Ngồi trên ghế, Da Luật Chân Hy trên khuôn mặt tuấn tú để lộ ra nét cương nghị, lam mâu lúc này đã bắt đầu trở nên tối tăm, nhìn vào hai vị khách không mời mà đến phía đối diện.
“Ta nói Chân Hy, hôm nay khí trời rất tốt, mặt ngươi như thế nào lại tối sầm vậy chứ?” Lý Tích Nã mở miệng trêu chọc, hắn là mật thám đại nội Tam công tử, cũng là hảo bằng hữu lớn lên từ nhỏ với Da Luật Chân Hy, năm nay hai mươi sáu tuổi.
“Xem ra không phải tại khí trời mà Da Luật Chân Hy mới trở nên thế này.” Đỗ Liệt Cổ phụ hoạ, khoé miệng nhếch lên một tia cười trào phúng. Hắn là Đỗ gia nhị công tử, cũng như Lý Tích Nã, cùng Da Luật Chân Hy là bạn lớn lên từ nhỏ, năm nay hai bảy tuổi bằng Da Luật Chân Hy.
Da Luật Chân Hy lạnh lùng nhìn hai người “bạn tốt” kẻ xướng người hoạ, không thèm mở miệng nói lấy một câu.
“Nếu như không phải là khí trời thì do cái gì?” Lý Tích Nã cố nhịn cười quay sang hỏi “Chân Hy sắp tới sẽ thành thân, đáng lẽ phải là việc đáng mừng mới đúng, tại sao bây giờ lại trở thành hậm hực không vui?”
“Ai nha! Có phải là…” Đỗ Liệt Cổ giả vờ như kinh ngạc hô lên một tiếng “Chân Hy, có phải là ngươi bất mãn gì với vị công chúa Đại Tống kia không?”
“Các ngươi nói đủ chưa?” Hắn lạnh lùng nói, nếu không vì nể hai người bọn họ là hảo bằng hữu của hắn, hắn nhất định sẽ cấp cho bọn họ một cái “ánh mắt giết người”, khiến cho hai cái nam nhân kia từ nay về sau không bao giờ còn có thể tiếp tục mở miệng trêu chọc hắn!
“Nhìn bộ dạng ngươi thế kia, đủ thế nào mà đủ!” Lý Tích Nã nói “Nếu ngươi không muốn lấy công chúa Đại Tống thì cứ nói ra, ngươi kiên trì như vậy ta tin hoàng thượng nhất định sẽ không ép buộc ngươi.”
“Không có khả năng, không chỉ hoàng thượng mà ngay cả thái hậu cũng muốn ép ta.” Da Luật Chân Hy nở một nụ cười mỉa mai.
“Nhưng là, Chân Hy, nếu ngươi kiên quyết không chịu lấy nữ nhân kia, chẳng lẽ hoàng thượng cùng thái hậu sẽ dám lấy đầu ngươi sao?”
“Bọn họ tất nhiên sẽ không làm vậy, chính là, nếu ta không thành thân với công chúa Đại Tống, họ nhất định sẽ ép ta lấy cái Tử Oa công chúa kia!”
“Cái gì??” Hai người kinh ngạc đồng thanh hô to, nhưng ngay lập tức bừng tỉnh “Cái này cũng khó trách, nghe nói Tử Oa công chúa mấy ngày trước rất giận dữ, đem toàn bộ tẩm cung ra tàn phá, nguyên lai hoá ra là vì Vương gia sắp thành thân, mà nữ nhân đó lại không phải là nàng!” Hai người nhìn nhau cười ha ha.
“Ta thật cao hứng khi thấy các ngươi khoái trá như vậy.” Hắn mỉa mai nói “Bất quá các ngươi cũng chỉ đúng phân nửa, Tử Oa chỉ biết ta phải kết hôn cùng Đại Tống công chúa, không biết rằng ta sống chết không chịu lấy nàng ta.”
