Từ rất xa, Triệu Duẫn Anh đã có thể nghe thấy một thanh âm kiều mị mềm mại, nàng từ từ rảo bước đến đại sảnh.
Ra hiệu ý bảo tên thủ vệ đừng lên tiếng, nàng khẽ tiến lại gần đứng tựa vào tường, áp sát tai nghe ngóng câu chuyện của mấy người bên trong.
“Nghe nói trên đường tới đây ngươi gặp chút rắc rối?”
“Quả thật cũng có một chút, nhưng tạm coi như là thuận lợi, đa tạ lục vương gia quan tâm.”
Hóa ra đó chính là lục vương gia Da Luật Long a… Ách? Vậy thanh âm kiều mị kia là của ai?
“Người quan tâm không chỉ có ta, còn có Đỗ Lâm Tô cô nương đây nữa.”
Đỗ Lâm Tô?
“Đúng vậy! Chân Hy ca ca, muội quả thật rất lo lắng cho huynh, huynh vừa phải thành thân với vị công chúa Đại Tống kia, bây giờ lại gặp nhiều phiền phức rắc rối như vậy, không lo mới là lạ.”
Giọng nói mềm mại này đích thị là của Đỗ Lâm Tô, lại thêm một người nữa mở miệng ra là “Chân Hy ca ca”! Rốt cục nàng có bao nhiêu tình địch đây a?
Triệu Duẫn Anh nhất thời sửng sốt, nàng vừa nghĩ đến mấy chữ “tình địch” sao? Nàng đối với Da Luật Chân Hy…
Thảm! Thế nào nàng một đời thông minh sáng suốt bây giờ lại trở nên hồ đồ như vậy?
“Lâm Tô, hôm nay muội đến đây ca ca muội có biết không?” Da Luật Chân Hy hỏi, không thể hiểu nổi tại sao muội ấy lại ở chung một chỗ với lục vương gia, không khéo lại bị lục vương gia hắn ta lợi dụng mất rồi.
“Huynh không cần hỏi, ca ca muội vốn dĩ là không cho muội đến gặp huynh.” Nàng lắc đầu.
Ca ca Đỗ Lâm Tô phải chăng chính là Đỗ Liệt Cổ? Tốt, vậy bản vương phi nàng có trò để chơi rồi.
“Chân Hy, có người nói rằng cho đến tận bây giờ vẫn chưa được nhìn thấy chân diện mục của vương phi, vì sao lại thần bí như vậy?”
“Khẳng định là có chỗ bất bình thường, nếu không tại sao không dám gặp người khác?” Đỗ Lâm Tô hừ mũi “Muội nói có đúng không, Chân Hy ca ca?”
Da Luật Chân Hy không trả lời câu hỏi của nàng “Lục vương gia, hôm nay ngươi đến tìm ta không phải chỉ để nói chuyện phiếm thôi chứ?”
Da Luật Long cười cười “Ta đương nhiên rất quan tâm đến ngươi, nghe nói lần rước dâu vừa rồi đã gặp phải thích khách đúng không? Điều tra thế nào rồi, ai là người đứng phía sau?”
“Đáng tiếc thích khách đã uống thuốc độc tự sát, không tra ra được kẻ giật dây.” Hắn đã đồng ý với lời “cầu tình” của hoàng thượng và thái hậu rồi, tất nhiên chuyện này sẽ không kể ra cho bất cứ ai.
“Như vậy a! Quả thật là rất đáng tiếc, nhưng nếu chưa tìm ra được chủ mưu thì phu thê hai người vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Cảm tạ lục vương gia quan tâm.” Hôm qua hắn đã nhận được thư mật của thái hậu gửi đến, hoàng thượng và thái hậu đều quyết định mùa xuân tới sẽ gả Tử Oa ra ngoài.
“Chân Hy ca ca, muội có thể ở lại chỗ này một thời gian được không?” Đỗ Lâm Tô quyết định áp dụng chiêu thức “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, nhất định phải đòi ở lại cho bằng được, nếu nàng được phong làm trắc phi cũng tốt, với tư sắc của nàng đảm bảo hạ bệ công chúa Đại Tống kia là một việc vô cùng dễ dàng.
Triệu Duẫn Anh mím môi, không thể cho nàng ta ở lại!
“Đương nhiên được, muội có thể ở lại đây.” Da Luật Chân Hy lập tức đồng ý không cần do dự.
Khá khen cho Da Luật Chân Hy ngươi! Ngày thứ ba sau khi thành thân đã đem về một cô công chúa đến “thị uy” với ta, bây giờ quay về kinh mới được ba ngày, ngươi lại đem một nữ nhân khác bước chân vào cửa!
“Ha ha, Chân Hy, ngươi bị ép buộc lấy công chúa Đại Tống, ta cũng không muốn nói làm gì, dù sao đó cũng là ý của hoàng huynh và mẫu hậu, nhưng ta thấy có vẻ như ngươi và Lâm Tô muội muội rất có tình ý với nhau, hay như vậy đi, ta sẽ làm chủ cho ngươi rước Lâm Tô về làm trắc phi, thế nào?” Da Luật Long đột nhiên xen vào.
“Lục vương gia, Lâm Tô tuổi còn trẻ, ta không nên ủy khuất muội ấy….” Da Luật Chân Hy đang muốn cự tuyệt, không ngờ lại không nói được hết câu.
