Edit: Ngũ Ngũ
Sau khi mặt mày xám xịt từ cung Tam Lý trở về, Thượng Vũ đế mới chợt phát hiện ra hắn vẫn chưa biết tên của nam sủng kia.
Thượng Vũ đế buồn bực không thôi, cả ngày trong đầu đều hiện lên bộ dáng son môi đỏ chót của y, như thế nào đều không xua đi được. Hắn không muốn thừa nhận trong lòng cảm thấy rất thú vị, không muốn bỏ mặt mũi đi gặp lại người kia, cả ngày cái gì cũng đều không làm nằm xụi lơ trên ngự tọa, thái độ vô cùng chán chường.
Thượng Vũ đế nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang pha trà của tiểu Đa Tử, đột nhiên ngồi thẳng dậy, như thế nào lại không nghĩ tới, thái giám tổng quản dù sao cũng là người thân cận với mình, sẽ không có khả năng đứng bên phe người khác.
Thượng Vũ đế điều chỉnh xong biểu tình, chậm rãi mà nói: “Tiểu Đa Tử, đừng pha nữa, tới đây.”
“Vâng, bệ hạ.”
“E hèm.” Thượng Vũ đế đang suy nghĩ nên dùng ngữ khí gì để hỏi mà không lộ ra vẻ quan tâm, lại vừa mây trôi nước chảy.
Vậy mà tiểu Đa Tử thế nhưng lại giống như con giun trong bụng của Thượng Vũ đế, cho dù Thượng Vũ đế mất đi ký ức tiểu Đa Tử cũng có thể đoán ý như thường: “Cố công tử nguyên danh là Cố Ngạn, là nhi tử của thừa tướng nước Tây Hạng chính bệ hạ đã diệt. Sau khi bệ hạ chiến thắng liền đem Cố công tử trở về theo, vì y xây dựng cung điện tên là Tam Lý, sau đó phong cho y làm sư phó dạy võ cho thái tử điện hạ, từ lúc quen nhau cho tới bây giờ, đã được sáu năm.”
Đoạn thoại này ẩn chứa quá nhiều tin tức, Thượng Vũ đế mất hồi lâu mới tiêu hóa xong hết toàn bộ, lại không biết đáp lại như thế nào, hắn có quá nhiều câu hỏi, nhưng thời gian sáu năm há có thể chỉ hỏi vài câu là có thể tường tận hết được.
Huống chi, hiện tại hắn cũng không muốn biết rõ những chuyện trước kia.
“Lần này trẫm bị thương là xảy ra chuyện gì? Có liên quan đến hắn?”
“Bệ hạ vì cứu Cố công tử, ngoài ý muốn bị thương.”
“…” Có lẽ là đã biết quá nhiều về chuyện mình vì một nam sủng mà dũng cảm quên mình, Thượng Vũ đế vậy mà trong lúc nhất thời không còn lời nào để nói.
“Bệ hạ?”
“Không có việc gì, ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
“Đợi đã, trẫm… Chuyện trẫm mất trí nhớ không cho phép tiết lộ nửa câu ra bên ngoài.”
“Nô tài hiểu rõ.”
“Ân, lui xuống đi.”
===
“Công tử…”
“Mai nhi, làm sao vậy?” Cố Ngạn lúc có lúc không mà chơi đùa với phiến lá trong bồn hoa, không tập trung trả lời.
“Công tử”, tiểu Mai có chút nhăn nhó, “Từ công công mới phái người truyền lời tới, bệ hạ hôm nay đến chỗ Vân phi nương nương.”
Cố Ngạn ngừng chơi đùa với phiến lá trên ngón tay, Vân phi là người nào y không hề có ấn tượng, Thượng Vũ đế tổng cộng chỉ có ba phi tử, thứ nhất là thái tử phi sớm đã chết vì bệnh, Thành phi bị giam lỏng trong lãnh cung, người còn lại chắc hẳn là Vân phi rồi.