“Xin lỗi, Chân Hy, xem ra hoàng thượng cùng thái hậu thực sự đã làm khó ngươi.” Hai người ngưng cười, nghĩ đến cái Tử Oa công chúa kia nhịn không được lắc đầu, nàng ta đã tức giận đế mức phá tan cả tẩm cung, nếu như để nàng biết Da Luật Chân Hy thà lấy công chúa Đại Tống chưa hề quen biết cũng không thèm lấy nàng, nhất định hoàng cung sẽ một phen tan tành, đến lúc đó thực sự là vô phương giải quyết “Đại Tống công chúa lấy ngươi, ngươi nhất định phải cảm tạ nhân gia, có thể nói nàng đã trừ cho ngươi cái tai hoạ lớn mang tên Tử Oa trong tuơng lai.”
“Vậy sao?” Da Luật Chân Hy châm chọc cười…bất quá từ cái tai hoạ này lại nhảy ra một tai hoạ khác.
“Được rồi, vậy Đại Tống chọn ai?”
“Còn chưa biết.”
“Tuy rằng chưa biết ngươi phải lấy ai, nhưng đến khi thông báo hẳn đội ngũ rước dâu sẽ lập tức xuất phát sang Đại Tống hộ tống công chúa đến đây, vậy mà…tại sao trong phủ của ngươi một chút cũng chưa thấy chuẩn bị?”
“Không cần.” Hắn nhàn nhã nói.
“Vì sao?”
“Bởi vì ta quyết định đi trung kinh bái đường, sau đó đem nàng về kinh thành.”
“Di? Chúng ta như thế nào lại không biết?” Hai người nhìn nhau hỏi.
“Các ngươi hiện tại đã biết.” Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn bọn họ.
“A, ta nghĩ ra rồi, thảo nào mà hoàng thượng cùng thái hậu vội khởi hành đến trung kinh, nguyên lai muốn vì ngươi mà chủ trì đại hôn!” Lý Tích Nã vẻ mặt bừng bừng như vừa ngộ ra được điều gì.
“Thế nhưng vì sao không ở kinh thành cử hành hôn lễ?” Đỗ Liệt Cổ bất chợt hỏi.
“Loại chuyện mất mặt này, càng ít người biết càng tốt.” Da Luật Chân Hy nhún nhún vai.
“Mất mặt?” Hai người nhướng mày.
“Ta biết các ngươi đều muốn chờ có cơ hội để cười vào mặt ta.” Hắn tất nhiên hiểu rõ mục đích của bọn họ “Ta nói đúng chứ?”
Lý Tích Nã và Đỗ Liệt Cổ đồng loạt nhìn nhau cười.
“Chúng ta đương nhiên không như vậy rồi.”
“Không có sao? Vậy thì ai đã bỏ ra một nghìn lượng bạc đặt cược, nhất định công chúa Đại Tống sẽ không thể tới được kinh thành?” Hắn liếc liếc mắt nhìn Đỗ Liệt Cổ.
Đỗ Liệt Cổ xấu hổ cười cười, đó là bởi vì hắn nghe nói nữ nhân Đại Tống luôn luôn chỉ ở trong phòng, một bước cũng không ra khỏi cửa, nhất định thân thể sẽ rất mảnh mai yếu ớt, cho nên mới dám lôi chuyện này ra đặt cược.
“Còn nữa, không biết là ai đã bỏ hai nghìn lượng ra cược, nói rằng công chúa Đại Tống nhất định sẽ không trụ được quá một tháng?” Hắn nhìn sang một người “bạn tốt” khác nhếch miệng cười.
“Nguyên lai ngươi đều đã biết.” Lý Tích Nã tỏ vẻ lơ đễnh cười khẽ.