“Vậy được, dù sao hai người cũng có thể đồng thời làm chính phi. Lâm Tô, Chân Hy đối với muội thật quá tốt, còn sợ cả việc muội sẽ chịu ủy khuất làm trắc phi…”
Chân Hy ca ca của nàng?
“Vương phi, sao người chạy nhanh vậy, nô tỳ thiếu chút nữa….thở không nổi…Di? Vương phi, người lại muốn đi đâu nữa?” Liên Hoa và xuân Hỉ vất vả chạy đến, chưa kịp nói xong câu đã lại phải tức tốc đuổi theo.
Nỗ Nhĩ Trát đứng bên cạnh Da Luật Chân Hy đột nhiên vô cùng kinh sợ. Vương phi? Hắn nhìn sang vương gia, thảm rồi, vương gia khẳng định sẽ vô cùng thảm.
Cùng lúc đó, Da Luật chân Hy cũng rùng mình một cái. Là Anh nhi sao?
Hắn vô cùng lo lắng, thậm chí có đôi phần sợ hãi, sợ Triệu Duẫn Anh hiểu lầm, sợ sau đó nàng sẽ đòi hưu hắn.
Hắn rất muốn đuổi theo nàng, thế nhưng còn Đỗ Lâm Tô? Hắn không thể để muội ấy ở cùng một chỗ với lục vương gia được, chưa nói đến việc sợ rằng lục vương gia sẽ có âm mưu, mà chỉ riêng việc nếu để Đỗ Liệt Cổ biết được chuyện này, hắn nhất định sẽ không chịu để yên.
“Lâm Tô, ta trước tiên đưa muội đến Cẩm Viện nghỉ ngơi, tạm thời muội cứ ở lại đó.” Da Luật Chân Hy quyết định, chỉ cần để Lâm Tô cách lục vương gia xa xa một chút là sẽ có thể lập tức giao muội ấy cho người khác, sau đó hắn sẽ đi tìm Anh nhi. “Đi thôi!”
“Được.” Đỗ Lâm Tô vui vẻ đứng dậy, thân thiết ôm lấy tay Da Luật Chân Hy.
“Lục vương gia, ta đưa Lâm Tô đi trước, ngươi….”
“Ta đi về, không quấy rầy các ngươi nữa.” Da Luật Long đứng dậy, ha hả cười, nhanh chóng cùng mấy tên thủ vệ rời đi.
Bây giờ Da Luật Long hắn phải về trung kinh mới được, tiện đường sẽ ghé qua bẩm báo cho hoàng huynh nhiệm vụ trả đũa đã kết thúc vô cùng mỹ mãn, ai bảo Chân Hy kia không chịu đem vương phi vào cung gặp mặt mọi người!
Ai~ Tất cả mọi người đều đã hiểu lầm hắn cả rồi, hắn cùng với hoàng thượng hợp tác rất tốt đó chứ! Nếu hắn không dũng cảm nhảy ra chống đối hoàng triều, để người khác có cơ hội lên tiếng hẳn hoàng thượng sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Lục vương gia vừa đi khỏi, trong vương phủ….
“Đức Lộc!” Da Luật Chân Hy gọi to.
Một nam tử trung niên vội vã chạy vào đại sảnh “Vương gia.”
“Đức Lộc, ngươi có thấy vương phi chạy về hướng nào không?” Hắn vô cùng lo lắng hỏi.
“Vương phi đi về phía tây, chắc là trở lại phòng.”
“Chân Hy ca ca….” Đỗ Lâm Tô đứng một bên kéo tay hắn.
Hắn quay sang liếc nhìn nàng một cái, đưa nàng giao cho Đức Lộc.
“Đức Lộc, dẫn Lâm Tô tiểu thư đến Cẩm viện, muội ấy sẽ ở lại trong phủ một thời gian.”
Phân phó cho thuộc hạ xong, hắn không thèm quay đầu lại liền một mạch xông ra ngoài, Nỗ Nhĩ Trát gấp rút chạy theo sau, hắn tuyệt đối là lo lắng cho Vương gia chứ không hề có ý muốn xem kịch vui.
“Chân Hy ca ca?” Đỗ Lâm Tô gọi to, thế nào huynh ấy lại thay đổi thái độ như vậy? Vừa lúc nãy còn rất tốt mà? “Đức Lộc, vương gia gấp gáp như vậy là có chuyện gì?”
“Tiểu thư, là vương gia muốn tìm vương phi để giải thích rõ ràng.”
“Giải thích cái gì?”
“Ách…nô tài cũng không biết.” Chuyện này sao đến lượt một tên nô tài như hắn biết được chứ.
“Thế nhưng….cần gì phải vội vàng như vậy?”
“Đương nhiên phải vội….Nếu vương phi giận, đảm bảo suốt đời vương gia không thể yên ổn được rồi.”
“Cái gì? Công chúa Đại Tống không phải là ba đầu sáu tay, Chân Hy ca ca cần gì phải sợ nàng?”
Đức Lộc nhún nhún vai, quả thực là vương phi không ba đầu sáu tay, nhưng người có thể khiến vương gia nhún nhường chỉ có vương phi mà thôi.
Thành thân được mấy ngày, trong phủ trên dưới mới biết vì sao vương gia từ trước đến giờ không hề có ý định thành thân, hóa ra là bởi vì đối với những mỹ nhân ôn nhu hiền lành vương gia một chút hứng thú cũng không có, Vương gia thích nữ nhân mạnh mẽ như vương phi, tuy thỉnh thoảng vương phi có mắng chửi, to tiếng với vương gia đi nữa, cũng chỉ có vương phi mới có thể khiến vương gia cười.
