Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Bình Viễn tướng quân Trần Văn Việt đại thắng Nam Cương, nhất cử tiêu diệt phản tặc, trảm địch một ngàn, bắt hai ngàn tù binh, bắt sống tám tên tặc đầu quan trọng, tối hôm qua đến kinh giao, hôm nay sáng sớm vào thành.
Bình Viễn tướng quân trận chiến này dương quốc uy, chấn gia bang, hoàng đế lệnh Lễ Bộ chủ trì công việc nghênh đón. Các bá tánh ra đường hoan nghênh, người sau chen người trước, muốn thấy phong thái của Bình Viễn tướng quân.
Bình Dương Hầu phủ càng là náo nhiệt phi phàm, từ thái phu nhân, cho tới bà tử thấp kém nhất, trên mặt đều là cười khanh khách.
Triều đình đã nhiều năm chưa từng đánh giặc, lúc này Thế tử gia lập chiến công, sau này vinh hoa phú quý của Bình Dương Hầu phủ sẽ nâng cao một bậc.
Hạ nhân có uy tín danh dự của Bình Dương Hầu phủ toàn chờ ở nhị môn nghênh đón Thế tử gia, ngay cả thái phu nhân cũng ăn mặc đổi mới hoàn toàn, tinh thần phấn chấn chờ ở cửa thuỳ hoa.
Trên mặt Lê Nguyệt Trừng cũng mang theo tươi cười, nàng nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tổ mẫu, Thế tử gia tiến cung diện thánh, chỉ sợ phải đợi một hồi mới có thể trở về, con đỡ ngài đi vào nghỉ ngơi nhé.”
“Không cần.” Thái phu nhân nghĩ đến lập tức sẽ gặp được đích trưởng tôn, xua tan ngày xưa mỏi mệt, cả người đều trẻ ra vài tuổi: “Văn Việt sắp trở lại rồi.”
Vẻ mặt không giấu được kích động.
Trong lòng Lê Nguyệt Trừng thầm hận!
Mấy năm nay, nàng hao hết tâm tư lấy lòng thái phu nhân, hết sức hiếu thuận, chặt chẽ nắm chắc quyền chưởng gia.
Mà Trần Văn Việt lại nhiều lần truyền đến tin tức binh bại, nàng cảm thấy cuộc sống của chính mình càng có tư vị.
Chỉ chờ Trần Văn Việt chết trận, Trần Văn Cẩm làm Bình Dương hầu thế tử, nàng chính là thế tử phu nhân danh chính ngôn thuận, về sau còn sẽ là Bình Dương hầu phu nhân, Bình Dương hầu thái phu nhân.
Không nghĩ tới Trần Văn Việt không chết trận, thế nhưng còn sống trở về lập chiến công, thái phu nhân biết được tin tức đặc biệt cao hứng, ngày hôm sau liền bắt đầu xem xét quý nữ kinh đô.
Bà thế nhưng không màng tuổi già tự mình đi tham gia tiệc đầy tháng Hoàng trưởng tôn, nói là đi xem hoàng trưởng tôn, nhưng nàng lại biết ngày đó có thật nhiều phu nhân, trong đó có năm sáu vị phu nhân đều mang theo tiểu thư vừa độ tuổi tham dự.
Phụ nhân sinh hài tử đầy tháng, làm gì có đạo lý tiểu thư chưa lập gia đình đi tham gia? Còn không phải là vì ra mắt thái phu nhân?
Theo tin tức nàng nghe được, những tiểu thư đó mỗi người gia thế hiển quý, xuất thân bất phàm. Thái phu nhân còn nói bà tuổi lớn, thân thể Nam Khang quận chúa yếu đuối, nội trạch vẫn luôn không người xử lý, cho nên yêu cầu tìm một cô nương xuất thân danh môn, tính cách hào phóng làm thế tử phu nhân, như vậy mới dễ quản lý Bình Dương Hầu phủ, bà cũng có thể buông tay sớm một chút.
Mấy năm nay, trong ngoài Bình Dương Hầu phủ đều là nàng lo liệu, sao tới trong miệng thái phu nhân liền biến thành nội trạch không người xử lý?
Trần Văn Việt còn chưa cưới người vào cửa đâu, thái phu nhân đã bất công như vậy, nếu Trần Văn Việt thật cưới danh môn quý nữ, Bình Dương Hầu phủ còn có địa vị của nàng sao?
Cái đó còn chưa tính, không nghĩ tới ngày hôm qua thái phu nhân kêu nàng qua, nói muốn tự mình an bài công việc hôm nay nghênh đón Trần Văn Việt, khiến nàng tức giận suốt một đêm không chợp mắt được, buổi sáng hôm nay đáy mắt xanh một tảng lớn, đắp rất nhiều phấn mới che được.
Nàng đào tim đào phổi hai năm, thái phu nhân thế nhưng vẫn phòng bị nàng, quả thực khinh người quá đáng.
Lê Nguyệt Trừng càng nghĩ càng giận, trong lòng loạn xị bát nháo, trên mặt lại không thể không bài trừ tươi cười với thái phu nhân.
Người một nhà đều đang chờ, gã sai vặt đột nhiên thở hồng hộc chạy trở về: “Thái phu nhân, nhị nãi nãi, Thế tử gia tạm thời không thể về nhà, Hoàng Thượng lưu lại Thế tử gia trong cung dùng bữa, lại lệnh Lễ Bộ an bài buổi tối vì Thế tử gia làm tiệc đón gió, Thế tử gia làm ngài sớm một chút nghỉ ngơi, nói chờ bận xong, sẽ tới dập đầu với ngài.”
“Ai nha!” Thái phu nhân đại hỉ, lập tức chắp tay trước ngực, niệm một câu a di đà phật, nói hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lại khen Trần Văn Việt hiếu tâm, cuối cùng mới vui mừng khôn xiết phân phó gã sai vặt: “Đi nói với Thế tử gia, không cần vội vã về nhà, bận xong chuyện trên tay lại nói. Ngươi đi