“Về chuyện này ta nói các ngươi đừng bàn đến nữa, đến lúc mất bạc đừng trách ta không nhắc nhở sớm. Nữ nhân Đại Tống được gả cho Đại Liêu ta, tất nhiên đến bây giờ vẫn chưa có ai được biết. Tuy rằng xác định nữ nhân Đại Tống đưa đến kia không phải là cái dạng khuynh quốc khuynh thành gì nhưng bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không dám gửi đi một nữ tử có chút khuyết thiếu nào, như vậy chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao.”
“Ngươi sắp lấy vợ, chẳng phải là lập chính phi luôn sao?”
“Chính phi thì sao? Nàng đối với ta mà nói, chỉ là một nữ nhân dư thừa.”
“Khởi bẩm Vương gia.” Một gã thủ vệ đột nhiên xuất hiện cung kính nói “Hoàng thượng phái người đưa tới một bức mật thư cho ngài.”
Da Luật Chân Hy sửng sốt, trầm giọng nói “Đưa ta xem.”
Thủ vệ bước lại gần hắn, cung kính đưa ra bức thư, sau đó rất nhanh lui ra.
Hắn mở thư ra, nội dung rất ngắn gọn, hắn nhìn lướt qua một lượt, lập tức vùng lông mày xung quanh nhíu chặt lại.
“Hoàng thượng nói chuyện khẩn cấp gì sao?” Lý Tích Nã cùng Đỗ Liệt Cổ đồng loạt hỏi.
“Làm gì có chuyện lớn nào, việc này đáng lẽ ra chỉ cần sai người nói với ta một tiếng, hắn chẳng qua muốn chọc tức ta nên mới làm bộ gửi mật thư thế thôi.” Hắn nhàn nhã gấp bức thư lại.
“Rốt cuộc đó là cái gì?”
“Còn có cái gì ngoài việc đối tượng thành thân của ta đã được quyết định.”
“Là vị công chúa nào?”
“Đại Tống cửu vương gia Triệu Vân tiểu nhi nữ, người được gọi là Nhược Tâm công chúa Triệu Duẫn Anh.”
“Nhược Tâm công chúa…không thể nào!” Lý Tích Nã kinh hãi kêu lên.
“Sao vậy, chẳng lẽ ngươi đã từng nghe qua Nhược Tâm công chúa sao?” Đỗ Liệt Cổ ngạc nhiên hỏi.
“Trước khi có quyết định hoà thân, ta đã điều tra qua hoàng thất Đại Tống, bao gồm cả công chúa, quận chúa…tất cả đều nói rằng nữ nhi Triệu Duẫn Anh kia từ nhỏ thân thể đã suy nhược lại lắm bệnh, chưa chắc đã sống được bao lâu.” Cái danh hiệu Nhược Tâm công chúa cũng vì thế mà ra đời.
Da Luật Chân Hy nhíu mày không nói.
“Đại Tống đưa tới một người như vậy là có chủ ý gì?” Đỗ Liệt Cổ bất mãn nói “Chân Hy, vậy ngươi quyết định ra sao?” Hắn quay sang Da Luật Chân Hy “Nếu như đem việc này ra nói với hoàng thượng, ta tin tưởng hoàng thượng sẽ yêu cầu Đại Tống chọn một người khác.”
“Không cần.” Da Luật Chân Hy lạnh nhạt đáp, hắn vốn là không có chút kỳ vọng mong muốn gì ở cái cuộc hôn nhân này, Đại Tống công chúa kia sống hay chết không liên quan đến hắn. Mà nếu như hoàng thượng chọn lại, hắn đương nhiên sẽ không có cơ hội trở thành “cô phụ” để thực hiện mộng tưởng du sơn ngoạn thuỷ của hắn. Được, hắn đã quyết định, ngày mai sẽ xuất phát đi Đại Tống!
Bỗng nhiên một tên thủ vệ chạy đến bẩm báo “Bẩm vương gia, lục vương gia đến.”
Ba người đều nhất loạt sửng sốt.