Tiểu Mai tròn mắt vụng trộm quan sát sắc mặt của Cố Ngạn, thấy y ngơ ngác nhìn bồn hoa kia hồi lâu, rốt cuộc quay đầu đối mặt với tiểu Mai, chân thành mà hỏi thăm: “Vân phi là ai?”
“Công tử!” Tiểu Mai giậm chân, vỗ bàn, “Vân phi là cô nương nào thì có gì quan trọng! Công tử rốt cuộc có nghe tiểu Mai nói hay không! Bệ, hạ, muốn, đi, hậu, cung!”
Cố Ngạn cười ra tiếng: “Mai nhi ngươi nói chuyện quá thô tục rồi.”
Thật sự là hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp, tiểu Mai nhảy tới nhảy lui trong phòng, rất giống một con chim sẻ bị cháy xém tới đuôi: “Công tử! Ngài đúng là không có thuốc chữa!”
Cố Ngạn nhìn bộ dáng vô cùng lo lắng của tiểu tỳ nữ nhà mình y tự đắc mà vui cười, cười trong chốc lát mới xuôi theo tiểu Mai: “Được rồi được rồi, giúp ta truyền lời cho Từ công công nói là ta muốn gặp bệ hạ.”
Tiểu Mai lúc này mới ổn định lại, dùng ánh mắt cảnh cáo mà nhìn Cố Ngạn: “Lần này công tử không được làm loạn! Lần trước bệ hạ bị ngài dọa chạy mất rồi đấy!”
Cố Ngạn ngoan ngoãn gật đầu: “Được, được, đều nghe theo tiểu Mai hết.”
Tiểu Mai lúc này mới thả lỏng trong lòng, vênh váo tự đắc mà đi mật báo.
Có người gấp đến độ giậm chân, có người mặt không đổi sắc, nhưng trên thực tế lúc ấy chỉ có hai người tự biết rõ chân tướng sự tình.
Thượng Vũ đế từ khi bị Cố Ngạn trêu chọc, rõ ràng mỗi ngày mỗi đêm đều nghĩ đến cái người nam sủng cười hì hì kia, lúc ngủ cũng không an ổn, thời điểm dùng bữa thì lo lắng, lo cái gì thì hắn cũng không biết, nhưng hắn biết mình không thể cứ như vậy mà xuống nước trước.
Thượng Vũ đế biết hậu cung của mình vắng vẻ, nhưng chưa từng thật sự nghĩ lại có thể vắng vẻ đến mức độ này, đường đường là đế vương Đại An lại chỉ có một phi tử!
Nhưng tốt xấu gì cũng là một nữ nhân, hắn không muốn Cố Ngạn là con đường duy nhất, vì vậy Thượng Vũ đế ngẩng cao đầu, hăng hái mà đi vào hậu cung của hắn.
Thượng Vũ đế đem tiểu Đa Tử đuổi ra ngoài cửa, không biết đã bao lâu không bước vào cái tòa tẩm cung này rồi, toàn bộ kí ức đều đã biến mất, cho dù ở trước mặt tiểu thái giám thân cận Thượng Vũ đế cũng không muốn mất hết mặt mũi.
Vì vậy Thượng Vũ đế bãi giá đẩy cửa cung của Vân phi nương nương trong truyền thuyết, mở ra một thế giới mới.
…
Vân phi nương nương không biết có chỗ gì hơn người, làm Thượng Vũ đế ngây ngốc lưu lại đó từ hoàng hôn đến đêm khuya, không có ý rời đi chút nào.
Ngay tại thời điểm Thượng Vũ đế định ngủ lại hậu cung, thanh âm tiểu Đa Tử cách một cánh cửa truyền đến: “Bệ hạ, Cố công tử cầu kiến.”
