Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Hoàng Hậu giơ kéo lên, nặng nề đâm vào tim chính mình, đau đớn kịch liệt làm nước mắt nàng chảy ra, nhưng khóe miệng lại treo một tia mỉm cười thỏa mãn: “Ngàn vạn hận, hận tới tận chân trời. Núi trăng không biết chuyện con tim, gió mưa làm rơi hoa trước mắt, nhẹ nhàng đưa áng mây đi xa.”
Biểu ca, là hoàng đế hại huynh, là Phương Vân Tư hại chết huynh, Văn Quân, không có bản lĩnh, không thể báo thù cho huynh.
Biểu ca, chúng ta rốt cuộc gặp nhau rồi.
Lúc này, La Quý mang tin tức mới thu được cho Từ Lệnh Sâm: “Điện hạ, là Vương phi từ Sơn Tây truyền tới.”
Từ Lệnh Sâm lập tức mở tin ra, từ đầu tới đuôi quét một lần.
Thì ra người Hoàng Hậu ái mộ là cữu cữu.
Lúc hắn chưa sinh ra, cữu cữu đã chết trận sa trường, cho nên hắn tra không được.
Lúc ấy Ninh Vương phi Phương Vân Tư và trưởng huynh Phương Vân Phi sống nhờ Trường Ninh Hầu phủ, cùng lớn lên với Hoàng Hậu Mạnh Văn Quân, Mạnh Văn Quân trộm thích biểu ca Phương Vân Phi, sau lại bị tứ hôn làm Thái Tử Phi.
Mạnh Văn Quân thương tâm muốn chết, lập tức viết thư tỏ lòng ái mộ của chính mình cho Phương Vân Phi, muốn Phương Vân Phi mang nàng cao chạy xa bay.
Lúc ấy Mạnh Văn Quân đã được tứ hôn cho ngay lúc đó Thái Tử hiện giờ hoàng đế, nếu việc này truyền ra, Trường Ninh Hầu phủ sẽ bị trách tội, Phương Vân Phi càng là khó giữ được tánh mạng.
Phương Vân Phi cũng không có tình yêu nam nữ với biểu muội Mạnh Văn Quân, sau khi lớn lên hắn ở ngoại viện cũng rất ít gặp mặt Mạnh Văn Quân.
Thu được thư từ, đầu tiên Phương Vân Phi hoảng sợ, xác nhận thật là đến từ tay biểu muội Mạnh Văn Quân, không chút do dự báo việc này cho trưởng bối Trường Ninh Hầu phủ, lúc ấy Mạnh Văn Quân bị trông giữ. Hắn cũng nhanh chóng quyết định rời đi Trường Ninh Hầu phủ, đi biên cương tòng quân, không ngờ nửa năm sau chết ở biên cương.
Mạnh Văn Quân cảm thấy chính mình hại chết biểu ca Phương Vân Phi, sau khi gả cho đương kim hoàng đế vẫn luôn buồn bực không vui, vài lần có dấu hiệu tự sát. Nhưng nàng là Thái Tử Phi, nếu tự sát, Trường Ninh Hầu phủ nhất định sẽ bị trừng phạt.
Tuy nàng không dám tự sát, thân mình lại càng ngày càng suy sụp, sau đó cơm nước không ăn, thường xuyên ngất, Ninh Vương phi tiến cung khuyên giải an ủi.
Lúc ấy Hoàng Hậu chảy nước mắt, lôi kéo tay Ninh Vương phi, nói: “Đều là tỷ mặt dày vô sỉ, một bên tình nguyện, bức biểu ca không thể không rời đi Trường Ninh Hầu phủ. Ngay cả thi thể biểu ca cũng không tìm được, chỉ có thể xây mộ chôn di vật, tỷ lại bình yên vô sự, hưởng thụ vinh hoa phú quý, tỷ làm không được, thật sự làm không được.”
Nếu không phải nàng, biểu ca sẽ không chết.
Nàng không muốn sống nữa, nàng muốn trả cho biểu ca một mạng.
Thấy Hoàng Hậu lập tức không sống nổi, ngay lúc đó Trường Ninh hầu phu nhân đau lòng con gái, gần như cũng không buồn ăn uống.
Sau đó, bà rốt cuộc nghĩ ra một phương pháp, cầu Ninh Vương phi phối hợp bà bịa một chuyện xưa, lừa gạt Hoàng Hậu, đánh mất áy náy trong lòng Hoàng Hậu.