“Dẫn ta đến gặp nàng.” Đỗ Lâm Tô muốn đích thân nhìn thấy vị công chúa Đại Tống kia.
Hắn kinh ngạc mở to mắt “Lâm Tô tiểu thư muốn đi sao?” Vương gia vừa đi khỏi, tiểu thư đã thương tâm như thế rồi, thật quá tội nghiệp!
“Đương nhiên, dẫn ta đi.”
***
“Anh nhi!” Da Luật Chân Hy chạy về phòng, lập tức gõ cửa.
“Không được mở cửa!” Bên trong, Triệu Duẫn Anh quát to với Liên Hoa đang định ra mở cửa cho Da Luật Chân Hy.
“Anh nhi, nàng hiểu lầm rồi.” Hắn vội vã giải thích.
“Cút ngay! Da Luật Chân Hy, chờ lát nữa ta lập tức sẽ đưa hưu thư cho ngươi!” Nàng giận giữ nói, hừ, không cần chờ hắn hưu thê, nàng nhất định sẽ hưu phu.
Nghĩ là làm, nàng liền vọt đến bên bàn cầm bút lên, viết vài chữ qua loa.
“Anh nhi, đừng làm vậy, nàng phải nghe ta giải thích!” Da Luật Chân Hy ảo não nói.
“Ngươi muốn giải thích cái gì? Ngươi thành thân với ta chẳng phải do bị ép buộc sao?”
“Là bị ép, nhưng….”
“Đỗ Lâm Tô tiểu thư kia đối với ngươi chẳng lẽ không có chút tình ý nào sao?” Nàng cắt ngang lời hắn.
“Muội ấy thích ta, thế nhưng ta…”
“Lục vương gia muốn làm chủ để ngươi thành thân với Đỗ Lâm Tô, ngươi không phải nói không muốn ủy khuất nàng ấy làm trắc phi sao?”
“Ta có nói thế, nhưng là…”
“Ngươi có thể lập hai chính phi, đúng không?”
“Ta có thể, nhưng Anh nhi…”
“Được rồi, ngươi đã giải thích rõ ràng với ta rồi.” Triệu Duẫn Anh thêm lần nữa lại cắt ngang lời hắn, từ đầu đến cuối không một lần nàng cho hắn nói hết câu.
“Anh nhi, ta chưa có nói gì hết.”
“Thế nhưng ta đã hiểu rồi.” Nàng hét to hơn “Mời ngươi đi tìm người khác! Hai vị chính phi của ngươi, tuyệt đối sẽ không có ta trong đó!” Nàng cố ý nhấn mạnh, dù biết rõ hắn đối với nàng rất tốt, ngoài nàng ra hắn không có bất kỳ nữ nhân nào khác.
“Ta không muốn lập thêm chính phi nào nữa!” Nữ nhân đáng giận, nàng dám làm hắn tức chết.
“Vậy thì phải làm trắc phi rồi, thật quá ủy khuất cho Lâm Tô muội muội của ngươi.” Nàng trào phúng nói.
Da Luật Chân Hy lại tiếp tục thất bại, hắn quả thực không biết nói như thế nào nữa “Muội ấy không phải…Thôi quên đi, Anh nhi, nàng mở cửa đi, chúng ta không nên nói chuyện như thế này.”
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Nực cười, hắn muốn vào đây để cho nàng thấy nụ cười đắc ý của hắn sao?
Xuân Hỉ và Liên Hoa nhìn nhau, trong lòng các nàng đồng loạt đều cảm thấy thương cảm cho vương gia.
“Anh nhi, mở cửa đi, nếu không ta sẽ phá cửa.”
“Da Luật Chân Hy, ta đứng tựa vào cửa, nếu ngươi phá cửa sẽ đả thương ta!”
“Anh nhi!” Da Luật Chân Hy bắt đắc dĩ chỉ còn nước kêu to.
“Kêu cái gì? Có cần lớn giọng như thế không hả?” Triệu Duẫn Anh cũng không cam chịu lép vế hét lại với hắn.
“Anh nhi, ta chỉ nói một lần thôi, ta sẽ không lập bất cứ chính phi nào nữa, cũng không có trắc phi hay nữ nhân nào khác, ta yêu nàng, ta chỉ cần một mình nàng là đủ rồi, sở dĩ ta cho Lâm Tô ở lại là bởi vì muội ấy là muội muội của Đỗ Liệt Cổ, ta không muốn muội ấy trở thành đối tượng để lục vương gia lợi dụng, cho nên mới đồng ý chuyện đó. Còn về việc ta bị ép buộc phải thành thân, ta nghĩ hẳn nàng sẽ thông cảm cho ta, dù sao lúc đó chúng ta cũng chưa biết rõ đối phương, ban đầu nàng cũng không muốn mà, đúng không?”
“Chân Hy ca ca!” Đỗ Lâm Tô vừa đến đã nghe được mấy lời của Chân Hy hắn, vội chạy lại gần “Chân Hy ca ca, huynh không cần phải sợ nàng ta như vậy chứ, nàng ta đã là xú nữ nhân thì nên thức thời một chút, cho huynh thành thân với muội, như vậy huynh mới không bị người đời chê cười a!”
