Sủng Thượng Quân Hạ

Chương 37: Chương 37: Chi bằng quên ta






Edit: Ngũ Ngũ

1jpg

Thượng Vũ đế lâm vào một giấc mộng dài.

Nhưng mà giấc mộng này không giống với trước đây làm cho hắn sợ hãi, ngược lại làm cho hắn có chút quyến luyến.

Nếu như nhớ không

lầm, cả người Cố Ngạn nhuốm màu tuyệt vọng, ôm hắn nói với hắn, ngươi chết ta sống không được.

Thượng Vũ đế đang ở trong mộng cơ hồ trộm bật cười, một chút cũng không có cảm giác đau đớn, hận không thể dương dương đắc ý đến ba ngày ba đêm, đáng tiếc tuy hắn rất vui, nhưng cũng không cách nào từ trong hôn mê thức tỉnh.

Nhớ tới trước khi hôn mê ấn tượng cuối cùng chính là tiếng tim đập kịch liệt của Cố Ngạn, Thượng Vũ đế muốn mình mau mau tỉnh lại, nếu hắn không tỉnh, Cố Ngạn cũng không sống được.

Hắn không nỡ để bảo bảo của hắn như vậy, dù cho lưu luyến giấc mộng kia cũng muốn dốc sức liều mạng tỉnh lại.

Thượng Vũ đế không phải không rõ ý tứ của Cố Ngạn, cổ trùng kia gieo xuống hai người, nếu một người chết, người khác cũng chỉ có thể chôn cùng. Nhưng hắn nguyện ý xuyên tạc thành Cố Ngạn yêu hắn đến mức có thể chết theo, nghĩ như vậy toàn thân cảm thấy nóng phừng, như bị thiêu đốt.

===

“Ngươi không tới nhìn bệ hạ sao? Nghe nói bệ hạ lên cơn sốt.”

“Ah, Liên Liên, ngươi đã đến rồi.”

“Này, ngươi có chuyện gì…” Thanh Liên nhìn gương mặt bình tĩnh của Cố Ngạn, không khỏi đánh giá y vài lần, “Có phải ngươi là đang nghĩ? Nếu không thừa cơ hội này đào tẩu, bệ hạ nhất thời chưa tỉnh lại, cũng không có người giám sát ngươi, cơ hội tốt hiện tại nếu không nắm lấy sợ về sau sẽ không còn.”

Cố Ngạn bị Thanh Liên chọc cười, buồn cười mà nhìn hắn: “Liên Liên ngươi nghĩ nhiều quá.”

Thanh Liên nhìn thấy nụ cười của y, tựa hồ cũng không thống khổ, dứt khoát nói tiếp: “Như thế nào? Không nỡ rồi hả? Cũng phải, có người đem ngươi che chở nâng niu, đương nhiên không bỏ xuống được. Ngươi cũng thật không có lương tâm, nghe nói bệ hạ là vì ngươi mới bị thương, sắp chết cũng không thấy ngươi đến nhìn hắn một lần… Ách…”

Thanh Liên chợt ngừng, không khí trong chớp mắt đông lại, hắn trông thấy mặt Cố Ngạn không còn nụ cười, y lạnh lùng thốt: “Hắn sẽ không chết.”

Đến nước này, Thanh Liên cũng hiểu, ngoan ngoãn mà thu lại ngữ khí trêu chọc, nghiêm túc nói: “Vậy tại sao ngươi không đi thăm hắn.”

Cố Ngạn không có trả lời, vòng vo một chủ đề, dừng ở Thanh Liên: “Liên Liên, ta hỏi ngươi, trước kia ở Linh đình viên mấy tiểu quan thân thể không tốt muốn kéo dài tính mạng sẽ làm gì?”

Thanh Liên sửng sốt một chút, lắc đầu: “Ta không biết.”

“Liên Liên.” Cố Ngạn ngữ khí nhu hòa, “Nói cho ta biết.”

