Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối

Chương 4: Chương 4




Edit: Dạ Nguyệt. Beta: Dạ Nguyệt.

“Cái kia... Vistor a, ngươi trước tiên thử một chút đồ ăn chính ngươi làm đi...” Cứ việc Vistor là một Ác Ma, nhưng lại có vị giác của nhân loại. “Vâng, thiếu gia.” Vistor cầm lấy dao nĩa, tao nhã cắt beefsteak. Sau khi cắt xong beefsteak, hắn chấm nước sốt, bỏ vào trong miệng. Beefsteak mới vừa vào miệng, sắc mặt của hắn liền trở nên phi thường cổ quái. Hắn đứng lên, “Thực xin lỗi thiếu gia, ta lập tức đi làm món khác!” Tiếp theo Vistor liền hung hăng mà đem hai đĩa beefsteak bưng đi, chỉ để lại hai đĩa Pasta.

Cali nhìn bóng lưng Vistor, cười ra tiếng. Dùng một chiếc nĩa lấy một ít mỳ Spaghetti, đưa lên mũi ngửi thử, chậm rãi cho vào miệng... Mòn có vị chua ngọt và béo ngậy này là mỳ ống? Cali dùng lương tâm của mình, nhịn đau khổ mà ăn hết toàn bộ đĩa mì ống, bởi vì cậu là một người rất ghét lãng phí thức ăn. Trở lại lần nữa, Vistor bê trên tay thêm hai cái đĩa, Cali đang dùng nước súc miệng. “Thiếu gia, món beefsteak lần này tuyệt đối không có vấn đề. “ Cali gật đầu, cắt miếng thịt bò, bỏ vào trong miệng.

“Ân, không sai, Vistor có tiến bộ, tiếp tục cố gắng!” Cali nói xong giơ ngón tay cái lên. Vistor cười nhận khen ngợi, ánh mắt nhìn về phía đĩa Pasta rỗng tuếch giả bộ bâng quơ hỏi. “Cái kia, thiếu gia, Pasta này cũng không tệ lắm phải không?” Nếu khó ăn thiếu gia cũng sẽ không đem nó ăn sạch a. Vistor đối với món Pasta kia rất có lòng tin. “Ngô... Chính ngươi nếm thử sẽ biết.” Cali mới không có thời gian để ý đến hắn đâu, khó được ăn một beefsteak ngon!

Vistor xiên một ít mỳ Spaghetti, lòng tràn đầy vui mừng để vào miệng. Không có mỹ vị như trong dự liệu, chỉ có vô tận tra tấn vị giác. Tâm lý tương phản thật sự là quá lớn, Vistor rốt cuộc bảo trì không được tao nhã, “Phốc” một tiếng, đem toàn bộ Pasta phun ra. Cali giống như sớm có dự cảm trước, trước khi Vistor phun ra đem vị trí cùng đĩa beefsteak chuyển rất xa, không có bị tai ương. Vistor lấy khăn tay lau miệng, cúi đầu yên lặng ăn beefsteak, không biết đang suy nghĩ gì.

-- đường ngăn cách --

“Thiếu gia, bây giờ là thời điểm bắt đầu đi học.” Vistor cười híp mắt nói.

Đi học? Học cái gì? Ta như thế nào không biết? Trong hai mắt của Cali tràn ngập nghi hoặc.

“Là như vậy thưa thiếu gia, người đã đến tuổi đi học, bởi vì người không có giáo viên gia đình, cho nên toàn bộ lịch dạy học của người do ta đảm nhiệm dạy.” Vistor như cũ cười híp mắt.

“Ha ha, Vistor thật đúng là đa tài a!” Lên tới phòng, xuống đến phòng bếp, trong lòng Cali vạn phần phun cái rãnh.

“Đương nhiên, làm quản gia của thiếu gia, chút chuyện nhỏ làm sao có thể làm không được.” Cười.

Cali: ==

“Như vậy thiếu gia, hiện tại chúng ta bắt đầu học đi! Tiết thứ nhất, học đàn vi-ô-lông! Đàn vi-ô-lông có thể nuôi dạy tính tình của thiếu gia, là tiết thiếu gia nhất định phải học. Thỉnh thiếu gia lại đây, chúng ta đi luyện tập tư thế cơ bản của đàn vi-ô-lông một chút.”

Cali quýnh. Không phải đâu ông trời, đừng chơi ta như vậy a...

Lúc Diệp Cali ở hiện đại, 4 tuổi bắt đầu học đàn vi-ô-lông, 12 tuổi thì được diễn tấu cấp ngoại hạng, là thần đồng âm nhạc người người tán thưởng. Môn khoa học tự nhiên tốt, môn khoa học xã hội tốt, thể dục tốt, võ công tốt ( Taekwondo đen mang tứ đoạn, Karate có thể đánh thắng lão sư dạy y Karate), là tình nhân trong mộng nữ sinh vĩnh viễn nhìn lên. Hiện tại lại kêu y làm người sơ học đàn vi-ô-lông, có lầm hay không a?!

“Cung của đàn vi-ô-lông hẳn là cầm như vậy, nếu cầm như vậy... Tốt lắm, thỉnh thiếu gia thử một chút.” Vistor mỉm cười đem đàn vi-ô-lông đưa cho Cali.

Cali tiếp nhận, cẩn thận chu đáo. Ân, đàn vi-ô-lông của ba trăm năm trước cùng hiện đại không có gì khác nhau nha, bất quá. Ngón tay nhẹ nhàng đảo qua cầm huyền. Âm sắc cũng không tệ lắm a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.