“Muội câm miệng, Lâm Tô, ta giữ muội ở lại chẳng qua là không muốn muội ở cùng một chỗ với lục vương gia, lát nữa ta sẽ phái người gọi Đỗ Liệt Cổ tới, muội tốt nhất là trở về cùng hắn.”
“Thế nhưng lục vương gia đã làm chủ…”
“Lục vương gia không có cái quyền đó.”
“Nhưng Chân Hy ca ca, muội muốn gả cho huynh!”
“Ta có một chính phi là đủ rồi.”
“Không cần chính phi, muội làm trắc phi cũng được.” (~~> Da mặt dày khiếp!)
Da Luật Chân Hy trừng mắt “Lâm Tô, ta đã nói rõ ràng rồi, ta chỉ yêu một người, ta không muốn có tam thê tứ thiếp gì hết, chỉ cần một người, một người là đủ rồi!”
“Được, nếu như huynh chỉ cần một người, Chân Hy ca ca huynh lập tức hưu công chúa Đại Tống đi, lấy muội về làm chính phi, nàng ta xấu xí như vậy , thậm chí còn chưa có ai nhìn thấy được dung mạo nàng, đến cả hoàng thượng và thái hậu huynh cũng chưa từng mang nàng đến gặp bọn họ, nhân lúc này huynh cứ hưu nàng ta để thành thân với muội, nhất định sẽ không bị người đời chê cười.”
“Đủ rồi!” Trong phòng Triệu Duẫn Anh hét lên một tiếng, cầm lấy hưu thư chạy ra mở cửa “Giữ lấy! Nữ nhân xấu xí ta đây không làm vương phi nữa!” Nàng ném hưu thư cho Da Luật Chân Hy xong liền quay trở vào phòng.
“Anh nhi!” Hắn đưa tay bắt lấy phong thư.
Đỗ Lâm Tô chỉ thoáng nhìn qua đã trở nên kinh hoàng đến ngây dại, nàng ta…đó chính là Nhược Tâm công chúa sao?
Da Luật Chân Hy thở dài “Muội đã thấy rõ chưa? Nàng ấy một điểm cũng không xấu, ta không muốn cho người khác nhìn thấy nàng, chính là vì muốn độc chiếm dung nhan mỹ lệ tuyệt sắc của nàng, Lâm Tô, tương lai muội nhất định sẽ gặp được một nam tử toàn tâm toàn ý với muội, muội còn trẻ, chắc chắn sẽ tìm được một tình yêu chân chính.”
“Chân Hy ca ca…” Đỗ Lâm Tô cắn cắn môi, nước mắt tuôn trào, nàng biết mình đã không còn hy vọng.
“Đừng quá cố chấp như vậy nữa, Lâm Tô, muội mãi là muội muội đáng yêu của ta.” Hắn mỉm cười, xoa xoa đầu nàng.
“Muội thật sự rất thích Chân Hy ca ca…” Nàng nức nở.
Cánh cửa đột ngột mở ra, Triệu Duẫn Anh đứng đó nhìn bọn họ.
“Anh nhi…” Da Luật Chân Hy lập tức tiến lại gần.
Nàng trừng mắt liếc hắn “Chán ghét!” Nàng nói xong một câu liền làm lơ hắn, một mạch tiến lại gần Đỗ Lâm Tô.
‘Chán ghét’? Da Luật Chân Hy há hốc, hắn hoàn toàn vô tội a!
Đỗ Lâm Tô cảnh giác trừng mắt nhìn nàng, công chúa Đại Tống hùng hổ như thế, đối với Chân Hy ca ca nàng luôn kính nể vẫn có thể tự nhiên mà chửi mắng, nàng ta quả là rất đáng sợ a!
Triệu Duẫn Anh nhìn nàng cười cười “Ngươi theo ta đến đây.” Nói xong lập tức nắm lấy tay Lâm Tô, không để ý đến sự dãy dụa của nàng, chỉ một mực kéo nàng vào phòng.
“Anh nhi, ta….”
“Không được đến đây, chúng ta nói chuyện nữ nhân với nhau, ngươi cứ đứng lại đó đi!”
Da Luật Chân Hy bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Vương gia…” Nỗ Nhĩ Trát đứng một bên do dự lên tiếng.
“Chuyện gì?”
“Vương gia, người có muốn nhìn một chút xem thứ vương phi vừa mới đưa cho người là cái gì không?” Hắn hảo tâm nhắc nhở.
“Ngươi không nói chắc ta quên luôn rồi.” Da Luật Chân Hy mở phong thư trong tay hắn ra, đập vào mắt hắn là hai chữ …”Hưu thư” ?!
“Vương gia không cần lo lắng, luật lệ Đại Liêu không cho phép việc hưu phu.”
Không cần lo lắng sao? Không lo mới là lạ!
Không biết thê tử của hắn muốn làm trò gì nữa, hắn có thể không lo được sao?
“Được rồi, vương gia, còn chuyện của Tử Oa công chúa…”
Da Luật Chân Hy trừng mắt nhìn Nỗ Nhĩ Trát “Chuyện này chẳng phải ta đã bảo không được nhắc đến nữa sao? Hoàng thượng nói Tử Oa sẽ phải gả cho tộc trưởng của Nữ Chân, chuyện trước kia không được phép đề cập lại nữa!” (~~> Èo cái nước Nữ Chân sau này chiếm Đại Liêu đây mà >”<)
Nỗ Nhĩ Trát lập tức cụp mắt lại, vương gia quả thực đã hiểu lầm hắn rồi, hắn chỉ muốn khuyên vương gia nên nói hết mọi chuyện với vương phi, để vương phi bớt hiểu lầm vương gia một chút thôi mà.
