Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Tẩm điện của Thái Hậu trong Từ Ninh Cung đã tắt oải lan hương, tuy oải lan hương không thương tổn với thai phụ, nhưng Kỷ Thanh Y ngửi không thoải mái, sẽ buồn nôn, Từ Lệnh Sâm yêu cầu không điểm bất kỳ hương gì.
Thái Hậu dựa vào trên giường, sắc mặt xanh trắng.
Kỷ Thanh Y ngồi trên ghế mềm, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Sắc mặt Từ Lệnh Sâm còn xem như bình tĩnh, lúc nhìn Kỷ Thanh Y, ánh mắt sẽ không tự chủ được mềm mại.
Giữa mày Hoàng đế một mảnh nhẹ nhàng, thực rõ ràng, đối với chuyện Kỷ Thanh Y có thai, hắn phi thường cao hứng.
Chuyện liên quan sống chết của chính mình, Thái Hậu tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, bà nhìn hoàng đế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng đế, Kỷ thị trộm nhân sâm của ai gia.”
Đã không có nhân sâm trăm năm, mạng của bà cũng không giữ được.
Thái Hậu giận quá mất khôn, quên mất người trước mắt là hoàng đế.
Hoàng đế cũng không tức giận, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Mẫu hậu, việc này cũng không có chứng cứ……”
Thái Hậu lại vô cớ gây rối, hắn cũng phải kiên nhẫn, sử quan sẽ thay hắn ghi nhớ chuyện này, hắn là một hoàng đế hiếu thuận.
“Chẳng lẽ Hoàng đế muốn bỏ qua như vậy sao?” Thái Hậu đột nhiên cất cao giọng, như con thú bị vây nóng nảy: “Nhân sâm trăm năm kia là mạng của ai gia đấy.”
Bà đột nhiên ngẩng đầu đối diện Từ Lệnh Sâm.
Hoàng đế không phải con ruột của bà, mặc kệ bà chết sống bà có thể không trách. Nhưng Từ Lệnh Sâm là cháu ruột của bà, thế nhưng cũng để mặc tiện phụ Kỷ thị hại bà, Thái Hậu tức giận run run, vẻ mặt ngoan độc.
Cháu trai bà, cháu ruột của bà, trong mắt trong lòng chỉ có độc phụ kia, làm sao để tổ mẫu như bà vào lòng?
Nếu bà thực sự xảy ra chuyện gì, bà muốn độc phụ này đền mạng.
Hoàng đế kiên nhẫn mười phần khuyên giải an ủi Thái Hậu: “Mẫu hậu yên tâm, Đông Bắc lại tiến cống một cây nhân sâm trăm năm, hiện nay đã ở trên đường, mấy ngày nữa là có thể đến kinh thành. Mấy ngày nay, dùng nhân sâm hai mươi năm thay thế trước. Lý công công, đi lấy nhân sâm tới đây.”
Thân thể hắn ngày càng lụn bại, Thanh Long đạo trưởng cũng nói, chẳng qua là mạnh mẽ giữ mạng cho hắn mà thôi.
Giang sơn này chú định phải giao ra, trước khi hắn chưa ra quyết định, hai người Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Kiểm đều không thể xảy ra chuyện.
Tiên đế gia đi rồi, Thái Hậu hưởng phúc mấy năm nay, cũng là lúc nên đi hầu hạ tiên đế gia.
Chỉ là Thái Hậu không thể chết trên tay Kỷ thị được, nếu không lại chọc phiền toái cho Lệnh Sâm.
Không có nhân sâm trăm năm, nhưng có nhân sâm hai mươi năm, hắn nói đó là nhân sâm trăm năm, ai lại dám nói không phải?
“Trẫm tuyệt đối sẽ không để mẫu hậu có bất luận sơ xuất gì.” Hoàng đế nói: “Muộn nhất ba ngày, gốc nhân sâm trăm năm kia liền đến.”
Thân mình bà không phải không thể chờ ba ngày, nhưng khẩu khí này, bà không thể nuốt xuống.
Hoàng đế rõ ràng giúp đỡ Kỷ Thanh Y.
Thái Hậu tức giận đến mức đau tim, rất nhiều lần muốn chết ngất đi, lại cường chống nói: “Từ Ninh Cung chưa bao giờ mất thứ gì, nàng vừa đến liền mất đồ, nhân sâm cũng chỉ qua tay Kỷ thị và Ký Thu, Ký Thu vẫn luôn không rời đi, không phải Kỷ thị, còn có ai?”
Bà tức giận cực, giờ phút này không nghĩ gì cả, chỉ muốn Kỷ Thanh Y chịu trừng phạt nên có, cắn răng nói: “Kỷ thị có thai, ai gia không tiện phạt nàng, nhưng nàng như vậy không xứng giáo dưỡng con nối dõi, ai gia muốn hoàng đế đáp ứng ai gia, nếu Kỷ thị sinh con trai, giao cho ai gia nuôi nấng.”
Bà đã nói rõ là tâm tư Kỷ thị âm u, hoàng đế muốn bức chính mình lui bước cũng không phải không thể, nhưng Kỷ thị cần thiết chịu trừng phạt.
“Hoàng đế là vua của một nước, chủ một nhà, đương nhiên có thể không đồng ý, chẳng qua là muốn bức tử ai gia mà thôi.” Thái Hậu chầm chậm nói: “Nếu Hoàng đế không đồng ý, cũng không cần lấy nhân sâm trăm năm tới, ai gia như ý Kỷ thị, tự tuyệt là được!”
Gân