“...” Diệp Tinh Bắc thiếu chút nữa thổ huyết.
Những lời này hẳn là lời của cô chứ?
Đồ bệnh thần kinh chết tiệt!
Diệp Tinh Bắc hung hăng nhìn anh bằng cái nhìn xem thường, tiếp tục hỏi: “ Vậy anh ngồi xe lăn là chuyện gì xảy ra? Bên ngoài nói anh sắp chết là chuyện gì xảy ra? Tôi thấy, nói cứ nghe như là thật, giống như sự thật.”
Cô không hiểu thành ‘Cố phu nhân’ tự nhiên muốn phái người điều tra thêm nhà họ Cố và Cố Quân Trục này.
Hai ngày này, ngoài xử lý việc của Tinh Cung, phần lớn nửa thời gian cô đều dùng để nghiên cứu nhà họ Cố và Cố Quân Trục này.
Theo như lời cô, nghiên cứu thấu đáo, biết người biết ta, mới có thể nhanh ly hôn!
Kết quả, cô tra được tài liệu, ngoài nhà họ Cố cực lớn, mặc dù là Tinh Tông đã không thể trêu vào, liền là lời đòn Cố Quân Trục sắp chết.
Lời đồn truyền trông rất sống động, nếu không phải cô tận mắt thấy Cố Quân Trục quay lại như gió, cô cơ hồ liền tin rồi!
“Cái này nha...” Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn về phía cô, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng không rõ là loại hứng thú nào, thần thái sáng láng, sáng như sao “Nói đến đây, tôi còn là muốn cám ơn cô!”
“...” Vẻ mặt Diệp Tinh Bắc vẻ mặt mê mẩn.
Liên quan gì tới cô?
Nếu không phải lần này về nước, bị Giang Tư Du tính kế, từ trên giường tỉnh lại, ngay cả Cố Quân Trục là ai cô cũng không biết.
Cảm ơn cô cái gì?
Cố Quân Trục thay đổi tư thế thoải mái: “Truyền ra tôi sắp chết, cũng là chủ ý của cao nhân.”
Diệp Tinh Bắc: “... Trách?”
Cố Quân Trục nói: “Cha tôi sợ tôi bước theo anh chị tôi, đến chỗ Diêm Vương, cầu xin cao nhân bảo vệ tính mạng của tôi, cao nhân ra chủ ý như vậy, để cho tôi cưới con gái nhà họ Giang trước, làm bộ sắp chết, đã lừa gạt ông trời, cha tôi đối với cao nhân nói gì nghe lấy, lập tức phái người rải lời đồn, mỗi ngày phái người nhìn chằm chằm tôi ngồi xe lăn, thiếu chút nữa làm tôi phiền chết!”
Cố Quân Trục nhìn Diệp Tinh Bắc mỉm cười: “Nhưng bây giờ tôi cưới cô, nguy cơ đã qua, về sau tôi không cần ngồi xe lăn nữa, cho nên, điểm này, tôi còn muốn cảm ơn cô!”
Anh vuốt cằm, trên dưới đánh giá Diệp Tinh Bắc, chậc một tiếng: “Như vậy vừa nói, kết hôn với cô cũng không sai, ít nhất cưới cô, về sau lại cũng không cần chịu xe lăn hành hạ rồi! Ài, cô không biết, rõ ràng chính mình đi đường, lại vẫn phải ngồi trên xe lăn, mỗi ngày được người phụ giúp đi tới đi lui, thực khổ sở!”
“...” Gương mặt Diệp Tinh Bắc sâu xa hỏi: “Cho nên ý của anh, tôi nghĩ muốn ly hôn là không có cửa đâu đúng không?”
“Đừng nói cửa, cửa sổ đều không có!” Cố Quân Trục lắc đầu, “Cho nên, tôi khuyên cô nhận đề nghị của tôi, chúng ta liền giả làm vợ chồng! Dù sao tôi cũng không muốn kết hôn, cô cũng không muốn gả chồng, chúng ta hợp tác hôn nhân, theo như nhu cầu, không phải rất tốt sao?”
“Anh là làm theo mong muốn, tôi có cái gì?” Diệp Tinh Bắc cười lạnh: “Tôi không thấy đến người thân anh có cái gì tôi cần?”
“Như thế nào?” Cố Quân Trục nhíu mày nhìn cô: “Tôi có thể làm cha của con trai cô!”
Diệp Tinh Bắc: “...”
Cái này sao nghe như là cô có lợi thế vậy?
Cố Quân Trục không để ý tới cô không nói gì, tiếp tục nói: “ Tiểu Thụ nhà cô năm nay năm tuổi sao? Diệp Tinh Ly đưa thằng bé đi lên tiểu học? Về sau thằng bé liền là học sinh tiểu học, muốn sinh hoạt tập thế, con nhà người ta đều có cha mẹ, thằng bé liền không có, thằng bé không tội nghiệp sao? Các bạn nhỏ khác lợi dụng điểm này, coi thằng thằng bé, chỉ trích thằng bé, làm sao bây giờ?”