Thượng Vũ đế lúc này lộ ra vẻ khinh thường, nhưng trong lòng không hiểu sao có chút mừng rỡ, phảng phất năm chữ ‘Cố công tử cầu kiến’ này so với vàng còn trân quý hơn, so với bảo ngọc càng khó có được.
Thượng Vũ đế hất cằm, hừ hừ nói: “Để cho hắn tới đi.”
Trên mặt tiểu Đa Tử nhanh chóng hiện lên biểu cảm khó xử, không dám phá hỏng hình tượng của Thượng Vũ đế, nói: “Cố công tử thỉnh bệ hạ di giá đến cung Tam Lý.”
Cái gì? Kêu hắn tự mình đến cung Tam Lý? Thượng Vũ đế không thể tưởng tượng nổi mà há to miệng, lập tức phất phất tay áo, đứng dậy.
Thượng Vũ đế từ trong tẩm cung đi ra không có chút mùi son phấn, không biết là vị Vân phi nương nương này không thích trang điểm đậm hay là có ẩn tình gì khác, tiểu Đa Tử đi theo phía sau Thượng Vũ đế nửa bước, một cỗ hàn ý lạnh lẽo phả vào mặt hắn, lúc bình thường hắn chưa bao giờ phát giác được từ trên người Thượng Vũ đế, trong bình tĩnh lại chất chứa xa cách, hoàn toàn là chi khí tự nhiên của một đế vương.
“Tiểu Đa Tử, đến tột cùng là trẫm để ý tên Cố Ngạn kia nhiều đến mức nào?” Đang đi trên đường tối, Thượng Vũ đế không nhịn được nữa hỏi.
Tiểu Đa Tử lần này cũng là đáp cực kỳ nhanh nhẹn: “Nô tài chỉ biết là nếu trong khoảng thời gian mất trí nhớ này của bệ hạ mà nô tài không chiếu ứng tốt Cố công tử, thời điểm bệ hạ nhớ được sẽ là ngày chết của nô tài.”
Thượng Vũ đế nghe vậy, chợt cười lạnh một tiếng: “Ah? Vậy sao?Vậy bây giờ ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ là nô tài của một mình trẫm, trẫm ban thưởng ngươi kim bài miễn tử, dù cho nhớ lại ngươi cũng không cần sợ hãi.”
“Nô tài tuân mệnh.” Tiểu Đa Tử cung kính mà đáp, nhưng trong nội tâm liên tục cười khổ, nếu Thượng Vũ đế nhớ lại, hắn cũng chết mà thôi, vị hoàng thượng này đoán chừng hối hận đến ngay cả mình cũng không buông tha, người bên cạnh Cố Ngạn càng không biết sẽ chịu tội gì. Đương nhiên tiểu Đa Tử không thể đem lời này nói ra miệng, sau khi Thượng Vũ đế mất trí nhớ thì tâm tình bất định, hắn cũng không có nhiều cái mạng như vậy để cho hoàng thượng chơi đùa.
===
Thượng Vũ đế bày ra đủ loại tư thái để nhìn xem Cố Ngạn định làm ra cái trò yêu nghiệt gì, kết quả cung Tam Lý to lớn như vậy chỉ là một mảnh đen kịt.
Tiểu Đa Tử cũng khó tránh khỏi mà cảm thấy lúng túng, chắc hẳn Cố công tử đem chuyện cầu kiến hoàng thượng quên sạch sẽ rồi, giờ này đích thật là giờ Cố công tử đi ngủ.
“Bệ hạ, bên này.” Tiểu Đa Tử lập tức cầm một ngọn đèn.
“Hắn đang làm cái gì?” Thượng Vũ đế khó chịu rồi.
Tiểu Đa Tử đem tất cả đèn đóm nhóm lên, toàn bộ cung điện lập tức sáng rực.
Cố Ngạn cũng không có ở trong phòng ngủ, Thượng Vũ đế thấy y ngồi trong chính điện, đầu gối lên tay phải gục xuống bàn. Chắc là đợi đến ngủ quên mất, bị hạ nhân trông thấy nên liền dập tắt đèn.