Hai người đứng ở bên ngoài chờ một hồi lâu, cho đến khi một canh giờ sắp trôi qua, cửa phòng rốt cục cũng mở ra, Triệu Duẫn Anh cùng Đỗ Lâm Tô tay trong tay như tỷ muội tốt, bình thản cười nói với nhau.
“Anh tỷ tỷ, muội phải về đây, có dịp muội nhất định sẽ đến tìm tỷ!”
“Được, tỷ chờ muội, nhớ kỹ những gì tỷ đã nói.” Triệu Duẫn Anh nháy mắt mấy cái.
Đỗ Lâm Tô khúc khích cười, nhìn Da Luật Chân Hy nói lời tạm biệt, sau đó vô cùng cao hứng rời đi.
“Anh nhi, nàng….”
“Ta thế nào? Sợ ta khi dễ Lâm Tô muội muội của ngươi sao?” Nàng cố ý hừ hừ mũi.
Hắn cười khổ, nàng tại sao có thể thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy, rõ ràng vừa nãy còn cười nói với Lâm Tô, thoắt cái đã quay sang khó chịu với hắn rồi.
“Nàng khuyên Lâm Tô như thế nào?”
“Ta chỉ hỏi muội ấy một chuyện.”
“Chuyện gì?” Chẳng lẽ lại đơn giản như vậy sao?
“Ta nói, nếu muội ấy có đủ năng lực để đối phó với Tử Oa công chúa, ta nhất định sẽ đem ngươi tặng cho muội ấy!”
Da Luật Chân Hy trừng mắt nhìn nàng “Nàng muốn đem ta ra tặng?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Triệu Duẫn Anh nhún nhún vai vờ như không thèm quan tâm.
“Nhưng còn tại sao hai người lại nói chuyện lâu như vậy?” Gần một canh giờ a!
“Chúng ta nói chuyện trời đất trăng sao gì cũng không được sao?” Nàng liếc mắt nhìn hắn.
“Được, đương nhiên được.” Hắn bất đắc dĩ đành phải đồng ý cho qua, các nàng ở trong phòng uống trà nói chuyện phiếm, hại hắn lo lắng chờ ở ngoài suốt gần một canh giờ.
“Được rồi, ngươi còn chuyện gì muốn nói nữa không?”
Hắn trừng mắt nhìn Xuân Hỉ, Liên Hoa, Nỗ Nhĩ Trát và Đức Lộc đang đứng một bên cười trộm, trong phút chốc hắn nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào phòng.
“Ngươi làm gì?”
Triệu Duẫn Anh hét to, bề ngoài cố gắng tỏ ra giãy dụa, tuy nhiên khóe miệng lại nhếch lên thành một nụ cười, đôi mắt ôn nhu lén lút nhìn hắn.
Đáng tiếc, Da Luật Chân Hy đã thấy tất cả.
Hắn ngăn không cho Xuân Hỉ và Liên Hoa vào, trực tiếp đóng cửa lại trước mặt mọi người.
“Da Luật Chân Hy, ta cảnh cáo ngươi….Ngô…” Đôi môi đỏ mọng của nàng bị che lại, đây quả thực là biện pháp nhanh chóng và hữu hiệu nhất để dừng hẳn cái miệng thường xuyên lải nhải của nàng.
“Thê tử yêu dấu, vi phu ta đây muốn cùng nàng ‘nói chuyện’.”Hắn cười tà mị, bắt đầu công việc trọng chấn phu cương.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng sau, chính thức tiến vào mùa đông giá rét.
Đêm đã khuya, có hai bóng người lén lút gặp nhau ở sau hoa viên.
“Người ấy đã quyết định thời gian rồi.” Liên Hoa run run thấp giọng nói.
“Quyết định rồi?” Nỗ Nhĩ Trát giữ chặt lấy vạt áo khoác, chết tiệt, lúc nào không gặp lại nhằm trúng đêm tối lạnh lẽo thế này.
“Không sai, Nỗ Nhĩ Trát, huynh sẽ không đổi ý đấy chứ?” Liên Hoa đứng đối diện trừng mắt nhìn hắn.
“Ta…” Nỗ Nhĩ Trát do dự, hắn cũng muốn đổi ý lắm nhưng đã đâm lao là phải theo lao, ai bảo ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại thích cái nha đầu Liên Hoa này, mới có thể vì nàng mà phản bội lại vương gia…
“Huynh đừng quên, nếu làm lỡ việc, suốt đời này huynh nhất định sẽ không được yên ổn!”
“Liên Hoa, nếu vương gia biết sẽ giết ta mất.”
“Chuyện đó huynh tự lo đi, đúng ba ngày sau, kế hoạch chỉ cho phép thành công, không được thất bại, huynh rõ rồi chứ?” Bỏ lại câu nói cuối cùng, Liên Hoa xoay người rời đi.
Ba ngày sau…ba ngày sau chẳng phải là sinh nhật của vương gia sao?
