Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Buổi sáng ánh mặt trời vừa lúc, cho mùa đông rét lạnh thêm vài phần ấm áp.
Các cung nữ khoanh tay đứng ở một đầu khác của hành lang tránh mưa, bên này Kỷ Thanh Y và Tiết Ký Thu thấp giọng nói về bệnh tình của Thái Hậu.
Đột nhiên, cổng lớn truyền đến một trận tiếng bước chân bay nhanh.
Vì phượng thể của Thái Hậu không khoẻ, không thể chấn kinh phiền nhiễu, mọi người Từ Ninh Cung nói chuyện đều thật cẩn thận, ngay cả đi đường đều rón ra rón rén, lúc này truyền đến tiếng ầm ĩ là rất đột ngột.
Kỷ Thanh Y và Tiết Ký Thu đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía cổng lớn, chỉ thấy một cung nữ một ma ma chạy vào, hai người đều là đầy mặt kinh hãi hoảng loạn, sau khi chạy vào, vội vàng hành lễ với Kỷ Thanh Y Tiết Ký Thu, vừa sợ hãi vừa theo chờ mong hỏi: “Minh Hủy quận chúa có tới đây không?”
Kỷ Thanh Y lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cũng không nhìn thấy, chuyện là như thế nào?”
Ma ma và cung nữ càng thêm sốt ruột, dăm ba câu kể lại chuyện trải qua.
Thì ra ăn cơm sáng xong, Minh Hủy quận chúa nói đi thỉnh an Hoàng Hậu, không cần ma ma và cung nữ đi theo, ai ngờ đi hơn nửa canh giờ còn không thấy trở về, cung nữ ma ma liền đi Khôn Ninh Cung tìm, không nghĩ tới Hoàng Hậu nói căn bản chưa thấy Minh Hủy quận chúa.
Toàn bộ hậu cung, chỉ có một hài tử là Minh Hủy quận chúa.
Tuy phế Thái Tử Từ Lệnh Hạo bị giam giữ, nhưng Minh Hủy quận chúa còn nhỏ, lại là Hoàng Hậu một tay nuôi lớn, Đế hậu không giận chó đánh mèo tiểu quận chúa, vẫn yêu thương nàng như trước.
Nghe nói nàng mất tích, Hoàng Hậu gấp vô cùng, lập tức phát động mọi người tìm kiếm trong cung.
Ma ma và cung nữ này là người hầu hạ Minh Hủy quận chúa, nếu Minh Hủy quận chúa xảy ra chuyện gì, hai người cũng không cần sống nữa.
Kỷ Thanh Y nói: “Không cần lo lắng, Minh Hủy quận chúa nhất định chỉ ở trong cung, nói không chừng là trốn nơi nào, hoặc là chơi mệt mỏi ngủ quên ở đâu đó. Ta đi tìm với các ngươi, nhất định có thể tìm được.”
Đi tìm Minh Hủy quận chúa, có thể tạm thời rời đi Từ Ninh Cung, đỡ phải tiếp tục xem sắc mặt Thái Hậu.
Ma ma mặt ủ mày ê, sắp khóc ra: “Những nơi khác đều tìm hết rồi, chỉ có Từ Ninh Cung chưa tìm.”
Kỷ Thanh Y nói: “Thái Hậu đang dưỡng bệnh, chính điện vẫn luôn có người canh, nếu Minh Hủy quận chúa tới, không có khả năng không ai nhìn thấy. Chúng ta đi hoa viên phía sau nhìn xem.”
Tiết Ký Thu tiếp nhân sâm trong tay Kỷ Thanh Y, nói: “Biểu tẩu đi đi, chỗ cô tổ mẫu có muội nhìn.”
Kỷ Thanh Y mang ma ma và cung nữ theo hành lang gấp khúc vòng tới hoa viên sau Từ Ninh cung.
Hoa viên không lớn nhưng cái gì cũng có, có đá Thái Hồ xếp thành núi giả, một hồ nước hình chữ nhật, giữa hồ có một cầu đá bằng cẩm thạch trắng, trên cầu xây một đình hóng gió tứ giác, tên là Lâm Khê đình.
Thời tiết thực lạnh, trong ao kết một tầng băng thật dày.
Kỷ Thanh Y và cung nữ ma ma tìm một vòng hoa viên, vẫn không phát hiện Minh Hủy quận chúa, ma ma càng thêm nôn nóng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Quận chúa ơi, rốt cuộc ngài ở nơi nào? Ngài lại không ra, nô tỳ liền không sống nổi.”
Bà không nhịn được khóc ra.
Kỷ Thanh Y và cung nữ một trái một phải khuyên giải an ủi, từ cửa sau hoa viên đi ra ngoài.
Minh Hủy quận chúa nấp dưới vòm cầu đá cẩm thạch trắng.
Ma ma vẫn luôn rất tốt với nàng, nhưng từ khi phụ vương nàng xảy ra chuyện, thái độ của ma ma liền thay đổi, còn thường xuyên lén nàng nói bậy về phụ vương.
Nàng được Hoàng Hậu tổ mẫu nuôi lớn,