“Hắn đến tìm ngươi làm cái gì?” Đỗ Liệt Cổ vừa nghe lục vương gia đến liền khó chịu không thôi.
“Ta nghĩ hắn cũng như hai ngươi, là muốn đến ‘Chúc mừng’ ta.” Da Luật Chân Hy nhún nhún vai, nhanh chóng quay sang phía thủ vệ phân phó “Mời Lục vương gia đến đại sảnh chờ ta, ta lập tức đến ngay.”
“Vâng” Tên thủ vệ nhanh chóng lui ra.
“Ta nghĩ mục đích hắn đến đây không đơn giản như ngươi nói.” Lỹ Tích Nã nhíu mày.
“Tên kia khẳng định lại muốn gây ra chuyện phiền toái gì.” Đỗ Liệt Cổ tỏ vẻ tức giận.
“Các ngươi ở đây chờ ta, ta thực không muốn Đỗ Liệt Cổ ngươi có thêm xung đột gì nữa với lục vương gia, một lát ta sẽ quay về.”
“Chân Hy, lòng người khó đoán, ngươi phải cẩn thận.” Lý Tích Nã lo lắng nhắc nhở hắn.
“Ta cũng muốn đi, nếu như tên kia…”
“Ngươi đừng khiến Chân Hy gặp phiền phức thêm nữa.” Lý Tích Nã kéo Đỗ Liệt Cổ lại.
Da Luật Chân Hy lắc đầu, hắn thật lo lắng cho cái tên Đỗ Liệt Cổ tính tình nóng như lửa này, sợ có ngày không chỉ đem lại phiền phức cho hắn mà còn rước lấy tai hoạ cho cả Đỗ gia.
Khẽ thở dài, hắn hướng đại sảnh đi đến.
Lục vương gia muốn gặp hắn là vì cái gì?
Hắn hiện tại chỉ hy vọng, ngày mai xuất phát sẽ không có bất cứ cản trở nào.
****
Đại Tống.
Đi dọc theo con đường cái, Da Luật Chân Hy nhíu nhíu mày, nghĩ đến chuyện lẻn được vào thành, lông mày hắn đột nhiên thoải mái giãn ra.
“Vương gia, lúc đó rốt cục lục vương gia đã nói với ngài cái gì?” Đến tửu lâu, tìm được một chỗ khá kín đáo, Nỗ Nhĩ Trát rốt cục nhịn không được bắt đầu hỏi.
Da Luật Chân Hy đầu đội một chiếc nón lớn màu đen, che khuất hơn nửa khuôn mặt, tay cầm ly rượu, lẳng lẳng uống từng ngụm. Nghe Nỗ Nhĩ Trát hỏi, hàng mi bất chợt nhếch lên. “Ngươi nhịn lâu như vậy, thật không nghĩ được ngươi chờ cho đến tận bây giờ mới hỏi.” Hắn cười khẽ.
“Vương gia, đó là bởi vì ta thấy ngài mặt mày cau có ủ dột, không dám quấy rầy a!”
“Kỳ thực hắn cũng không có nói gì, ngoài việc chúc mừng gì gì kia ra, còn dặn dò ta hãy cẩn thận đừng để nàng chết giữa đường, bằng không chiến tranh sẽ dễ nổ ra mà thôi.”
Nữ nhân mà hắn ám chỉ đích thị là đối tượng thành thân Đại Tống của hắn – Nhược Tâm công chúa.
“Cái gì, chẳng lẽ hắn có mưu đồ gì với nàng sao?” Nỗ Nhĩ Trát kinh hãi hỏi. Lục vương gia hiếu chiến này luôn đối với việc hoà thân mà bất mãn, đích xác là hắn muốn mưu hại Nhược Tâm công chúa, làm vậy ngay lập tức sẽ có thể khơi ngòi chiến tranh.
“Đừng phỏng đoán lung tung.” Da Luật Chân Hy trầm mặt xuống.