“Ngươi đừng nghĩ nữa, vô dụng thôi, loại dược ‘Kéo dài tính mạng’ căn bản chỉ có thể cầm một hơi thở, không thể cứu sống người!” Thanh Liên đột nhiên tức giận.”

“Sư phó trước kia lưu lại cho ta một loại thảo dược, sau khi ăn vào lại uống thêm những dược khác thì có thể tăng hiệu quả lên gấp 10 lần.”

Thanh Liên cũng không tức giận nữa, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất trơn nhẵn: “Cố Ngạn, đừng làm như vậy.”

“Liên Liên, nếu như Vũ Nhất quên ngươi, ngươi có còn muốn cứu hắn hay không.”

Thanh Liên cười lạnh: “Ta cũng sẽ không cho hắn có cơ hội để quên, nếu như hắn yêu người khác chi bằng ta giết hắn trước.”

“Ngươi thực ích kỷ.”

Thanh Liên nhếch miệng từ chối cho ý kiến.

Cố Ngạn nhìn bộ dáng bướng bỉnh của hắn, bất đắc dĩ cười cười: “Ta không thể nhẫn tâm như ngươi, nhưng mà, ta cũng không muốn cứu hắn.”

“Cố Ngạn, đến lúc đó ta sẽ không giúp ngươi.”

“Ta thật sự không muốn cứu hắn.”

“Cố Ngạn, ta với Vũ Nhất vừa mới thành thân, ta sẽ không để cho bất luận chuyện gì xảy ra ảnh hưởng đến ta và hắn.”

“Ta biết, ta không cứu hắn.”

Thanh Liên mạnh mẽ bắt lấy cổ tay Cố Ngạn, ánh mắt sắc bén như đao: “Ngươi dám ở trước mặt ta đùa giỡn? Ngươi đưa thảo dược kia cho ta, ta hủy nó.”

“…”

“Ngươi rốt cuộc có biết hay không Thượng Vũ đế sau khi tỉnh lại nếu không nhớ rõ ngươi, thân phận của ngươi đối với hắn là một dạng tồn tại gì?”

“…”

“Ngươi bình thường chơi như thế nào đều là vì Thượng Vũ đế dung túng cho ngươi, ngươi khác ta, nếu có một ngày hắn thực sự coi ngươi như là nam sủng mà đối đãi, ngươi một khắc đều không chịu được!”

“…”

Thanh Liên có chút mệt mỏi, chỉ nói vài câu đơn giản như vậy nhưng lại làm cho hắn giống như mất đi hết sức lực: “Lời ta nói kỳ thật ngươi đều minh bạch…”

Cố Ngạn đem phiến dược thảo kia để sát vào ngọn nến đang cháy, nhưng lại thủy chung không đem nó đi đốt. So với tâm tình mệt mỏi của Thanh Liên, tâm tình của y không có phập phồng quá lớn. Trong lòng y sớm đã đưa ra lựa chọn, nhưng mà nhìn đến phiến thảo dược hết sức quan trọng kia, y chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm vào nó, ấp úng nói: “Thanh Liên, ta không có lừa ngươi, ta thật sự không muốn cứu Tông Hoài.”

====

Cho dù ban đầu ngay tại thời điểm bị Thượng vũ đế giam lỏng, Cố Ngạn cũng không có ý không muốn gặp khuôn mặt này như vậy. Mà hiện tại Cố Ngạn đang đứng trước giường Thượng Vũ đế thế nhưng lại mười phần miễn cưỡng.

Cố Ngạn tìm cái ghế ngồi xuống cạnh giường, trong đầu đột nhiên nghĩ nếu Thượng Vũ đế biết y lúc này đang có ý định gì chắc biểu lộ sẽ rất bất mãn. Y nhịn không được nhích lại gần thêm, nắm chặt một tay Thượng Vũ đế. Một trăm lần thì có đến 99 lần, Thượng Vũ đế nếu được y nắm chặt như vậy, tức giận gì cũng đều tiêu tan. Mà bây giờ cái người nam nhân luôn tìm mọi cách dung túng y đang nhắm mắt, giữa mày có nếp nhăn nhỏ, đôi môi khẽ nhếch, một bộ dáng rất đáng thương.