Đầu tiên là Trường Ninh hầu phu nhân tiến cung nói cho Hoàng Hậu: “Biểu ca con cũng không phải là chính mình muốn rời đi Trường Ninh Hầu phủ, người hại chết hắn cũng không phải con. Biểu ca con cầm thư từ tới cầu tình với ta, hy vọng ta có thể đồng ý hắn mang con rời đi, là nương sợ bị hoàng đế trách tội, báo việc này cho cha con, cha con đánh hắn một trận, đuổi ra Hầu phủ.”
“Con à! Là nương vô dụng, không sớm định ra việc hôn nhân cho các con, khiến các con thành uyên ương mệnh khổ! Con muốn trách thì trách nương đi, người hại chết biểu ca con là nương.”
Hoàng Hậu khiếp sợ, biểu ca thế nhưng cũng thích nàng, biểu ca thật sự muốn mang nàng đi!
Biểu ca, biểu ca!
Nước mắt Hoàng Hậu rơi như mưa, lại không dám tin tưởng.
Ninh Vương phi liền nói: “Nương nương, dì nói không sai, sau khi ca ca bị đuổi đi, liền tới tìm muội.”
Ninh Vương phi áy náy nói: “Hắn muốn muội từ giữa hỗ trợ, giúp tỷ rời đi Trường Ninh Hầu phủ. Là muội nhát gan sợ phiền phức, sợ bị liên lụy, lấy chết tương bức, bức bách ca ca rời đi kinh thành, vĩnh viễn cũng không cần trở về.”
Hai mắt Hoàng Hậu đẫm lệ mông lung nhìn Phương Vân Tư.
Thế nhưng là nàng! Chính mình xem nàng như tỷ muội tốt, nàng lại từ giữa làm khó dễ.
“Lúc ca ca đi lưu lại một phong thư, nhờ muội chuyển cho nương nương, muội vẫn luôn không dám đưa……”
“Lấy tới cho ta!”
Hoàng Hậu mở thư ra, run run xem xong, liền gào khóc.
Kỳ thật lá thư kia là Ninh Vương phi mời người bắt chước chữ của Phương Vân Phi viết ra, nội dung rất ít, chẳng qua chỉ là một bài thơ mà thôi: Ngàn vạn hận, hận tới tận chân trời. Núi trăng không biết chuyện con tim, gió mưa làm rơi hoa trước mắt, nhẹ nhàng đưa áng mây đi xa.
Bắt đầu từ đấy, thân mình Hoàng Hậu dần dần tốt lên, sau đó, còn sinh nguyên Thái Tử.
Lúc này Trường Ninh hầu phu nhân và Ninh Vương phi mới yên tâm.
Từ Lệnh Sâm thở ra một hơi thật dài.
Mẫu phi và Trường Ninh hầu lão phu nhân cho rằng như vậy có thể đánh mất áy náy của Hoàng Hậu, làm nàng có thể sống tiếp. Lại không ngờ, nàng ghi hận hoàng đế, cảm thấy nếu không phải hắn muốn cưới nàng, sao nàng lại tiến cung, sao lại cùng cữu cữu tách ra.
Hiện giờ xem ra, tất nhiên Hoàng Hậu cũng ghi hận mẫu phi, cho nên đời trước mới có thể giết chính mình. Cũng không biết sau khi hắn chết, Hoàng Hậu làm gì tiếp theo, có đối phó phụ vương và mẫu phi không.
Nhưng đó đều là chuyện đời trước, hiện tại, rốt cuộc kết thúc.
……
Hoàng Hậu bệnh nặng, hoăng thệ ở Vạn Thọ sơn, hoàng đế ruột gan đứt từng khúc, thể xác và tinh thần mỏi mệt, ngày hôm sau nghi giá hồi cung, lệnh Lễ Bộ và Ninh Vương thế tử xử lý tang lễ của Hoàng Hậu.
Giữa tháng tám, hoàng đế hạ thánh chỉ, Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm ngày biểu anh kỳ, thiên tư túy mỹ, trước sinh dục hoàng trưởng tôn, sau tìm về tiểu công chúa, nhân phẩm quý trọng, hiếu tâm đáng khen, lập làm Hoàng Thái Tử, chính vị Đông Cung.