“Thuộc hạ đáng chết.” Nỗ Nhĩ Trát cả kinh, lập tức nhận sai.
“Được rồi. Đến Đại Tống này chúng ta nhất định phải cẩn thận.”
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến từng tiếng hét to.
“Mau mau lại xem, Cửu vương gia Tam công tử lại muốn giáo huấn người.” Người qua đường vội cho biết, trên mặt còn bừng bừng hưng phấn.
Tửu lâu khách nhân biết tin cũng liền đứng dậy lao ra xem.
“Vương gia…” Nỗ Nhĩ Trát nhoài người ra khỏi cửa sổ nhìn đi nhìn lại đám đông đang tụ tập náo nhiệt, một lúc sau quay sang hỏi chủ tử “Chính là cửu vương gia Tam công tử, ngài có muốn đến xem?”
Hắn ngẩng đầu đặt ly rượu xuống bàn, lam mâu chợt loé.
“Cũng tốt, ta nghe nói Nhược Tâm công chúa kia cùng Tam công tử là huynh muội song sinh, tướng mạo hẳn là rất giống nhau.” Hắn trầm ngâm nói “Đi thôi.”
Đặt lại trên bàn khối bạc vụn, hai người ly khai khỏi tửu lâu.
Ra đến nơi, bọn họ thấy một bầy người bu đen kịt, mà “nhân vật chính” thì đang bị một đám người qua đường bao quanh.
“Thật là náo nhiệt a.” Nỗ Nhĩ Trát kinh ngạc nói.
Trong đám người, truyền đến tiếng cầu xin tha mạng cùng với một giọng nói trong trẻo ngây thơ.
“Nỗ Nhĩ Trát, ngươi đi hỏi xem có chuyện gì.” Da Luật Chân Hy thấp giọng phân phó.
Hắn gật đầu, tiện tay chộp lấy một người qua đường “Làm phiền vị huynh đài đây, cho hỏi rốt cục đã có chuyện gì?”
“Các ngươi là người từ nơi khác tới, đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Thảo nào không biết, cửu vương gia tam công tử trong kinh thành nổi danh là ‘Quỷ sầu’ nha!” Người qua đường ngó ngang liếc dọc một hồi, cuối cùng mới hạ giọng nói “Tam công tử cậy quyền cậy thế, ở kinh thành hoành hành ngang ngược, chỉ cần là người không vừa mắt hắn, nhất định sẽ bị hắn chỉnh đến sống dở chết dở mới thôi. Chúng ta đều là…dân đen chỉ có thể nén giận, chịu cực khổ một chút miễn sao còn giữ được cái mạng.”
Nỗ Nhĩ Trát kinh ngạc đưa mắt nhìn Da Luật Chân Hy, quay lại hỏi “Vậy…cửu vương gia cũng dung túng cho Tam công tử hay sao?”
“Cửu vương gia rất yêu thương tam công tử, huống chi ai dám lên tiếng, kẻ đó hẳn là không muốn sống nữa.”
Hắn gật đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn rồi trở lại bên cạnh chủ tử “Vương gia…”
“Ta nghe thấy rồi.” Da Luật Chân Hy nhíu mày, đồn đại cửu vương gia trung can nghĩa đảm, luôn biết kiềm chế bản thân, không nghĩ tới lại sinh ra cái loại nhi tử bại hoại như vậy.
“Bây giờ chúng ta làm gì?”
“Bên trong hẳn là có kịch vui.” Hắn liếc nhìn xung quanh, tìm thấy một địa điểm rất thích hợp “Nỗ Nhĩ Trát, lên trên kia.” Hắn chỉ tay về phía một nóc nhà bên phải.
“Lên đó sao?” Nỗ Nhĩ Trát do dự, không muốn làm cho người ta chú ý.
“Tuỳ ngươi, ra đi trước.” Hắn nói xong liền trực tiếp nhảy lên nóc nhà.
