kkhông liên quan tới Hoàng hậu, ta đang giáo huấn Kỷ thị.”
Nhiều năm qua, Thái Hậu không biết giao thủ với Hoàng Hậu bao nhiêu lần, lần nào cũng thất bại chấm dứt, ở trước mặt Hoàng Hậu, Thái Hậu ít nhiều vẫn cẩn thận chút.
“Nhà có một lão, như có một bảo. Có thể có mẫu hậu dạy dỗ, là phúc khí của tiểu bối bọn họ.”
Hoàng Hậu nhàn nhạt tiếp một câu này, quay đầu tươi cười trấn an Kỷ Thanh Y.
Thái Hậu muốn giáo huấn Kỷ Thanh Y một trận, có Hoàng Hậu ở đây, mắt thấy mục đích không thể thực hiện được, liền bưng trà chạm chạm môi, ý là các ngươi có thể đi rồi.
Hoàng Hậu và Kỷ Thanh Y đứng lên cáo từ, Hoàng Hậu cười nói: “Hôm nay giữa trưa Hoàng thượng giữ vợ chồng son Lệnh Sâm và Kỷ thị lại trong cung dùng bữa, mẫu hậu có muốn cùng dùng thiện không?”
Thái Hậu nói: “Lần tới đi, hôm nay ta không có tinh thần.”
Hoàng Hậu biết Thái Hậu không có khả năng đi, cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Đang chuẩn bị đi, Thái Hậu lại nói: “Tiểu Mạnh thị hiện giờ có thai đã hơn năm tháng phải không?”
Lời này vừa ra, tầm mắt mọi người lập tức đều tập trung trên người Kỷ Thanh Y, Kỷ Thanh Y vẫn luôn hơi cúi đầu, coi như không biết, trong lòng lại như bị gai đâm một cái.
Thái Hậu răn dạy nàng, nàng không sao cả, nhưng nhắc tới hài tử, nàng không thể không khó chịu.
Tuy Từ Lệnh Sâm đã tìm thái y xem cho nàng, nói nàng thân thể khoẻ mạnh không có việc gì, nhưng bụng nàng lại vẫn như cũ không có bất luận động tĩnh gì.
Trong nháy mắt này, trong lòng nàng đột nhiên dâng lên hoài nghi.
Ngày đó trong cung Thái Hậu, Trương thái y nói chính mình có bệnh lạnh tử cung, không dễ thụ thai lại một lần nữa vang lên trong đầu.
Hoàng Hậu thấy vẻ mặt Kỷ Thanh Y bất biến, nhàn nhạt cười: “Tạ mẫu hậu nhớ thương, hiện giờ Tĩnh Ngọc đã hơn sáu tháng, thai tướng thực ổn.”
“Nói vậy, lại qua mấy tháng, ai gia liền có thể ôm chắt trai!” Thái Hậu cười có chút khoa trương, có chút chói mắt: “Vừa rồi Hoàng Hậu nói đúng lắm, ai gia đích xác thực nhớ thương tiểu Mạnh thị. Trong mấy cháu dâu, ai gia vốn không xem trọng tiểu Mạnh thị, không nghĩ