Nỗ Nhĩ Trát nhìn theo bóng nàng đã đi xa, bất đắc dĩ thở dài một cái, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Vương gia, vương gia, có chuyện lớn rồi!” Nỗ Nhĩ Trát kinh hoàng xông vào đại sảnh.
“Nỗ Nhĩ Trát!” Da Luật Chân Hy lớn giọng quát: “Ngươi không thấy ta đang có khách sao?”
Trong đại sảnh thật đúng là quá náo nhiệt, thành viên hoàng thất từ lớn đến bé hầu như đều có mặt đông đủ, kể cả người tốt kẻ xấu tất thảy đều đến dự sinh nhật hắn.
“Nô tài khấu kiến hoàng thượng!” Nỗ Nhĩ Trát nhanh chóng quỳ xuống, khoan đã….tại sao hôm nay lại náo nhiệt thế này? Hắn nhớ rõ ràng những lần trước cũng không có nhiều người như thế a! Phải làm sao bây giờ? Không chừng những sợ hãi của hắn mấy ngày trước đều là đúng.
“Miễn lễ.” Hoàng thượng từ tốn nói.
“Nô tài khấu kiến thái hậu…”
“Miễn lễ miễn lễ, đứng lên đi, Nỗ Nhĩ Trát, ngươi vừa bảo có chuyện lớn gì?”
“Bẩm…” Nỗ Nhĩ Trát vừa mở miệng ra đã vội đóng lại, nói không nên lời.
“Nỗ Nhĩ Trát, ta nhớ vừa rồi ngươi đi gọi vương phi…” Da Luật Chân Hy rùng mình, vội vàng đứng dậy “Ngươi nói chuyện lớn, không lẽ là vương phi….Nói mau! Nỗ Nhĩ Trát, rốt cục là có chuyện gì?”
“Vương gia, vương phi….mất tích rồi.”
“Cái gì????”
Da Luật Chân Hy sợ hãi kêu lên, tiến đến túm lấy vạt áo Nỗ Nhĩ Trát “Ngươi mau nói, có chuyện gì xảy ra?”
Nỗ Nhĩ Trát cứng người, thầm kinh sợ sự tin tưởng vương gia dành cho hắn.
“Đây là….đây là thứ phát hiện ra trong phòng vương phi.”
Da Luật Chân Hy đoạt lấy phong thư, lập tức mở ra xem.
Sắc mặt hắn tối sầm lại, bức thư nhàu nát trong lòng bàn tay.
“Mặc kệ ngươi là ai, nếu dám động đến một sợi tóc của nàng, ta nhất định sẽ cho ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong!”
“Diệu Chi, đã có chuyện gì?” Thái hậu lên tiếng hỏi. (~~> Hóa ra Diệu Chi cũng là tên của kaka, vậy mà mình cứ tưởng anh ý bịa đại =]] )
“Thái hậu, Anh nhi bị bắt đi rồi, hắn muốn chúng ta chuộc lại nàng.” Da Luật Chân Hy lạnh giọng nói.
“Chuộc? Tiền chuộc là bao nhiêu?” Thái hậu kinh ngạc, quay sang nhìn những người xung quanh, trong đáy mặt hiện lên chút khó hiểu.
“Đối phương không cần tiền chuộc, mà là…” Hắn ngập ngừng.
“Là cái gì ngươi mau nói a!” Hoàng thượng cũng đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, trực tiếp giật lấy phong thư.
“Cái gì???” Hoàng thượng kinh ngạc trừng mắt, thế nào mà…
“Đối phương muốn gì??” Da Luật Long cũng đã lại gần, Lý Tích Nã và Đỗ Liệt Cổ cũng khẩn trương tiến đến, vỗ vỗ vai Da Luật Chân Hy.
“Ta.” Da Luật Chân Hy trầm giọng trả lời.
“Ngươi? Đối phương là nữ nhân sao?” Da Luật Long hỏi lại.
“Chuyện này chẳng lẽ không liên quan đến ngươi sao, Da Luật Long vương gia?” Đỗ Liệt Cổ đột nhiên lên tiếng.
“Đỗ Liệt Cổ!” Lý Tích Nã hét lớn, vội vàng che miệng tên ngốc kia lại.
“Lý Tích Nã, yên tâm đi, hôm nay là sinh nhật Chân Hy, ta sẽ không đại khai sát giới đâu.” Da Luật Long lộ ra một nụ cười gian “Chuyện này không liên quan đến ta.” Hắn ngoảnh sang tiếp nhận ánh mắt xin lỗi của hoàng thượng rồi nhún vai một cái, tỏ vẻ không thèm để ý.
“Nếu đối phương yêu cầu ngươi thì mau đi thôi!” Thái hậu nói.
“Xin lỗi, hoàng thượng, thái hậu, hôm nay đã khiến mọi người mất vui rồi.” Da Luật Chân Hy nói xong liền xoay người rời đi.
Mọi người nhìn nhau “Để một mình hắn đi vậy sao?”
“Đương nhiên tất cả cùng đi.” Hoàng thương lớn giọng “Nhưng tuyệt đối không được để lộ, tránh rút dây động rừng, hiểu chưa?”
“Đã hiểu.”
***
Da Luật Chân Hy vội vã chạy đến địa điểm trong thư, kinh ngạc phát hiện ra chủ nhân nơi đây quả thực rất giàu có.
Hắn tiến đến gõ cửa, lúc sau cánh cửa mở ra, một lão bà xuất hiện “Vương gia mời đi theo ta, tiểu thư nhà ta đang đợi ngài.”
