Đúng vào lúc này ở đầu bên kia điện thoại vọng tới giọng nói thúc giục của ông cụ Lư: "Sao bà không chịu nói với Y Mộc bảo nó nhanh chóng đến sở cảnh sát rút lại đơn kiện đi rồi bảo sếp lớn bên kia thả hết mấy người bọn họ ra."
"Thả bọn chúng ra ư? Thả gì mà thả, chúng nó tự gây ra tội thì phải chịu chứ. Chúng bị giam bao lâu thì kệ"
"Chúng là con trai con gái của bà đấy, bà có cần phải làm như thế vì một người ngoài không?"
"Người ngoài cái gì, con bé là cháu ngoại của tôi. Mẹ nó không còn nữa thì người làm bà ngoại như tôi sẽ làm chỗ dựa, bảo vệ cho nó"
"Bà như thế này là muốn sau này không có ai phụng dưỡng bà nữa đúng không. Bà còn định để cho đứa cháu gái từng ở tù của bà phụng dưỡng đưa ma mình hả?"
Hai người già cãi nhau, dường như bọn họ quên mất điện thoại đang trong tình trạng nghe máy. Một lúc lâu sau bà nội mới nhớ ra mình vẫn đang nói chuyện điện thoại, thể là bà ấy nói: "Y Mộc, cháu vẫn đang nghe chứ?"
"Cháu đây ạ" Y Mộc nói.
"Bà ngoại biết cháu không sao thì cũng yên tâm hơn rồi. Cậu cả, cậu hai dì ba còn có cả anh họ chị họ của cháu nữa, bọn chúng đều bị tiền tài che mờ con mắt rồi nên mới làm ra cái chuyện thất đức như thế. Cháu không cần phải đi rút đơn kiện đâu. Cứ kệ chúng nó bị giam bao lâu thì giam" Bà ngoại nói kiên quyết rồi sau đó bà ấy cúp máy luôn.
Lăng Y Mộc cầm lấy điện thoại, cô đã khóc không thành tiếng rồi. Cô cứ nghĩ bà ngoại gọi điện thoại cho cô là muốn cô bỏ qua chuyện này, muốn cô đừng truy cứu thêm nữa, muốn dì bao sở cảnh sát thả cậu cả cậu hai dì ba ra.
Nhưng cô lại không ngờ rằng bà ngoại lại muốn làm chỗ dựa cho cô.
Cũng giống như hồi bé cô bị bố mang đến vứt ở chỗ bà ngoại vậy. Lúc cô khóc nhè khi bị những đứa trẻ khác trong xóm nhỏ bắt nạt thì bà sẽ nắm lấy tay của cô rồi dẫn cô đi tìm những đứa trẻ đã bắt nạt mình.
Bà ngoại nói: Y Mộc đừng khóc nữa, có bà ngoại ở đây rồi bà sẽ là chỗ dựa cho Y Mộc. Chúng ta không bắt nạt người khác nhưng cũng không thể để người khác bắt nạt chúng ta được:
Bà ngoại sẽ đi tìm người khác nói lý cho cô, nếu như nói lý mà không giải quyết được vấn đề thì bà ngoại sẽ xắn tay áo lên giống như người đàn bà đanh đá vậy.
Thế nhưng trong mắt của dì ba ngoại như thế này thật sự rất đáng yêu. Ở trong mắt của người khác cô chẳng qua chỉ là một con nhóc không có mẹ, sau khi bố lấy vợ mới thì cô lại giống như đứa con ghẻ vậy.
Nhưng cô lại là cục cưng trong mắt của bà ngoại.
Bà ngoại thường nói với cô rằng Đợi Y Mộc của bà trưởng thành rồi thì bà có thể ngồi hưởng phúc được rồi! nhưng khi cô khôn lớn rồi, khi cô có thể báo hiếu được cho bà ngoại thì cô lại ngồi tù.
Khi đó sau khi bà ngoại biết được tin cô ngồi tù thì đã đổi bệnh không tài nào khỏi được, năm ngoái khó khăn lắm sức khỏe của bà ngoại mới hồi phục lại được chút ít.
Bà ngoại biết rõ nếu như bà ấy đứng về phía của cô thì ắt sẽ phải đứng ở phía đối lập với ông ngoại, và chắc chắn sẽ cãi nhau ầm ĩ với cả gia đình. Thậm chí có thể bà sẽ khó có thể sống tiếp ở trong cái nhà kia được nữa, thế nhưng cuối cùng bà ấy vẫn lựa chọn đứng về phía cô.
Nước mắt trong hốc mắt của cô không ngừng rơi xuống, ướt tay và cả ga trải giường.
Khi Dịch Quân Phi bước vào phòng bệnh thì nhìn thấy Lăng Y Mộc đang cầm điện thoại khóc không ngừng.
Dịch Quân Phi nhíu chặt mày lại rồi nhanh chóng đi đến bên giường bệnh của Lăng Y Mộc, anh nâng gương mặt của cô lên rồi nói: “Chị ơi chị sao vậy, có phải chị cảm thấy khó chịu ở đâu không?”.
Lăng Y Mộc nhìn người trước mặt mình bằng đôi mắt đẫm nước mắt rồi lắc đầu.