Nỗ Nhĩ Trát bất đắc dĩ phi thân một cái, ngay lập tức đáp xuống bên cạnh chủ tử.
Vừa nhìn vào phía bên trong đám đông, Nỗ Nhĩ Trát lập tức kinh ngạc mở to mắt “Vương gia, ngài cho rằng người kia chính là cửu vương gia tam công tử?”
“Đương nhiên chính là hắn.” Da Luật Chân Hy một đôi lam mâu trầm tĩnh chăm chú nhìn vào bóng dáng mảnh mai bên trong đám đông.
“Trời ạ! Hắn… là một cái nam nhân sao?” Đại Tống nam nhân chẳng lẽ lại như thế, mảnh khảnh gầy yếu, nhưng xem ra hình như cửu vương gia Tam công tử so với nam nhân khác là nhỏ bé hơn vài phần.
“Tai vách mạch rừng, đừng nói lung tung.” Da Luật Chân Hy quả thật cũng có chút hoài nghi.
“Nếu như Nhược Tâm công chúa cùng cái nam nhân này có tướng mạo tương tự, ta phi thường hoài nghi đó chính là một nữ nhân bại hoại.” (~~> Phủi phui cái miệng ngươi đi)
“Nữ nhân như vậy thì không thể sống ở Đại Liêu quá ba ngày.” Hắn nghe vậy trào phúng đáp lại.
“Chính vì vậy mới nói, mọi người ở đây đều đồn đại rằng Nhược Tâm công chúa thân thể suy nhược lại lắm bệnh, không biết bao giờ sẽ đi đời nhà ma.” Đến Đại Tống hai ngày, mọi tin tức đều đã tìm hiểu hết rồi, quả thực là đúng như Lý Tích Nã nói. “Ách, còn chưa chắc, có khi Nhược Tâm công chúa trên đường đến Đại Liêu sẽ đi đời luôn cũng nên.”
“Nếu như chuyện thiên hạ đồn đại là đúng, vậy…nhất định sẽ có khả năng đó.” Da Luật Chân Hy tiếp tục nhìn chằm chằm vào ba người đứng trong đám đông bên dưới.
Trong đám người, một mỹ ảnh thân vận lam bào, người được thiên hạ biết đến với cái tên tam công tử Triệu Duẫn Tu, kỳ thực lại chính là tiểu cô nương Triệu Duẫn Anh.
Nàng trên tay cầm một cây cung, nhắm thẳng vào hai người đang quỳ bên dưới.
“Các ngươi còn không mau nói?” Nàng lạnh lùng nhếch môi.
“Tam…tam công tử tha mạng! Hai huynh đệ chúng ta làm sao dám đắc tội với tam công tử, tam công tử vì sao lại đối xử với huynh đệ chúng tôi như vậy?” Đại Ngưu dập đầu liều mạng xin khoan dung.
“Bản công tử chính là nhàn rỗi không có việc làm, lần này muốn các ngươi cùng ta tập luyện, cấp cho các ngươi một cái vinh hạnh, thế nào? Không muốn sao?” Triệu Duẫn Anh tà nghễ nhìn bọn họ, biểu tình vô tội, ánh mắt lạnh lùng.
“Không…không dám…”
“Còn không chịu nói, vậy thì đừng trách cung tên trên tay bản công tử đây sẽ nhắm thẳng vào đầu các ngươi!”
“Tam công tử…tha mạng a!”
“Các ngươi nghi ngờ tài bắn cung của ta sao?”
“Tam công tử…hai huynh đệ chúng tôi còn có mẫu thân đã hơn bảy mươi tuổi cần phụng dưỡng, xin công tử giơ cao đánh khẽ, buông tha cho chúng tôi đi!” Đại Ngưu cùng A Cẩu tiến lên một bước nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ra cầu xin tha thứ.