Da Luật Chân Hy thấy bà ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn, không lẽ bà ta biết khả năng của hắn sao?
“Vương phi đâu?” Hắn đứng yên, lạnh giọng hỏi.
“Ngài chỉ cần biết vương phi đang an toàn là được, mau đến gặp tiểu thư ta.”
Hắn vừa miễn cưỡng đi qua những hành lang gấp khúc vừa nghĩ, nơi đây rất quen thuộc, hình như hắn đã từng ở qua.
“Tới rồi, vương gia, tiểu thư ở trong phòng.” Lão bà nói xong liền xoay người rời đi, để lại một mình hắn đối mặt với cánh cửa.
Hắn không chút do dự đẩy cửa bước vào, bên trong chỉ có một màu đen tăm tối, hầu như không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
“Ta đã đến rồi, ngươi mau ra đi.” Hắn từ từ tiến vào, phút chốc nghe thấy tiếng đóng cửa phía sau lưng.
Hắn vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ trừng mắt nhìn mọi vật đen kịt trước mặt.
Đột nhiên, một bóng dáng phi thân lên phía trước, khi hắn cảm giác được có cái gì đó tiếp cận mình thì đã không kịp nữa rồi, đôi môi hắn đã bị ai đó giữ chặt. (~~> Ke ke, anh bị hun trộm à, tội anh thế )
Hắn giận giữ giơ tay định đánh một chưởng vào người đôi diện, đáng tiếc người nọ hình như đoán trước được phản ứng của hắn nên tránh né một cách dễ dàng.
“Vô sỉ! Vương phi của ta đâu? Mau đưa nàng ra đây!”
“Ha ha…” Một tiếng cười thô rát của lão phụ vang lên, lông mày hắn đột nhiên nhíu chặt lại “Đúng là ngu ngốc, diễm phúc đến mà không biết hưởng, ta đây một đại mỹ nhân kiều diễm dịu dàng, hà tất cứ phải chọn cái ả vương phi điêu ngoa đanh đá kia?”
Hắn cảnh giác lắng nghe động tĩnh bốn phía xung quanh.
“Cho dù ngươi là mỹ nhân đi nữa cũng thua xa vương phi của ta, không đánh để ta liếc mắt đến.”
“Ả vô lễ khó bảo như vậy, có cái gì tốt?”
“Ta thích tính khí mạnh mẽ của nàng, tại đại mạc này, lại ở trong chốn hoàng cung, nếu mềm yếu sẽ không thể sinh tồn.”
“Nếu như ta nói, ta muốn lấy mạng ngươi, ngươi có đồng ý một mạng đổi một mạng?”
“Được, mạng của ta cho ngươi.”
“Khí phách lắm, vậy ta sẽ lấy mạng ngươi!”
Một luồng khí ập tới, đột nhiên bốn phía xung quanh đột nhiên sáng bừng lên.
Da Luật Chân Hy trừng mắt nhìn, đôi mắt vừa mới thích ứng được với ánh sáng đã lập tức thấy rõ người trước mặt, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là nổi giận lôi đình!
“Chết tiệt, nàng đang đùa trò gì vậy?”
“Hì hì, phu quân, ta quá giỏi rồi đúng không?” Triệu Duẫn Anh cười cười, cả lão bà bà lẫn tôn nữ đều là do nàng đóng giả.
“Triệu Duẫn Anh, nàng tốt nhất cho ta một lời giải thích rõ ràng, bằng không ta nhất định sẽ đánh mông nàng!” (~~> Óe sao mấy ca ca có sở thích biến thái thế nhờ @@)
“Rất đơn giản, đây là quà tặng cho sinh nhật ngươi.”
“Đúng là món quà rất nổi bật!” Hắn đùa cợt nói.
“Ngươi biết không, ta vốn dự định không ở lại Đại Liêu lâu, tìm thời cơ thích hợp sẽ nghĩ biện pháp khiến ngươi hưu ta để ta có thể tự do về Đại Tống.”
Hắn nheo mắt nhìn nàng “Nàng tốt nhất nên bỏ sạch cái ý nghĩ này ra khỏi đầu đi, ta nhất định không để nàng về.”
“Ta biết.” Nàng gật đầu “Nếu như ta không muốn ở lại, ta tin tưởng ta đã nghĩ ra cách lâu rồi, nhưng có một ngày ta phát hiện ra ta muốn ở tại nơi này, thế nhưng đã ở lại thì phải có một giá trị nào đó, ta muốn biết bản thân ta có giá trị như thế nào.”
“Kết quả nàng thỏa mãn rồi chứ?” Nàng không muốn rời khỏi đây, hay nói đúng hơn là nàng cũng thích hắn, có đúng không?
“Cái này thì…” Nàng cố ý do dự.
Hắn đưa tay kéo nàng ôm vào lòng “Mặc kệ nàng có hài lòng hay không, suốt kiếp này nàng phải ở lại đây, sống bên ta trọn đời.” Hắn cường ngạnh ra lệnh.
“Ngươi nói ngươi thích tính cách ương bướng của ta?”
“Đúng.”
“Thế nhưng…Đó chỉ là do ta cố ý giả vờ thôi! Kỳ thực ta không có ương ngạng bướng bỉnh gì hết, làm sao bây giờ?”
Hắn thở dài “Nàng cố ý chỉnh ta đúng không? Nhưng ta mặc kệ nàng thế nào đi nữa, chỉ cần nàng yêu ta là đủ rồi. Có được không?”
“Được, đương nhiên được.” Nàng cười hì hì, ghé sát tai hắn nói nhỏ một câu.
Hắn nở nụ cười, hài lòng ôm nàng chặt hơn.
“Đây mới chính là món quà ý nghĩa nhất của ta!”
“Được rồi, ngươi chờ một chút.” Nàng vỗ vỗ hắn, ý bảo buông nàng ra, sau đó len lút đi tới phía cánh cửa, quay lại làm dấu ý bảo hắn chớ có lên tiếng, sau đó đẩy mạnh cánh cửa, khiến một đống người ngã rầm trên mặt đất.
“Nô tì bái kiến hoàng thượng cùng các vương gia.” Triệu Duẫn Anh ngồi xuống trước mặt bọn họ, cười cười nhìn bọn họ chào hỏi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thái hậu “Bái kiến thái hậu.”
Mọi người xấu hổ cười cười, bọn thị nữ tôi tớ cuống cuồng đỡ chủ tử dậy.
“Các ngươi như vậy….còn ra thể thống gì nữa!” Da Luật Chân Hy kinh ngạc, vốn là không ai thèm để ý đến hắn mà, tất cả còn đang ngơ ngẩn ngây ngốc chăm chú nhìn Triệu Duẫn Anh, đây chính là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy dung mạo của nàng.
“Thảo nào mà Chân Hy giấu kỹ vương phi đến vậy.”
“Các ngươi làm gì ở đây?” Da Luật Chân Hy tức giận hỏi lại.
“Chân Hy, ngươi không cho rằng một nữ tử nhỏ bé ta đây dàn dựng được hết mọi chuyện đấy chứ? Đương nhiên là ta phải có sự giúp đỡ rồi.” Triệu Duẫn Anh không do dự tố cáo hết bọn họ.
Hắn sửng sốt “Mọi người?” Hóa ra tất cả đều đã lên sẵn kế hoạch từ trước, trong đó có cả hoàng thượng.
“Ân, từ trên xuống dưới ai cũng có phần.” Nàng nở nụ cười quỷ dị, đáng đời, ai bảo lúc trước đều chê nàng xấu.
“Được lắm, những ngày sau này của ta sẽ không buồn chán rồi.” Da Luật Chân Hy tà ác cười.
Mọi người nhanh chóng sợ hãi chuồn đi hết.
Triệu Duẫn Anh và Da Luật Chân Hy chỉ nhìn nhau cười, nắm tay nhau chậm rãi bước đi.
“Được rồi, nàng vừa bảo muốn đi tìm người?”
“Ân.” Nàng gật đầu, nhìn sang phía hắn, hắn là người trong hoàng thất, mười bốn năm trước cũng đã mười ba tuổi rồi, không biết hắn có biết rõ mọi chuyện hay không…”Chân Hy, mười bốn năm trước một vị tướng quân ở Đại Liêu đã bắt cóc công chúa Đại Tống chúng ta, ngươi có biết chuyện này không?”
Hắn kinh ngạc nhìn nàng “Nàng tại sao lại biết, công chúa kia và nàng có quan hệ như thế nào?”
“Đương nhiên biết, người đó là cô cô của ta.”
“Nói cũng đúng.”
“Ngươi rốt cục có biết hay không? Nếu không biết thì để ta đi hỏi hoàng thượng.”
“Chuyện này thái hậu và hoàng thượng đều biết, nhưng bọn họ không biết hai người đó đang ở chỗ nào.”
Ngụ ý là….”Ngươi biết?”
Da Luật Chân Hy cười cười “Thông minh lắm, không sai, chỉ có một mình ta biết họ đang ở đâu.”
“Thật tốt quá, chờ mùa xuân đến chúng ta đi thăm họ có được không?”
“Không thành vấn đề, nhưng….” Hắn tà nghễ nhìn nàng.
“Nói đi, điều kiện là gì?”
“Rất đơn giản, nàng vừa rồi nói cái gì, lặp lại một lần nữa cho ta nghe.” Hắn ôm nàng vào lòng, ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn nàng.
Nàng cười khẽ “Không thành vấn đề, không chỉ lặp lại một lần, ta còn cho ngươi một tiểu lễ vật.”
“Thật?”
“Đương nhiên thật.”
“Lễ vật gì?”
“Chờ một thời gian nữa ngươi sẽ biết.”
Da Luật Chân Hy ngây dại, một hồi lâu sau mới chậm rãi nhếch môi “Nàng có thai?”
“Ta mang thai, ngươi không được phép liên quan đến nữ nhân nào khác nữa, rõ chưa!”
“Tất nhiên, ha ha ha, thật tốt quá, sinh nhật năm nay của ta quả thật rất khó quên.” Hắn ôm chặt nàng “Chờ một chút, nàng còn chưa nói câu kia.”
Nàng mỉm cười, sau đó nhìn hắn hét to “Thiếp yêu chàng!” (~~> “thiếp” với “chàng” nghe khiếp quá >”<)
Sau hoa viên mọi người đồng loạt nhìn nhau, trong đầu có chung một suy nghĩ—–
Lời thổ lộ của Triệu Duẫn Anh dĩ nhiên tất cả đều nghe được, quả không hổ danh là đông sư a!
(Toàn văn hoàn)