Trái tim chợt đập mạnh liên hồi, Thượng Vũ đế xem nhẹ một tia nặng nề không rõ kia, đi đến phía trước đẩy Cố Ngạn.
Cố Ngạn vẫn không nhúc nhích.
Vì vậy Thượng Vũ đế vỗ một chưởng lên gáy của y, đầu Cố Ngạn thuận thế nghiêng qua trái, ‘Phanh’ một cái nện lên bàn.
Bị dập đầu tỉnh.
Cố Ngạn cũng không có loại sinh khí khi rời giường, nhưng bị người ta đánh tỉnh như vậy, ai cũng sẽ không cao hứng nổi.
Cố Ngạn ngẩng đầu, mờ mịt lắc lắc đầu, rốt cuộc thấy rõ người đứng trước mặt, nhỏ giọng phàn nàn: “Thật không có lễ phép.”
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Thượng Vũ đế nghe rất rõ ràng. Câu này chính là đụng vào cấm kỵ của hắn, trời biết đạo lý Thượng Vũ đế chú trọng nhất chính là lễ nghi hoàng thất.,
Thượng Vũ đế rất không cao hứng: “Nhìn thấy trẫm tại sao không quỳ?”
“Bệ hạ ban thưởng cho ta cả đời không quỳ.”
“Ngươi!” Thượng Vũ đế không muốn làm trái lời hứa, hai tay ôm ngực, “Hừ.”
Cố Ngạn phát hiện Thượng Vũ đế mất trí nhớ tính tình đặc biệt trẻ con, vốn muốn xua đi một chút mất hứng kia, y xuất ra một cái bình nhỏ dụ dỗ hắn: “Bệ hạ, có muốn ăn cái này hay không?”
Thượng Vũ đế liếc mắt đến cái đồ vật đen sì kia.
Cố Ngạn kẹp lấy dương mai ra ngoài: “Bệ hạ không có khả năng sẽ quên luôn cái này chứ, mẫu thân ướp trái dương mai, bệ hạ thích ăn nhất.”
Thượng Vũ đế rất không có mặt mũi mà đem đầu kề sát vào đôi đũa của Cố Ngạn.
Ăn vào đồ vật chua chua ngọt ngọt, tâm tình của Thượng Vũ đế lập tức trở nên tốt hơn, cũng không đi so đo những quy củ lễ nghi kia.
“Ngươi tên là Cố Ngạn?” Dù cho đã biết, Thượng Vũ đế vẫn cố ý hỏi lại lần nữa.
Cố Ngạn nhìn hàm răng bị nhuộm đen của Thượng Vũ đế, mỉm cười nói: “Ân.”
“Ngươi gọi trẫm đến có chuyện gì?”
Cố Ngạn ngẩn người: “Hình như là không có việc gì.”
Thượng Vũ đế nổi gân xanh.
“Bất quá bình thường bệ hạ đều ngủ ở cung Tam Lý.”
Thượng Vũ đế nhíu mày: “Ở đây có gì tốt? Trẫm mỗi ngày đều đến làm gì?”
Cố Ngạn hoàn toàn không so đo biểu lộ bất mãn của Thượng Vũ đế, cười nói: “Sắc trời đã muộn, bệ hạ còn đang bị thương, cũng đừng trở về.”
“Trẫm muốn ngủ ở đâu là quyền của trẫm.”
“Được được, cứ theo ý bệ hạ.”
“Ngữ khí của ngươi là sao đây.”
“Là ngữ khí rất nghe lời.”
“Tại sao trẫm nghe lại thấy mất hứng như vậy.”
“Vậy bệ hạ thích ngữ khí gì?”
“Ngữ khí thật biết điều.”
“Nha.”
“?”
“…”
“Hừ.”
“Tông Hoài, ta mệt rồi nha, ngươi đừng nháo ta nữa.”
“…”