Người luôn đứng ở phía trước thay y ngăn cản mọi thứ, phối hợp đem y trở thành chim hoàng yến mà che chắn gió mưa đang yên tĩnh nằm ở đó, bộ dạng nhu hòa làm người ta yêu thương.

Cố Ngạn cầm bàn tay ấm nóng kia, nhớ tới trước khi hắn lâm vào hôn mê gắng gượng nói với mình một câu ‘ngươi là thân nhân của trẫm’.

Lúc ấy không thể hảo hảo mà đáp lại hắn, Cố Ngạn im lặng nhìn chăm chú vào Thượng Vũ đế, cúi người xuống, tại khóe môi hắn nghiêm túc hôn một cái, nhìn thoáng qua gương mặt đáng thương không thay đổi kia, kiên định mà tiến đến bên tai của hắn, thấp giọng trấn an: “Tốt rồi tốt rồi, ta sẽ cứu sống ngươi.”

Thượng Vũ đế lâm vào hôn mê nên không nghe thấy câu này, Cố Ngạn tốt tính cũng không có so đo, từ trong ngực móc ra phiến thảo dược kia, ngậm vào trong miệng, cúi đầu dừng trên môi Thượng Vũ đế chần chờ trong chốc lát, sau đó mới đem phiến lá kia chậm chạp mà kiên định đẩy và trong miệng Thượng Vũ đế.

===

“Công tử! Công tử! Từ công công nói bệ hạ đã tỉnh!” Tiểu Mai xông vào như cơn gió, thất thố mà đem Cố Ngạn lay động từ trên giường tỉnh lại.

Cố Ngạn bất vi sở động, mặc kệ tiểu Mai toàn lực hô hoán sau nửa ngày mới chậm chạp hồi thần: “Ta đã biết.”

Tiểu Mai gấp đến độ như đứng trên đống lửa, cực kỳ hốt hoảng: “Công tử còn không đi qua?!”

Cố Ngạn chậm rì thắt đai lưng, phân phó nói: “Đi qua thông báo cho điện hạ, tiểu Đa Tử tự biết nặng nhẹ.”

“Công tử?” Tiểu Mai nhìn Cố Ngạn thờ ơ chỉ lo thắt cái đai lưng đang rối, lo lắng nói, “Công tử ngài làm sao vậy? Đừng dọa Mai nhi nữa…”

Cố Ngạn ngẩng đầu lên, xoa xoa đầu tiểu Mai: “Ân?”

Tiểu Mai nắm chặt cái đai lưng kia, lo lắng suýt khóc: “Công tử, bệ hạ tỉnh, ngài không tới nhìn sao?”

Cố Ngạn gãi gãi đầu, có chút khó xử: “Mai nhi, nếu uống cái thảo dược kia, bệ hạ sẽ không nhớ rõ ta nữa.”

Tiểu Mai hung hăng choáng váng nửa khắc, vành mắt lập tức đỏ lên, có chút kích động nói: “Công tử ngài sợ cái gì? Bệ hạ đối với công tử không phải vừa gặp đã yêu sao?!”

“A?” Cố Ngạn giật mình.

“Công tử ngài lo lắng cái gì? Bệ hạ ngay từ đầu đã yêu thích công tử như vậy, công tử chỉ cần xuất hiện trước mặt bệ hạ lần nữa không phải tốt rồi sao?”

Cố Ngạn sững sờ nhìn tiểu Mai, giống như đang nghiền ngẫm lời của nàng. Hồi lâu, rốt cuộc khóe mắt cong cong, cười nói: “Tiểu Mai ngốc.”

Tiểu Mai trông thấy thần sắc Cố Ngạn hòa hoãn, dậm chân: “Công tử còn không mau đi?”

Cố Ngạn mỉm cười lắc đầu: “Hắn tự nhiên sẽ tới gặp ta đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.