Edit: Rau Chân Vịt. Beta: Hắc Thiên
“Cái gì?! Roth đã chết?” Lina xiết chặt lá thư trên tay, phẫn nộ. Kira ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, đây là tiếc nuối mất đi một con chó giữ nhà?
“Kira.” Lina ra lệnh, “Chốc nữa ta sẽ gửi tin đến thằng nhóc kia, mời hắn một bữa cơm tối! Đêm nay ngươi nhất định phải giết được hắn!”
“Vâng, nữ vương của ta.” Kira quì một gối, cung kính nói, nhưng trong mắt lại đầy sự khinh thường.
“Tư Mễ Nặc Á, đêm nay sẽ là lúc các ngươi phải chết!”
“Thiếu gia, người đàn bà kia gửi tin đến.” Tư Nại Khoa cầm thư đi vào thư phòng. “Ân, theo kế hoạch của các ngươi. Đến lúc đó các ngươi cứ dựa theo mà làm, chỗ nào không ổn thì tự bổ sung hoàn thiện.” Cali đem bảng kế hoạch chỉnh tề đặt trên bàn.
“Thiếu gia.” Tư Nại Khoa đưa văn kiện tới. Cali cau mày nhìn, quát lên “Vistor“. Vistor bước tới, nhận thư đọc lướt qua, cũng nhíu mày.
Nội dung như sau:
“Tiểu bá tước thân mến, xin chào. Nghe nói đêm nay trăng rất đẹp, nên đặc biệt có lời mời ngươi đến thưởng trăng với ta. Cùng dùng cơm tối với nhau đi, ta sẽ cho ngươi một bất ngờ.”
“Nhất định là âm mưu.” Ngả Lệ Lợi không biết khi nào đã vào thư phòng. “Người sáng suốt đều có thể nhìn ra.” Vistor thản nhiên nghiêng đầu liếc hắn một cái. Hai người này thật sự là... Cali không biết nói gì, vì sao thiên sứ và ác ma trời sinh đối địch? Ai quy định thế...
“Thiếu gia, đi sao?” Vistor hỏi, sao lại có cảm giác bất an thế này?
“Đương nhiên, ta phải đi để xem nàng rốt cuộc muốn làm trò gì!” Cali tự tin, “Các ngươi yên tâm, sẽ không có gì xảy ra.”
“Di? Sao ta lại có cảm giác lo lắng thế này?” Ngả Lệ Lợi vẻ mặt nghi ngờ, vỗ vỗ trán. “Ta cũng vậy...” Tư Nại Khoa cúi đầu thì thầm, giấu đi ánh mắt lo lắng.
“Nói với Tuyết cùng Sương đi, đêm nay ta không ăn cơm ở nhà.” Cali lật qua lật lại lá thư, đi về phía phòng ngủ tìm trang phục chuyên dụng khi gặp nữ vương, “Quần áo còn tốt không? Ta chưa mặc qua bao giờ, không biết có hợp thân mình không.”
“Thiếu gia, ta giúp người.” Vistor như cũ đi phía sau cậu.
“Thiếu gia, người mang theo những ai?” Tư Nại Khoa đứng trước cửa phòng hỏi. “Vistor, Ngả Lệ Lợi, cả ngươi nữa.” Cali vừa thay đồ vừa nói.
“Không định mang theo nhiều người sao?” Tư Nại Khoa tỏ vẻ rất không yên tâm về an toàn của thiếu gia, lần này là vào hang cọp a.
“Không được, dù là mang nhiều thủ vệ cũng không cho.” Cali ăn mặc chỉnh tề, ra khỏi phòng.
“Thiếu gia, trở về bình an, chúng ta đợi người.” Ngoại trừ những người đi theo Cali gặp Lina, còn lại đều đứng ở cửa, mỗi người một câu dặn dò, dù sao lần này rất nguy hiểm.
“Đã biết đã biết! Các ngươi hệt như mẹ già.” Cali mài răng, bất quá cảm giác này rất tốt.
“Tạm biệt~ đừng nhớ ta nha~” Cali hôn gió, tạm biệt “người” ở lại nhà Tư Mễ Nặc Á. Chỉ không ngờ rằng, gặp lại lần nữa đã là ba trăm năm sau.
“Cảm giác lần này sẽ rất bất thường.” Một người vỗ vỗ đầu. “Không ngờ ngươi cũng giống ta, đều có cảm giác như vậy.” Người khác đáp lời.
“Cứ thuận theo tự nhiên, chúng ta cứ tiến hành theo kế hoạch của thiếu gia, đến lúc thiếu gia trở về thấy được sẽ vui vẻ.” Hách Tư Đặc xoay người, trở về phòng.