Sủng Thê Tận Xương: Ông Xã Thần Bí Có Chút Hư

Chương 4: Chương 4: Đàn ông ngồi xe lăn (2)




Cô trợn mắt nhìn, căm giận lên án: “Kẻ lừa đảo! Anh cùng Giang Tư Du một dạng, đều là kẻ lừa đảo đáng xấu hổ!”

Dáng vẻ cô gái thật sự quá mức vui tai vui mắt, gương mặt tuyết trắng tinh xảo không có một tia tỳ vết nào, da thịt non nớt vô cùng mịn màng, dù cho chỉ là cái bình hoa, nhìn xong, cũng sẽ để cho người ta tâm tình sung sướng, yêu thích không buông tay.

Dáng vẻ tức giận càng quyến rũ mười phần, mắt to đen lúng liếng, đôi mắt tròn, làm ngứa trong lòng, muốn bế cô ở trên đùi.

Cố Quân Trục cảm thấy thú vị, cười nhẹ một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện, tiếng đập cửa vang lê, “Thiếu gia, điểm tâm dọn xong, chủ tịch đang đợi người cùng thiếu phu nhân dùng bữa sáng.”

“Biết rồi “ Cố Quân Trục không chút để ý đem cốc nước vứt ở một bên “Lập tức đến.”

Diệp Tinh Bắc trừng lớn mắt, chỉa chỉa Cố Quân Trục: “Thiếu gia?”

Lại trở tay chỉa chỉa chính mình “Thiếu phu nhân?”

“Đầu óc cuối cùng thông minh một lần “ Cố Quân Trục xoay người đi tới phòng tắm “Nhưng dáng vẻ vẫn lại là cực kỳ ngốc!”

Diệp Tinh Bắc: “...”

Cô lờ mờ, lấy lại tinh thần: “Cố Quân Trục, anh trở lại nói rõ ràng cho tôi! Sao tôi lại thành thiếu phu nhân cái gì?!”

*

Nửa giờ sau.

Diệp Tinh Bắc mặc quần áo mới nhà họ Cố giúp cô chuẩn bị, ngồi trong phòng ăn dưới lầu.

Cô không nghĩ tới, trong phòng ăn nhà họ Cố, ngoài ông nội Cố Quân Trục, cô lại gặp được một người quen ngày xưa… Bạch Mộng Loan.

Người kia muốn mua trứng của cô, bị cô từ chối đã hơn một năm, mạnh mẽ đưa cho cô một đứa bé, nói xấu cô cùng đàn ông cấu kết, hại cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang.

Bạch Mộng Loan cũng không nghĩ tới, vợ của Cố Quân Trục thực ra là Diệp Tinh Bắc mất tích hơn năm năm!

Nghĩ đến năm đó cô ta đối Diệp Tinh Bắc làm toàn bộ, sắc mặt cô ta trắng bệch.

Cố lão gia hiền lành cười chào hỏi cùng Diệp Tinh Bắc: “Bắc Bắc, mau ngồi xuống, bác trai hỏi thăm ba mẹ cháu xem cháu thích ăn gì, cố ý để cho phòng bếp vì con làm, nhìn xem cháu thích không.”

“Bác Cố, làm phiền người rồi “ Diệp Tinh Bắc nhìn Cố lão gia, thái độ lễ phép mà xa cách “Nhưng là ba mẹ cháu cũng không biết cháu thích ăn cái gì, sợ người là hỏi không rồi.”

Cố Quân Trục ngồi ở trên xe lăn, bỗng nhiên “Xuy” cười ra tiếng.

Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên người nhìn đến anh, để cho ba anh kinh ngạc.

Thú vị!

Thật sự là rất thú vị rồi!

Trên mặt Cố lão gia có chút không nhịn được, trợn mắt nhìn anh: “Cười cái gì mà cười? Vẫn còn không giúp Bắc Bắc ăn cơm?”

Cố Quân Trục liếc mắt Diệp Tinh Bắc một cái: “Cô ấy là Bắc Bắc, cũng không phải em bé, chẳng lẽ còn cần người khác ép cô mới có thể ăn cơm?”

“Người nào cần anh ép?” Diệp Tinh Bắc trợn mắt trừng anh: “Giả thần giả quỷ! Làm bộ làm tịch!”

Người đàn ông này lúc trong phòng ngủ rõ ràng đi như bay, đàn ông bị bệnh, rời khỏi phòng ngủ cư nhiên ngồi xe lăn, còn giả bộ là dáng vẻ hấp hối.

Giả bộ cực kỳ giống!

Nếu không phải cô tận mắt thấy anh Khí Thế Như Hồng, ánh mắt sắc nhọn, chắc cô thực không tin.

Đây là một tên lừa gạt!

Kẻ lừa đảo siêu cấp!

“Ba, người xem “ Cố Quân Trục bất đắc dĩ nhìn về phía Cố lão gia “Con đã nói rồi, con là người sắp chết, ai muốn gả cho con? Người bắt buộc người ta gả cho con, người ta hận con bây giờ không thể liền chết, trong lòng không biết rủa con như thế nào, đây là phải sao? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.