“Nói cho cùng cũng giống như là ta đang khi dễ các ngươi, các vị, ta có khi dễ bọn họ không?” Nàng cố ý hỏi những người xung quanh. Không có kẻ nào dám lên tiếng.
“Thôi vậy, không phải là bản công tử khi dễ các ngươi, quyết định nhanh lên một chút, bản công tử không có tính kiên nhẫn, nếu như cái đầu của ngươi trong lát nữa không giữ được ở trên cổ cũng đừng trách ta.”
“Ô ô…tam công tử tha mạng…tha mạng a…”
“Ta đếm đến ba, các ngươi biết điều thì mau nói ra, còn nếu không tự gánh lấy hậu quả.” Nàng nói xong lời cảnh cáo liền bắt đầu đếm “Một…”
“Ngươi nói đi!”
“Không, là ngươi nói đi!”
Hai người bắt đầu cãi nhau, không ai chịu nhường ai.
“Hai!” Xem bọn họ đùn đẩy nhau như vậy, Triệu Duẫn Anh thờ ơ lạnh nhạt, khoé miệng nhếch ra một nụ cười mỉa mai.
“Ngươi là đệ đệ, phải nghe theo lời ta.” Đại Ngưu nói.
“Ngươi là ca ca, vốn phải nhường đệ đệ.” A Cẩu cũng không kém.
Một bộ hỗn loạn, nàng định mở miệng thì một giọng nói vang lên.
“Khoan đã, Tam công tử, nể mặt lão già này, xin tha mạng cho hai nhi tử của lão.” Đột nhiên, một lão nhân tập tễnh chạy vào đoàn người, đi tới trước mặt nàng quỳ xuống. Nàng lập tức buông cung tên ra.
“Bà bà, ngươi sao phải làm vậy, hai người bọn họ biết ngươi bị bệnh cũng mặc kệ, cả ngày chỉ biết đi đến sòng bạc kỹ viện, ngân lượng ta cho ngươi để đi đến đại phu cũng đều do bon hắn lấy trộm, về đến nhà thì không chăm lo phụng dưỡng ngươi, không thèm để ý ngươi chết hay sống, ngươi vì sao còn muốn thay bọn họ cầu tình?” Triệu Duẫn Anh nâng lão nhân đang quỳ đứng lên.
Một lời nói của nàng đã khiến cho tất cả mọi người biết được nguyên do.
“Mặc dù bọn hắn bất hiếu, cũng là nhi tử lão già này đứt ruột đẻ ra, lão thật sự rất cảm kích tam công tử…nhưng là…xin công tử một lần nữa mở lòng từ bi, đừng giết đi mấy đứa con bất hiếu của lão.”
“Bà bà…” Nàng chua xót lau đi mấy giọt nước mắt trên khuôn mặt lão nhân, chuyển hướng sang hai huynh đệ Đại Ngưu A Cẩu.
“Các ngươi thấy rõ chưa, các ngươi đối với bà bà bất hiếu như vậy, bà bà lại hết mực yêu thương các ngươi, chẳng lẽ các ngươi một điểm cũng không thấy hổ thẹn sao?”
Hai huynh đệ đồng loạt cúi đầu, không dám nói lời nào.
“Còn đứng ở đây làm cái gì, không mau dìu mẫu thân về nhà nghỉ ngơi!” Nàng nhìn hai người hét lên giận giữ.
“Vâng…vâng…” Hai người lập tức tiến lên, mỗi người một bên ôm lấy lão nhân.
“Ta cảnh cáo các ngươi, nếu như còn để bản công tử biết các ngươi vẫn không hiếu thuận với bà bà, ta sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho các ngươi như lần này, nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi, rõ rồi.” Hai người đỡ lấy mẫu thân, nhanh chân dời đi.
Trò vui đã hết, mọi người lần lượt giải tán.
“Khổng Tu!” Triệu Duẫn Anh đột nhiên hô to.