Cuối tháng mười, hoàng đế hoăng thệ, Thái Tử Từ Lệnh Sâm kế vị, tân đế lại kiên trì vì tiên đế giữ đạo hiếu ba tháng, sang năm tháng hai cử hành đại điển đăng cơ, chính thức đăng cơ.
Tháng ba đầu xuân ấm áp, thế tử phi Kỷ Thanh Y được sách phong làm Hoàng Hậu.
Ngày hôm sau sách phong Hoàng Hậu, quan viên Lễ Bộ dâng tấu thỉnh cầu hoàng đế tuyển tú, lấp đầy hậu cung, kéo dài con nối dõi, bị hoàng đế cự tuyệt.
“Tiên đế chỉ có một mình nguyên hậu, sau đó vì khai chi tán diệp nạp hai cung nhân, nhưng vẫn không có con. Trẫm muốn noi theo tiên đế, ân ái tình thâm với Hoàng Hậu. Hiện giờ dưới gối trẫm đã có hoàng tử Tắc, ngày sau còn có càng nhiều tiểu hoàng tử tiểu công chúa sinh ra, tuyển tú hao tài tốn của, không cần.”
Quan viên Lễ Bộ còn muốn mở miệng, hoàng đế lại trầm mặt nói: “Ý Trẫm đã quyết, việc tuyển tú, lại không cần đề.”
Chờ Từ Lệnh Sâm bãi triều trở lại hậu cung, nhìn thấy Kỷ Thanh Y đỡ Thiên Hữu, dạy hắn học bước.
Thiên Hữu hơn mười tháng, có thể đứng vững vàng, đi đường bước chân đặc biệt lớn, lại bởi vì không nắm chắc lực, luôn té ngã.
Té ngã hắn cũng không khóc, chỉ mở to mắt nhìn Kỷ Thanh Y, đôi mắt kia vừa to vừa sáng, giống như giữa bạch ngọc có hai viên ngọc trai đen bóng loáng, cực kỳ xinh đẹp. Mỗi khi Kỷ Thanh Y nhìn, một lòng đều phải tan thành nước.
Thời tiết ấm, Kỷ Thanh Y chỉ ăn mặc áo sam màu lục viền hồng, váy đỏ thêu chỉ vàng, nàng nửa ngồi xổm nắm tay Thiên Hữu, Thiên Hữu đi lại, nàng cũng đi theo, vòng eo kia tinh tế nhu nhu như cành liễu trong gió xuân, mông vừa tròn vừa to, hắn nhìn yết hầu phát khẩn, thân mình nóng lên.
Vì tiên đế giữ đạo hiếu ba tháng, ba tháng này đều không chạm vào nàng.
Hôm nay hắn bác bỏ Lễ Bộ tuyển tú, nàng nhất định cao hứng, nhất định sẽ không cự tuyệt chính mình.
Trong lòng Từ Lệnh Sâm ngứa ngứa, nắm tay thả tới bên môi nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Cung nhân đứng quay chung quanh Kỷ Thanh Y và Thiên Hữu vội quay đầu lại thỉnh an.
Thiên Hữu đang đi vui vẻ, đột nhiên thấy mọi người đều không vây quanh hắn, ngẩng đầu nhìn Từ Lệnh Sâm.
Khuôn mặt nhỏ thịt thịt, tròn tròn, đôi mắt to to, trên người đã có bóng dáng của hắn, lại có dấu vết của Y Y, đáng yêu vô cùng.
Hắn nhịn không được cười, thò tay ôm Thiên Hữu.
Thiên Hữu thấy người cười với hắn, cũng cười theo, đôi mắt cong cong thành trăng non, cái miệng nhỏ mở ra, lộ ra trên dưới bốn cái răng sữa nho nhỏ.
Từ Lệnh Sâm cao hứng, không chút do dự bế Thiên Hữu lên.
Không ngờ trong nháy mắt tay đụng tới Thiên Hữu, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, oa một tiếng khóc.
Từ Lệnh Sâm hoảng sợ, vội hỏi: “Thiên Hữu làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Chàng bận quá không đến thăm hắn, Thiên Hữu không quen biết chàng.”
Kỷ Thanh Y vội tiếp nhận Thiên Hữu, Thiên Hữu chôn mặt trong lòng ngực Kỷ Thanh Y, ngẫu nhiên ngẩng đầu, trộm nhìn Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh