Edit: Hạo Vũ. Beta: Hắc Thiên
Một ngày này, tất cả sinh vật không phải người trong biệt thự Tư Mễ Nặc Á đều cùng Cali ra ngoài dạo chơi, ghé thăm rừng rậm ngoại thành. Ông trời coi như cho tiểu bá tước một chút mặt mũi, mấy ngày trước đều mưa to, đến hôm đi chơi lại trời quang mây tạnh, ánh mặt trời ấm áp, sáng lạn, làm cho tâm tình mọi người trở nên tốt đẹp.
Đối với Cali mà nói, dạo chơi ngoại thành = du xuân hoặc du thu! Nhớ tới những tháng ngày ở hiện đại cùng đồng học đi du lịch khắp nơi, Cali trong lòng không khỏi có chút cảm khái: thật làm người ta hoài niệm......
Trong rừng rậm khó có thể chạy xe ngựa, đoàn người chỉ có thể đi bộ xuyên qua cây cối. Thể chất quý tộc vốn mảnh mai, hơn nữa bình thường Cali cũng rất ít khi vận động, cho nên thể năng của y yếu nhất trong đám người, khi nào mệt mỏi chỉ có thể để người bên cạnh ôm hoặc cõng. Tuy rằng Cali cảm thấy thực phiền toái bọn họ, nhưng đối với đám người vốn mang ý đồ với Cali mà nói, đây chính là cơ hội cầu còn không được, bọn họ còn tranh nhau để được ôm hoặc cõng cậu.
Đến giữa trưa, Vistor tìm một địa phương khá bằng phẳng, trải ra tấm vải, rồi bắt đầu lấy ra đồ ăn. Đi đường từ sáng tới giờ, Cali đã sớm đói bụng, lúc này cũng không cố kị lễ nghi quý tộc gì đó, cầm lấy đồ ăn bắt đầu ăn. “Thiếu gia, đừng ăn nhanh như vậy, cẩn thận nghẹn” Tư Nại Khoa vừa nói xong, Cali liền thật sự bị nghẹn, “Khụ khụ......” Tuyết cùng Sương hai người xoát xoát nhìn về phía Tư Nại Khoa, nghĩ thầm trong bụng: miệng quạ đen!
Vẫn là Hạ Lạc biết săn sóc, rót một chén trà đưa cho Cali. Uống xong trà, Cali mới cảm thấy hít thở thông thuận, “Hạ Lạc, cám ơn ngươi.” Hạ Lạc thực tự nhiên gật đầu, sớm chiều ở chung vài năm, quan hệ chủ tớ giữa hắn và Cali đã hoàn toàn mờ nhạt, đổi thành bằng hữu ( Cali tự nhận là “Bằng hữu”) quan hệ thuần khiết, nói cảm ơn hay xin lỗi đều là bình thường.
Nhớ tới trước kia du xuân thu du, Cali liền tự nhiên mà nghĩ tới đồ ăn. Khoai tây chiên, kẹo đường, tràng tử, tảo biển, cháo bát bảo, thạch hoa quả...... Còn có lúc dạo siêu thị trước khi đi du lịch...... Trong mắt Cali xẹt qua một tia hoài niệm, y thở dài nghĩ: quả nhiên ta rất nhớ hiện đại cha mẹ cùng bằng hữu a.
Ăn xong cơm trưa, đoàn người lại tiếp tục đi ( được rồi, thời đại này không có trò chơi điện tử j, dạo chơi ngoại thành này cũng chỉ có thể xem như đạp thanh......), trong chốc lát, bụng Cali đột nhiên thắt lại, ruột mấp máy, biểu thị cho Cali biết —— cậu đau bụng.
Cali sắc mặt biến trắng, nói với Vistor: “Cái kia, ta đau bụng......” Vistor sau khi nghe được liền dừng bước, “Thiếu gia, chúng ta ở chỗ này chờ người trở về.” Cali gật gật đầu, vội vàng đi sâu vào trong rừng rậm, tận lực đi xa một chút. Một bóng trắng nho nhỏ lén lút đi theo phía sau cậu, ai cũng không phát hiện.
Tìm được nơi thích hợp, tuy Cali biết nơi này không thể nào có người, nhưng cậu vẫn theo bản năng nhìn chung quanh một vòng mới ngồi xổm người xuống.
Bóng trắng kia lẳng lặng đứng trong bụi cỏ, ánh mắt gắt gao nhìn cái mông tuyết trắng của Cali, cùng với hậu huyệt đang thư giải bụng không khoẻ. Cứ việc Cali đang làm một ít chuyện tình bất nhã, nhưng bóng trắng vẫn cảm thấy, ánh mắt người này rất đẹp, môi người này nhìn qua ăn thật ngon, thí thí của người này cùng với hậu huyệt đều thực đáng yêu.
Cali cũng không biết hiện tại cậu đang bị “Người” rình coi, sau khi xong việc liền lau mông, kéo quần lên, đi đến dòng suối nhỏ ở không xa để tẩy rửa. Rửa tay xong, cậu dùng khăn nhỏ lau nước, tính toán theo đường cũ trở về tìm nhóm Vistor.
Lúc này, một việc ngoài ý muốn xảy ra, Cali giẫm phải một tảng đá trơn trượt, cả người bất đắc dĩ nghiêng xuống, trong nháy mắt chân xoay liền bị thương, càng quan trọng hơn là, đằng sau Cali là một dòng suối nhỏ!