Da Luật Chân Hy cùng Nô Nhĩ Trát thấy hiếu kỳ bèn nhìn về phía nam tử cả người đang cứng đờ phía trước, từ chuyện vừa rồi thì xem ra, cái nam nhân này khẳng định cũng là người được Tam công tử “chiếu cố”.
“Tam công tử.” Khổng Tu nơm nớp lo sợ quay người lại.
“Khổng Tu, vì sao nhìn thấy ta lại tỏ vẻ lo lắng như vậy?” Nàng lạnh nhạt cười đi đến.
“Không…không…” Hắn liều mạng lắc đầu.
“Phải không? Ta hôm qua thấy Hà tẩu quanh mắt đen quầng một vùng, nghĩ có phải hay không ngươi lại tiếp tục hành hạ nàng.” Nàng tức giận trừng trừng nhìn hắn.
“Ta…không có… ta dám thề, ta tuyệt đối không có đánh đập nàng, thực sự!” Hắn lo lắng kêu lên.
“Ta biết, Hà tẩu nói, nàng không cẩn thận tông trúng cửa.” Nàng nở nụ cười giả tạo. Khổng Tu thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn, ngồi bịch xuống đất.
“Xem ra ngươi thực sự đã rút ra được bài học.”
“Đúng vậy đúng vậy! Ta đã hiểu ra rồi, tuyệt đối không dám đánh đập nương tử!” Hắn lập tức gật đầu.
“Đúng vậy đúng vậy, ngươi tất nhiên là sẽ không dám nữa.” Triệu Duẫn Anh nở một nụ cười lớn, nhưng làm cho hắn không nhịn được cảm thấy sợ hãi.
“Thật kỳ quái, ta hình như vừa nghe được có người gọi ta cái gì là… ‘Quỷ sầu’?”
“Hả?” Hắn nhất thời sắc mặt trắng bệch, hắn đã cố ý đè thấp thanh âm, ở đây ồn ào như vậy, tam công tử kia tại sao cư nhiên lại có thể nghe thấy?
“Khổng Tu, thật sự là rất cảm tạ ngươi đã nghĩ ra một cái tên cho ta, ta rất thích cái danh ‘Quỷ sầu’ này nha, ta muốn sau này mỗi khi giải sầu đều dùng đến cái tên này!” Nàng ngồi xổm xuống “Khổng Tu, ngươi là người đúng không?”
“Đúng, ta là người, là người.”
“Chỉ cần là người, khi thấy ta cũng không cần khiếp sợ như vậy chứ?”
“Đúng, ngươi nói rất đúng.”
Triệu Duẫn Anh đứng dậy, thảnh thơi rút ra một cây tiêu cắm ở bên hông, tại đầu ngón tay xoay xoay mấy vòng, nhàn nhạt liếc mắt lên nhìn hai nam nhân to lớn đang đứng ở trên nóc nhà, say đó liền tiêu sái xuay người rời đi.
“Vương gia, gặp được việc này đúng thật là ngoài mong đợi.”
Da Luật Chân Hy không nói gì, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh đang rời đi.
Triệu tam công tử cùng vị hôn thê của hắn tướng mạo giống nhau, nếu như Nhược Tâm công chúa kia cũng có tính tình như thế này…thật là quá tốt!
‘Quỷ sầu’, gặp được ngươi quả nhiên không uổng phí!
“Nỗ Nhĩ Trát, Ba Cổ Đạt kia bao giờ thì mới tới đây?” Ba Cổ Đạt là người đứng đầu trong đoàn rước dâu.
“Dự tính ba ngày sau sẽ đến.” Nỗ Nhĩ Trát nghi hoặc nhìn hắn “Vương gia, ngài đang tính toán cái gì?”
Hắn cười “Tạm thời chúng ta theo Triệu tam công tử quay về cửu vương phủ thăm dò tình hình!”